Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô ba, sao cô...sao cô lại tặng quà cho một con người ở? Cô bị sao vậy?"- Mợ cả khó hiểu nhìn Trí Tú

Trí Tú buông tay ra:

"Thì sao? Tiền của tôi, tôi muốn mua cho ai thì mua. Tiền nhà chị à? Hay chị cũng thích cái vòng đó?!"

Mợ cả nghe thế thì thẹn quá nhưng lại không dám hóa giận. Cố gắng kiềm nén nói:

"Ờ...đâu có!! Sao tôi lại đi thích cái vòng của con nhỏ này được. Tôi chỉ sợ nó ăn cắp đồ nhà này thôi"

"Chị ăn nó cho cẩn thận. Trân Ni vào nhà này trước cả chị. Tính tình tôi hiểu rõ, sẽ không làm ra mấy chuyện đó đâu"

Nhìn vẻ khẳng khái của Trí Tú thì cô ta cũng im bặt không dám nói lại. Đành tìm cách rời khỏi:

"À nếu vậy chỉ là hiểu lầm. Không có gì tôi về phòng đây"

Tuy là nói vui vẻ đi nhưng lúc đi lại lườm Trân Ni trừng trừng.

"Em không sao chứ? Chị ta có làm gì em không?"- Trí Tú lo lắng hỏi

Trân Ni lắc đầu:

"Dạ không có. May mà cô ba xuất hiện kịp"

"Tôi để mấy cái đồ tôi mua trong chỗ ngủ em rồi đó. Để tôi giúp em làm việc rồi nhanh chóng đi nghỉ ngơi"

"Dạ thôi không cần đâu. Cô ba là cành vàng lá ngọc. Sao có thể ở dưới đây làm việc được. Cô đi lên nhà trên với ông bà chủ đi"- Trân Ni từ chối

"Nhưng mà..."- Trí Tú không muốn rời đi chút nào

"CÁI THẰNG TRỜI ĐÁNH...TAO GIAO VIỆC CHO MÀY MÀY KHÔNG LÀM!! LẠI ĐI RƯỢU CHÈ BÊ THA!!"

Tiếng quát lớn phát ra ở trên nhà trên. Trí Tú ngoài đầu nhìn không biết chuyện gì. Trân Ni nhân cơ hội đẩy Trí Tú đi:

"Cô ba nghe lời em đi đi mà. Trên nhà trên có chuyện gì kìa. Mau đi đi không cần lo cho em"

Trí Tú bị đẩy lên nhà trên mất. Là cậu hai nhà ông Hội đồng mới về. Có cả cậu cả nữa.

"Có chuyện gì vậy cha?"- Trí Tú đi tới hỏi

"Con coi anh hai của con, từng tuổi này còn ăn chơi lêu lỏng. Đúng là làm cha thất vọng mà"

Trí Tú nhìn qua, cậu hai có vẻ say xỉn đến không biết gì. Nhờ có cậu cả đỡ.

"Dạ cha đừng la thằng hai. Nó uống nhiều vì đi gặp khách hàng thôi ạ!!"- Cậu cả nói đỡ cho em mình

"Mày đừng có biện hộ cho nó. Có phải lần đầu đâu. Mau đưa nó về phòng đi, tao không muốn nhìn thấy nó nữa"- Ông Hội đồng có vẻ tức giận

"Thôi ông, đừng tức giận. Hại sức khỏe"- Bà Hội đồng kế bên khuyên giảiCậu cả đỡ cậu hai đi.

Trân Ni ở dưới bếp trước khi làm việc đã tháo chiếc vòng của mình ra, đem đi cất kĩ trong túi hành lí của mình giấu dưới gối.

Cậu cả sau khi đưa cậu hai về phòng thì quay trở lại phòng mình.

"Mình mệt không? Em đi kêu người làm nấu nước ấm cho mình tắm nha"- Mợ cả đứng kế bên cởϊ áσ khoác cho anh ta nói

"Không cần đâu. Đợi nước ấm lâu lắm"

"Vậy mình đi tắm riết đi rồi vô ngủ sớm"

"Ừm. À mà con ba nó về hồi nào vậy?"

"Về hồi sáng hay gì đó. Mà em nói mình nghe, giờ con ba nó về rồi, chuyện công việc thì sao? Lỡ cha giao cho nó rồi sau này cái gia sản về tay nó thì sao?"- Mợ cả là một người vô cùng toan tính

"Em nói gì vậy?! Tôi là con cả, đương nhiên gia sản này phải của tôi rồi. Em nói vậy cha mẹ nghe rầy cho đó"

"Em nói đâu có sai. Mình nghĩ lại đi. Cha cưng con ba như vậy. Cho tiền nó ăn học không ít. Đương nhiên để về đây phụ giúp công việc nhà mình rồi. Với lại cha cũng đâu có nói là sẽ giao cho mình. Lỡ giao cho nó thì sao?"

Cậu cả nghe xong thì trong lòng cũng dấy lên mối hiềm nghi. Lời vợ mình nói cũng có lí.

.

Đêm khuya khi mọi người đã ngủ hết...

Nhưng Trí Tú vẫn chưa hề ngủ, cô ngồi trên giường như kiên nhẫn đợi ai đó. Cánh cửa phòng của cô từ từ mở ra, một bóng người lấp ló nhanh chóng đi vào rồi khóa cửa lại. Trí Tú lập tức đi tới, cô ôm lấy Trân Ni từ sau vẻ vô cùng yêu chiều.

"Cô ba..."

"Hửm!? Em biết tôi nhớ em lắm không?"- Trí Tú ôm chặt vô cùng, ngã đầu lên vai của Trân Ni

"Ủa mà sao em không mặc mấy bộ đồ tôi mua? Để sáng mai tôi ra chợ mua vài xấp vải đặn may thêm cho em vài bộ nữa. Nhìn bộ đồ này xem...sờn cả vai rồi"- Trí Tú nhìn vải trên bộ đồ của Trân Ni

"Em là phận người ở sao có thể mặc đồ mới được hả cô ba? Cô ba để mấy bộ đồ đó đi không cần may thêm đâu. Em mặc gì cũng được mà, không cần đồ mới gì đâu. Còn cô ba đó...sao về đây rồi mà mặc mấy bộ đồ này"

Trân Ni dứt ra nhìn bộ dạng của Trí Tú. Trí Tú mặc một chiếc đầm ngủ hai dây, đúng là rất khác so với những người ở đây.

"Mặc cái này hơi hở hang đó, em thích cô ba như hồi đó hơn!!"

Trí Tú cầm tay của Trân Ni đặt lên đôi vai của mình:

"Bộ hở lắm hả?"

Trân Ni mặt đỏ cả lên, quay đi hướng khác mà gật đầu. Trí Tú bật cười:

"Được rồi, vậy để vài bữa tôi coi kiếm bà ba mặc là được chứ gì!! Tại tôi ở bên Pháp nên về đây không quen"

"Mà sao cô ba không để tóc dài?"

"À...tôi thật chất xưa nay làm gì thích tóc dài. Nên tôi cắt tóc ngắn này...không đẹp sao?"- Trí Tú ngồi trên giường, đưa gương mặt ra hỏi Trân Ni

Trân Ni nhìn Trí Tú rồi nói:

"Không...cô ba trước nay đều rất đẹp mà!!"

Trí Tú nhấc người sang một bên, ngã đầu trên đùi Trân Ni:

"Tôi đi du học bên đó, không thể thư từ về cho em cũng không thể gặp được em. Em biết tôi đau khổ cỡ nào không? Nhiều lần tôi đã muốn bỏ hết tất cả và cố quên em đi...."- Trí Tú ngước lên nhìn thẳng Trân Ni

Trân Ni đưa tay nắm lấy tay Trí Tú, một tay vuốt lên mái tóc của Trí Tú im lặng nghe cô nói tiếp:

"Nhưng rồi tôi nhận ra tôi vẫn còn rất thương em nên tôi ráng....ráng học thật giỏi!! Tạo dựng nhiều mối quan hệ để sau này có gì tôi đưa em qua bển. Tôi với em...sẽ được tự do"- Trí Tú ngồi dậy nhìn Trân Ni khẩn thiết

Trân Ni nghe thế cô sựt đứng dậy, cô đương nhiên không thể nghĩ tới chuyện tài đình như vậy. Số cô đã định là gắn với cái nhà Hội đồng này suốt đời suốt kiếp để trả món nợ do cha mẹ cô gây ra rồi, làm sao dám bỏ đi cơ chứ.

"Cô ba...thôi...em sợ lắm!!"

"Em sao vậy? Em không thương tôi sao?"- Trí Tú ngồi trên giường dùng giọng điệu chua xót hỏi

Trân Ni quay lại, lại ngồi xuống cạnh Trí Tú:

"Dạ...em thương cô ba, em rất thương cô ba!!! Nhưng cô ba tính cách khác được không? Em thấy vậy không đặn lắm"

"Được rồi, em không chịu thì đổi cách khác vậy"- Trí Tú đành đồng ý

"Thôi trễ rồi, cô ba ngủ đi. Em...em đi trước"- Trân Ni thấy trời cũng đã rất tối nên định rời đi

"Nè...cứ thế mà đi sao? Hay hôm nay em ngủ ở đây đi"- Trí Tú đứng dậy níu kéo

"Dạ thôi em không dám. Mai còn nhiều công chuyện mần lắm!! Thôi em đi trước nghe cô ba"- Trân Ni từ chối

Trí Tú cũng biết trước như vậy, nên trước khi Trân Ni rời đi thì níu kéo lần cuối:

"Khoan!! Cứ thế mà đi đa?"

Trân Ni quay lại, hôn nhẹ lên má của Trí Tú rồi e dè mở cửa chạy đi mất. Trí Tú nhìn cái vẻ cuốn quýt của Trân Ni thì bật cười, cô đóng cửa lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro