Chương 13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Cô ba kêu con ra đây mần chi hử?"

Trí Tú ghé sát tai thằng Ân nói gì đó. Rồi còn đưa tiền cho nó nữa. Thằng Ân gật gật rồi chạy đi mất. Nói xong Trí Tú đi vào tâm tình có vẻ khoái chí vui lắm.

"Ủa cô ba, cô ba sai thằng Ân đi làm gì vậy? Giờ giữa trưa nắng chang chang"- Trân Ni thấy lạ hỏi

"Đâu có, kêu đi mua chút đồ lặt vặt á mà. Có gì đâu. Đưa tay đây tôi lau cho"- Trí Tú lại cầm chiếc khăn

"Nhưng mà nãy thằng Ân nó thấy..."

"Thấy, rồi sao? Nó không có bép xép đâu. Em khỏi lo"

"Tay em thấy đỡ hơn chưa?"- Trí Tú ngồi xuống bên cạnh đưa tay Trân Ni lên miệng thổi thổi
"Dạ cũng đỡ rát hơn rồi á cô ba"

"Sao mà chị cả kêu em làm rồi cái em làm liền vậy? Em thừa biết em chẻ củi đồ có nổi đâu đa"

"Tại...mợ cả cứ hỏi sao cô ba có vẻ thương em như vậy, thiên vị em hơn với những người ở khác. Em sợ em không làm mợ cả càng có cớ nghi ngờ hơn"
Trí Tú gật gật đầu hiểu ra:

"Ồ...ra là vậy sao đa. Chị ta cũng thích để ý chuyện người khác dữ đa"

"Cô ba thương em hông?"- Trân Ni đưa mặt lại gần hỏi

"Em hỏi kì. Đương nhiên là thương. Tôi không thương cô thì ai thương cô đây hả?"- Trí Tú bật cười trước câu hỏi của Trân Ni

"Nếu cô ba thương em á thì cô ba đừng làm gì mợ cả nha"- Trân Ni vẫn sợ Trí Tú làm chuyện càn quấy

Nhìn cái vẻ hiền lành của Trân Ni thì Trí Tú liền chắt lưỡi thở dài:

"Vậy em thương tôi hay thương chị ta? Sao cứ nói giúp cho chị ta hoài vậy đa"

"Em đương nhiên là thương cô ba rồi. Cô ba hứa với em đi"- Trân Ni cầm tay Trí Tú lay lay

"Không hứa"- Trí Tú lắc đầu đứng dậy đi

"Cô ba!!"- Trân Ni kéo dài giọng ra

Trí Tú cầm theo cuốn sổ rời khỏi xưởng, chắc là muốn đi ra ngoài mấy công đất coi việc đồng án ở ngoải. Trân Ni đứng lên đi theo nài nỉ.

"Tôi nói cho em biết, em yên phận chút. Tôi kêu ngồi thì ngồi, kêu đứng thì đứng. Đừng bướng!! Chuyện này tôi không có làm lớn chuyện gì cả, chỉ dạy cho chị ta một bài học thôi. Đừng nói mãi như thế"- Trí Tú đang đi thì đứng lại quay người lại nói, giải thích lần cuối

Trân Ni nghe xong gật gật đầu. Trân Ni dù sao cũng rất nghe lời Trí Tú. Trí Tú nói một tức là một, nói hai tức là hai. Quyền lực của Trí Tú đối với cô vô cùng lớn.

"Dạ em biết rồi"

"Ừm, ngoan!! Theo tôi ra ngoài ruộng coi công chuyện ở ngoải"

"Dạ"
.

Hai người cùng nhau đi ra chỗ miếng đất ruộng to lớn. Có vẻ cũng sắp tới mùa thu hoạch rồi. Trân Ni đi ở sau che dù cho Trí Tú, Trí Tú cầm quạt phe phẩy:

"Vụ này coi ra cũng không trúng mùa lắm, không biết có đủ ăn không mà còn phải nộp thuế, nộp phí đủ thứ"

Trí Tú tuy là người thù báo thù có ân báo ân, có vẻ vô cùng rạch ròi nhưng lại dễ mềm lòng.
Trân Ni ở sau nói:

"Cô ba thương người nhưng mà ông Hội đồng đã giao. Nếu nộp không đủ thì ông la đó"

Trí Tú thở dài, cô đi xuống bờ ruộng để xem kĩ hơn. Mọi người trông thấy cô đều rất kính trọng gọi:

"Dạ...cô ba!! Nay cô ba đi thăm ruộng hả?"

Trí Tú cũng gật đầu nói:

"Tôi định ở đây xem một lát, mọi người cứ tiếp tục làm việc đi"

Trí Tú quay ra sau vịnh tay Trân Ni:

"Đi cẩn thận trơn trượt chừng té đó"

Vừa nói dứt câu thì y như rằng Trân Ni liền trượt chân qua một bên. May mà Trí Tú đang vịnh tay cô nên kéo lại kịp. Kéo mạnh quá nên Trân Ni dựa luôn vào người Trí Tú.

Một số người xung quanh nhìn thấy cũng tròn mắt. Dù biết không cố ý nhưng hai người giờ chẳng phải san sát nhau sao. Trân Ni vội đứng xích ra, đôi mắt bắt đầu đảo tới lui hoang mang vì đang chỗ đông người.

Trí Tú thì cười cho có lệ nói:

"Thôi mọi người làm việc tiếp đi. Ráng làm cho tốt để nộp tiền thuê đất đầy đủ đó"

"Dạ dạ"

Trí Tú cùng Trân Ni vội rời khỏi trở về xưởng. Trên đường về Trân Ni còn hiện rõ sự ngại ngùng trên mặt. Trí Tú thật sự không cố ý, biết đã làm cho Trân Ni khó xử.

"Ờ Trân Ni à, nãy tôi sợ em té nên kéo em hơi mạnh...em...đừng trách tôi nha"

"Dạ đâu có gì đâu cô ba, nãy không có cô ba chắc em té dơ cả đồ mất rồi. Em đâu trách gì cô ba đâu"- Trân Ni lắc đầu nói

"Nhưng mà em có vẻ hơi ngượng ngùng nãy giờ đúng không?"

"Dạ...tại nãy nhiều người. Ngã vào lòng cô ba như vậy, có vẻ...không được hay cho lắm"

"Ờ thì nãy cũng do em trượt chân thôi, chắc người ta không nghĩ nhiều đâu. Đừng lo quá"

"Dạ"
.
Đến lúc về nhà...

Trí Tú và Trân Ni vừa về tới nhà thì đã nghe người trong nhà nhốn nháo chộn rộn cả lên. Trân Ni thì ngóng tới ngóng lui coi sao, cô hỏi thằng Đen.

"Ủa chuyện gì vậy? Sao tao thấy trong nhà nhốn nháo lung vậy?"

"Thì tự dưng mợ cả không hiểu sao đau bụng lung lắm. Sáng giờ đi ra đi vô nhà vệ sinh chắc cũng chục lần rồi. Giờ thì mặt mày tái mét đang nằm trong phòng. Ông bà chủ đang ở trỏng hỏi thăm, có cậu cả nữa"

Trí Tú cũng không lấy gì làm lạ, Trân Ni biết là liên quan đến Trí Tú nên quay lại nhìn. Trí Tú bước đi trước vào trong, đi ngang qua phòng của mợ cả, cô ghé vào hỏi thăm một chút.

"Chị cả, nghe nói chị bị đau bụng đi ngoài lung lắm!! Đốc tờ nói sao?"

"Con về rồi đó hả? Khi nãy có mời đốc tờ với hốt thuốc rồi. Đốc tờ nói chắc do chị cả con ăn trúng gì đó nên mới vậy. Uống thuốc ăn uống điều độ lại là được"- Bà Hội đồng nói

Còn mợ cả thì nằm trên giường, tới môi cũng tái nhợt. Thằng Ân quả là làm được việc. Trân Ni đứng ngoài cửa ngó vào chứ không dám vào trong.

"À...vậy chắc ăn trúng gì thôi. Chị nghỉ ngơi cho khỏe đi. Em xin phép về phòng trước"

Trí Tú rời khỏi phòng. Ông bà Hội đồng cũng nhanh chóng rời khỏi. Trong phòng chỉ còn mợ cả và chồng mình.

"Chắc chắn là do con ba làm chứ không ai? Nó thù tôi đây mà"- Mợ cả nói thều thào

Cậu cả ngồi kế bên nghe thế thì liền ghé sát tai lại:

"Em nói gì vậy? Trí Tú làm gì em?"

"Còn làm gì, mình không thấy em đau bụng đến chết đi sống lại hay sao? Chắc chắn là nó thù em sai con Trân Ni làm việc nặng nhọc nên mới cố ý hại em đây mà!!"

"Sao em biết? Nói xằn nói bậy coi chừng rước họa vào thân đó. Giờ Trí Tú được cha giao cho nhiều công chuyện lắm, tôi sắp bị lãng quên mất rồi"- Cậu cả có chút mặc cảm nói

"Mình đó, xưa nay mình cứ ỷ y không mưu đoạt được gì cả. Bây giờ là lúc mình phải tìm cách lấy lại địa vị của mình đi chớ. Cứ thế này, hai vợ chồng mình sống không yên với nó đâu"

"Được rồi tôi sẽ tìm cách mà. Em nghỉ ngơi cho tốt đi. Tôi đi ra xem thuốc sắt xong chưa"
.
Trí Tú trở về phòng, miệng cười toe toét hả dạ vô cùng. Còn Trân Ni thì không được vui, nhìn mợ cả như chết đi sống lại như vậy. Cô đương nhiên không vui rồi.

"Cô ba...sao cô nhìn người thân của mình như vậy mà vẫn vui được vậy?"

"Người thân? Em nói gì vậy? Con dâu trong nhà này thì cũng chỉ là người ngoài. Thân thích gì đâu chứ"- Trí Tú cười lắc đầu nói

"Nhưng mà...nhìn mợ cả nằm trên giường mặt tái xanh lung vậy, nói chuyện cũng không nổi. Em thấy mà tự dưng có lỗi quá đa"- Trân Ni vẻ hối lỗi dù không làm gì

Trí Tú đứng dậy, đi tới đóng cửa phòng mình lại. Cô từ từ ôm lấy Trân Ni, thỏ thẻ bên tai cô:

"Chuyện chị cả bị đau bụng là do tôi sai người làm. Còn em thì chẳng làm gì hết, có lỗi cái chi chớ. Tôi chỉ muốn cảnh cáo chị ta an phận một chút thôi. Còn em chỉ việc ở yên trong vòng tay của tôi, để tôi bảo vệ là được rồi"

"Cô ba nói sao thì em nghe vậy"

Trí Tú khá hài lòng, cô xoay Trân Ni lại. Định hôn lên môi cô nhưng Trân Ni lại né ra. Trí Tú lại trầm giọng:

"Ưm...ngoan đi"

Trân Ni không né nữa. Trí Tú mỉm cười, cô kéo eo của Trân Ni lại sát mình. Hôn lên môi Trân Ni một cách dễ dàng. Tay kia đưa lên đặt sau đầu Trân Ni ghì chặt vào môi mình hơn. Trân Ni cũng đắm chìm vào nụ hôn của Trí Tú.

Trí Tú cảm thấy đôi môi và đầu lưỡi này là chưa đủ nên liền di chuyển xuống chiếc cổ của Trân Ni. Trân Ni nắm chặt tay lại không dám lên tiếng.
"Ờ ừm...cô ba...cô ba đi tắm rửa rồi thay đồ đi.
Cô...shhh...cô ba à..."- Trân Ni liên tục kêu

Trí Tú dứt ra:

"Được rồi, tắm vào xong. Em xoa bóp cho tôi một lát"

"Dạ, cô ba đi đi"

///

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro