Chương 87.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Lo chứ sao không lo"- Cậu hai vẫn giữ nguyên thái độ nói

Sau khi ăn hết chén cháo thì cậu hai lại đem thuốc vào cho cô uống.

"Được rồi, em nằm xuống nghỉ ngơi đi. Tôi ở đây với em"- Cậu hai một mực ngồi cạnh giường cô

"Anh Duy...Em thấy khỏe hơn nhiều rồi. Anh có việc gì thì đi làm đi, cần chi ngồi đây với em chớ?"

"Sao không ngồi đây với em được? Anh không có việc gì làm đâu, em yên tâm đi"

"Anh Duy, anh làm vậy...khiến em thấy áy náy quá hà"- Ngọc Bảo áy ngại nói

"Ờm...em đừng ngại. Em là khách nhà anh mà, anh hiếu khách thôi"- Cậu hai gãi đầu nói

"Anh thực sự chỉ là hiếu khách thôi hả?"

"Ờ ờ đúng rồi..."- Cậu hai gật đầu đại

"Vậy thôi em nằm nghỉ một chút"- Ngọc Bảo muốn nằm xuống lại

Cậu hai liền đứng dậy đi lại đỡ cô nằm xuống. Đây mà là hiếu khách sao? Cậu hai cũng thực sự hiếu khách quá rồi.

.

Ngoài chợ...

Trí Tú hôm nay đi ra chợ nhưng lại không dẫn Trân Ni đi cùng. Cô một mình đi tới tiệm trang sức.

"Cặp nhẫn tôi đặt...có chưa đa?"- Trí Tú hỏi

"Có rồi, có rồi. Để tôi lấy cho"- Chủ tiệm nói

Trí Tú đứng đợi một lát. Chủ tiệm đã đem ra một chiếc hộp nhỏ. Mở ra cho Trí Tú xem thử.

"Nè, cô xem coi coi có vừa ý không?"

Trí Tú xem thử, cô khuôn miệng tủm tỉm cười rồi đáp:

"Được rồi, gói lại cho tôi đi. Tiền đây"

"Được, đợi tôi lát"

Người chủ nhanh chóng gói lại cho Trí Tú.

"Ủa mà tôi thắc mắc...cô ba đây là gái chưa chồng...lại đặt nhẫn chi vậy đa?"- Chủ tiệm khó hiểu nên hỏi vài câu

Trí Tú cầm lấy hàng rồi nói:

"Chuyện đó...không phải chuyện của bà. Tôi về đây"

Trí Tú nhanh chóng rời đi.

.

Trời tối...

"Trân Ni...lại đây, ngồi xuống...ngồi xuống..."- Trí Tú kéo tay Trân Ni đặt cô ngồi xuống ghế

Trân Ni còn chưa hiểu chuyện gì:

"Sao? Có chuyện gì mà nhìn cô vội vàng vậy?"

"Thì em ngồi đó đi"

Trí Tú quay lại chỗ tủ lấy hộp nhẫn mà hồi sáng mình vừa mới lấy ra đưa cho Trân Ni. Nhưng trước khi mở ra cho Trân Ni xem thì Trí Tú đã cầm tay cô lên. Tháo chiếc nhẫn cưới của Trân Ni và cậu cả ra.

"Cô ba...làm gì vậy?"

"Tôi không muốn em đeo chiếc nhẫn này nữa, tháo ra đi"

"Nhưng tại sao? Tự nhiên nay cô ba sao vậy?"

Trí Tú đột nhiên hơi lúng túng, tim cô đập hơi nhanh khi mở hộp nhẫn ra.

"Ờ ờ...Thái...Trân Ni nè...tôi...ờ..."- Trí Tú lấp bấp

Trân Ni thấy thế hỏi dồn:

"Sao? Trời ơi tự nhiên nay nói chuyện gì mà như cà lâm vậy đa"

"Em...em...ờ ngồi yên đó đi...tôi...sắp có việc hệ trọng...muốn nói với em"- Trí Tú vẫn như Trân Ni nói, lấp ba lấp bấp

Trân Ni khì cười:

"Trời đất cơi...có việc gì thì nói lẹ đi đa"

Trí Tú từ từ mở hộp nhẫn ra rồi ngồi xổm xuống:

"Em...em...em ờ....làm vợ tôi nha...tôi...không biết nói sao nữa...nên mới vậy"

Trân Ni nhìn chiếc nhẫn, hai mắt cô tròn xoe. Rồi đỡ Trí Tú đứng dậy:

"Cô ba...đang cầu hôn em đó hả?"

"Tôi...cứng nhắc lắm. Hổng biết văn thơ gì hết. Nhưng mà...tôi yêu em, tôi muốn em làm vợ tôi. Em đồng ý nha?"- Trí Tú thành tâm nói

Trân Ni bật cười ôm lấy Trí Tú hạnh phúc.

"Em đồng ý, em đương nhiên đồng ý rồi"

Trí Tú cũng vui mừng mà nhấc bổng luôn cả cô lên.

"Không định đeo nhẫn cho em sao?"

"Ờ quên quên, tôi vui quá"- Trí Tú cười ngại

Cô mở hộp nhẫn ra, lấy chiếc nhẫn đeo lên tay cho Trân Ni. Trí Tú đưa bàn tay Trân Ni lên môi hôn một cái.

"Đưa tay cô ba đây, để em đeo vào"

Trân Ni lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay cho Trí Tú.

"Ơ khoan khoan đã..."- Trí Tú rụt tay lại, cô cẩn thận chùi tay vào quần áo của mình cho sạch sẽ

Trân Ni bật cười trước hành động của Trí Tú. Rồi cô lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón áp út cho Trí Tú.

"Vợ...tôi yêu mình quá hà"- Trí Tú vui mừng ôm lấy Trân Ni lần nữa

"Kêu lại lần nữa xem nào"- Trân Ni mỉm cười nói

"Vợ vợ vợ vợ vợ...tôi yêu em"- Trí Tú hơi lớn tiếng

"Ấy cô ba...nhỏ tiếng thôi, người ta nghe thấy bây giờ"- Trân Ni tuy vui mừng nhưng cũng cẩn thận

"Ờ quên nữa...em ngồi xuống đi. Còn cái này nữa"- Trí Tú dìu Trân Ni lại ghế ngồi

"Lại có gì nữa sao?"- Trân Ni tò mò

Trí Tú mở ngăn tủ, lấy ra một tờ giấy đặt trên bàn. Trân Ni nhìn hỏi:

"Gì đây?"

"Em xem đi"

Trân Ni cầm lên xem, rồi cô hốt hoảng:

"Trời...giấy đăng kí kết hôn? Đâu mà cô ba có vậy?"

Trân Ni dừng lại một chút xem kĩ:

"Ủa không có mộc đỏ? Là giả mà"

Trí Tú cười ngây gãi đầu:

"Ờm...tuy giấy tờ là giả...nhưng mà tình cảm của tôi là thật"

Nhìn Trí Tú chân thành như vậy đương nhiên Trân Ni cũng thuận theo.

"Được rồi, chúng ta kí vào thì sẽ thành vợ chồng rồi đúng không?"

Trí Tú gật gật đầu.

"Em ráng nha, dù chỉ là giấy tờ giả. Nhưng mà...tôi vẫn mong muốn cho em một danh phận đàng hoàng"- Trí Tú nói thêm

"Được rồi, em hiểu mà"- Trân Ni liền kí vào

Trí Tú cũng kí theo. Cả hai người nhìn tờ giấy rồi cười. Giấy tờ quả thật là giả nhưng hạnh phúc của hai người thì là thật.

"Trân Ni nè, ngày mai...tôi với em cùng nhau đi về thăm gia đình em nha?"- Trí Tú đề nghị

"Sao tự nhiên...cô ba lại muốn tới thăm gia đình em?"

"Tôi muốn thưa chuyện với cha mẹ em về chuyện...của chúng ta"

Trân Ni nghe xong thì có hơi e ngại:

"Sao cô ba lại muốn thưa chuyện tụi mình? Chuyện này...em sợ..."

Trí Tú nắm chặt tay Trân Ni:

"Em đừng lo, em là vợ tôi. Thì cha mẹ em cũng như cha mẹ tôi mà. Chuyện chúng ta...cũng nên cho họ biết mà"

Trân Ni nhớ lại lúc ông bà Hội đồng biết chuyện hai người. Cô đã không cùng Trí Tú đối mặt. Bây giờ Trí Tú muốn nói với cha mẹ cô, chẳng lẽ cô lại trốn tránh lần nữa?

"Nếu cô ba đã nói vậy thì...mai chúng ta cùng về thăm gia đình em"

"Sao lại gọi cô ba nữa rồi...sau này nếu không có ai, phải kêu tôi là mình có biết chưa?"

"Dạ, em biết rồi mình"- Trân Ni cười nói

/// 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro