Chương 102.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Tú, Trí Tú có vẻ còn chưa dậy. Giờ cũng gần trưa rồi, cô đặt đồ ăn trên bàn. Cô nhẹ nhàng đánh thức Trí Tú:

"Mình à, mình dậy ăn chút gì đi"

Trí Tú quay qua ngồi dậy:

"Ờ..."

Trân Ni đưa tay vuốt mái tóc cô cho ngay ngắn lại:

"Mình dậy rửa mặt đồ cho tươi tỉnh đi rồi ăn chút đồ ăn. Còn mệt không?"

Trí Tú lắc đầu lê ra khỏi giường:

"Tôi không sao đâu đa. Ngủ tí là hết chứ gì, có mệt gì đâu. Tại buồn ngủ thôi"

"Ừa, mình đi rửa mặt đi rồi ăn"

Trí Tú gật đầu rồi đứng dậy rời đi. Một lát sau thì quay lại, cô ngồi xuống bàn. Vẻ mặt có phần tươi tỉnh lên được một chút. Trân Ni đứng ở đằng sau, dùng tay xoa bóp vai cho Trí Tú.

"Mình nè, em thấy Ngọc Bảo với cậu hai dạo này tình cảm tốt lắm. Không khéo nhà mình lại có hỉ sự đó đa"

Trí Tú vừa ăn vừa đáp:

"Được vậy thì tốt quá. Nếu Ngọc Bảo làm dâu nhà này thì còn gì bằng"

"Nhìn họ...em...vừa mừng vừa tủi"- Trân Ni hai tay từ từ chậm lại nói

Không cần nhìn mặt Trí Tú nghe giọng của Trân Ni cô cũng hiểu Trân Ni đang buồn chuyện gì. Cô cầm tay Trân Ni kéo chiếc ghế lại để Trân Ni ngồi xuống cạnh mình.

"Em ăn gì chưa?"

"Em ăn rồi"

"Em...nhìn họ hạnh phúc bản thân tủi thân lắm sao?"- Hai mắt Trí Tú đặt để vào đôi mắt của Trân Ni

"Dạ...có một chút thôi hà. Em làm mình bận lòng hả?"

"Không có. Tôi..."- Trí Tú cầm tay Trân Ni đưa lên môi mình, cô hít thật sâu như muốn kéo lấy hết mùi hương của Trân Ni vào mũi mình

"Mình làm gì vậy?"- Trân Ni khó hiểu

"Nếu có thể, tôi sẽ quỳ xuống dưới chân em. Bởi vì...trước đây lúc tôi mười tám, em hai mươi. Chúng ta rất đẹp. Tôi ở cái tuổi đó đã mạnh dạn nói yêu em. Lúc em đồng ý, tôi đã tự hứa với mình sẽ đặt em lên trên mọi thứ. Nhưng trái tim tôi lại chia ra làm hai nửa, một nửa yêu em, một nửa yêu nước. Nên tôi...bỏ lại em lên đường sang bên Pháp học. Để em mòn mỏi ở đây đợi trông. Sau khi tôi về...chưa cho em được hạnh phúc được bao lâu thì tôi phải ngậm ngùi báo với em rằng tôi phải đi ra ngoài chiến trường làm nhiệm vụ giao liên. Sống chết còn chưa định đoạt được. Lại lần nữa tôi để em lại trong nỗi tủi thân. Hay...em cứ khóc đi, khóc lớn lên đi rồi...tôi sẽ lại dỗ dành em để em vơi bớt nỗi buồn như những ngày trước"- Trí Tú với màu mắt long lanh, gương mặt cô chưa bao giờ đặt để nhiều tâm tư như thế để nói ra những lời này

Trân Ni nghe thế thì ôm chầm lấy Trí Tú, cô đương nhiên khóc nấc lên từng tiếng. Nước mắt chảy nhanh từng giọt ướt cả áo Trí Tú. Trí Tú như lời mình nói, cô dỗ dành Trân Ni:

"Tôi thương em lắm Trân Ni, tôi sẽ vì em hoàn thành mọi nhiệm vụ. Nào giải phóng...mình lại yêu nhau có được không? Nhưng mà, em cũng đừng chờ tôi lâu quá. Em hãy đặt hạnh phúc của em lên trên hết có biết chưa. Bây giờ...mỗi ngày trôi qua tôi đều không biết khi nào chỉ huy sẽ ra hiệu lệnh. Nếu có lệnh tôi phải đi ngay. Nên mỗi ngày tôi sẽ ở bên cạnh em thật nhiều"

"Mình đừng nói gỡ, dù cho có mấy mươi năm nữa em cũng sẽ chờ mình mà. Mình nhớ phải bình yên rồi trở về đó"- Trân Ni thút thít tách khỏi người Trí Tú nói

Trí Tú đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt trên mi cô:

"Cuộc đời người không có bao nhiêu cái xuân xanh. Tôi và em đều là phận con gái. Thanh xuân đều quý giá như nhau. Nhưng đối với tôi...thanh xuân của em đáng quý hơn cả. Em đừng lãng phí nó. Thanh xuân của tôi trao cho em và và trao cho cách mạng. Còn thanh xuân của em, em phải trao cho người cho em hạnh phúc dù người đó có phải là tôi hay không"

"Mình này, mình dỗ em hay chọc cho em khóc thêm vậy chứ? Càng nói càng đau lòng đó đa"- Trân Ni nũng nịu trách móc

"Tôi xin lỗi, thà đau một lần cho xong. Tôi cũng đau lòng lắm chớ. Xa em tôi đời nào muốn"

"Cái khăn tay em tặng mình...mình còn giữ chớ?"- Trân Ni chợt nhớ lại hỏi

Trí Tú đương nhiên luôn mang theo bên mình. Cô lấy đem ra nói:

"Có chứ, nó đây này"

Trân Ni cầm lấy rồi nói:

"Người ta dùng chỉ để thêu khăn cho người mình yêu. Còn em...em đã thêu tới hai lớp. Sau lớp chỉ này...là tóc của em đó đa"

Trí Tú trước nay chưa hề biết chuyện này, cô bất ngờ vô cùng.

"Tóc...tóc em sao?"

"Phải, kết tóc se duyên. Tình mình sẽ kéo dài đến răng long đầu bạc. Chúng ta trải qua bao trắc trở mới đến được với nhau. Giờ lại phải xa nhau...em chỉ mong khi mình đi ngoài chiến trường có thể đem nó theo. Như thể có em bên cạnh"

Thì ra ngày xưa hai người yêu nhau, họ trao nhau những thứ tưởng chừng đơn giản nhưng mà lại cầu kì tốn nhiều tâm tư đến thế. Tình yêu của họ tưởng chừng giản đơn nhưng sau đó là bao trắc trở và cuối cùng thứ ở lại chính là lòng chung thủy. Trí Tú và Trân Ni, cùng nhau hẹn ước nhiều điều và cùng nhau thực hiện. Nhờ vào khát vọng tình yêu họ đã vượt qua được định kiến, vượt qua được sự chen ngang của người thứ ba...và bây giờ cuối cùng chính là thời cuộc, thời chiến!!

"Chúng ta đau, thôi em tới đây mà ! Mơn man nào, em đừng khóc đôi ta/ Thế, riết thế, hãy vòng tay chặt nữa/ Cho em hút những chút hồn đã rữa/ Cho em chuyền hơi độc rất tê ngon" (Sầu-Xuân Diệu)

Trí Tú miết chiếc khăn ấy vào tay thật chặt rồi sau đó thả lỏng ra vẻ trân trọng vô biên. Đưa lên ghì chặt vào gương mặt của mình.

"Tưởng tượng ra cảnh đó thật đau lòng. Nhưng tôi vẫn sẽ cố...cuộc tình này, sẽ là một cái kết đẹp mà"- Trí Tú mỉm cười nói

Trân Ni đồng tình gật đầu:

"Thôi, em không buồn nữa. Mình ăn đi, đồ ăn nguội hết cả rồi. Ăn mấy có sức...sau này cùng đồng đội giành thắng lợi trở về"

Trí Tú nghe thế vui lắm, cô gói gém cất chiếc khăn tay lại rồi ăn tiếp.

/// 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro