CHAP 16: KẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 2 năm sau

Bangkok, Thái Lan

"Chào giám đốc"

"Chúc giám đốc một ngày tốt lành"

"Giám đốc"

Tất cả mọi người đều vui vẻ chào hỏi Jisoo, cô lịch sự mỉm cười đáp lại. Jisoo đưa mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay rồi nhanh chóng đi đến thang máy

Ting

Cửa thang máy vừa mở, đột nhiên lại có người nhào ra khiến Cô giật hết cả mình

"Ôi mẹ ơi, hết hồn!"

"Chà...Giám đốc hôm nay đến trễ 5 phút đúng không Minnie?"

"Chính xác là 5 phút 11 giây"

Jisoo thở dài lắc đầu, đặt chân bước vào thang máy. Cô thẳng tay vỗ thật mạnh vào vai hai người bạn của mình

"Tớ là giám đốc vậy hai cậu là cái gì?"

"Thì cũng là giám đốc nhưng lãnh vực khác nhau"

2 năm trước sau khi xuất bản mặt báo vấn đề câu chuyện tâm linh của ba người liền lập tức trở thành top trending, thu về lợi nhuận rất cao cho công ty báo chí Bangkok

Công ty quyết định giao những vị trí quyền lực nhất trong công ty để ban thưởng cho thành tích lớn lao của ba người họ

Bộ ba giám đốc quyền lực Jisoo-Bambam-Minnie

Cô nắm giữ vai trò Giám đốc Sáng tạo của công ty báo chí Bangkok

Bambam giữ chức Giám đốc điều hành quan trọng không kém trong công ty

Mới đây Minnie vừa được đảm nhận vị trí Giám đốc tài chính của công ty

Tính ra đây là bộ ba bạn thân đáng ngưỡng mộ nhất rồi còn gì?

"Hôm nay có cuộc họp đấy, cậu không nhớ hay sao mà còn trễ 5 phút?"

"Có hả? Sao hai cậu không nhắc tớ sớm hơn"

"Là do cậu mãi mê làm việc không đọc tin nhắn của bọn tớ thì có"

"Rồi rồi, không nói nữa! Tớ nhớ không lầm cuộc họp này bàn về việc tuyển thêm nhân sự vào công ty đúng chứ?"

"Phải"

Minnie tiện tay đưa sấp hồ sơ thông tin cho Jisoo xem qua, cô lật lật vài trang rồi đưa lại cho Bambam

Cả ba bước vào phòng họp, tất cả mọi người đều đã có mặt đầy đủ. Chỉ còn chờ ba người họ thôi

Jisoo ngượng ngùng ngồi vào vị trí của mình, Bambam và Minnie cũng đã được sắp xếp ngồi kế bên

"Thành thật xin lỗi chúng tôi đến trễ, chúng ta bắt đầu cuộc họp chứ hả?"

Cô ra hiệu cho thư ký của mình bắt đầu cuộc họp, mỗi người trong phòng được phát một sấp giấy thông tin của các nhân sự sắp được tuyển vào công ty

"Người đầu tiên"

Từ phía ngoài xuất hiện một cô gái bước vào, mọi người xung quanh đều bàn tán xôn xao

Jisoo đang xem sơ qua thông tin lý lịch nghe thấy tiếng ồn ào bàn tán liền ngước lên nhìn thử

Lập tức đôi mắt liền mở to bất ngờ, cánh tay run rẫy đến nỗi làm rơi chiếc bút trên tay mình

Bambam lẫn Minnie nhăn mặt nhìn biểu cảm kỳ lạ của Cô, hai người họ đưa mắt nhìn người con gái vừa bước vào phòng họp

"MAAAA!"

"TRỜI MẸ ƠI CỨU CON!"

Tiếng là thất thanh của Bambam và Minnie khiến ai nấy đều giật mình, hai người họ chạy vèo ra khỏi phòng họp bất chấp ánh mắt nhìn kì quái của tất cả mọi người dành cho bọn họ

Thư ký đứng một bên nhìn cảnh 3 vị giám đốc người thì bỏ chạy người thì thất thần liền khó xử lên tiếng

"À....Hai vị giám đốc kia không được khoẻ, chúng ta cứ bắt đầu cuộc họp đi hả.....mời em giới thiệu về bản thân mình"

Jisoo không một giây rời mắt trước người con gái ấy, khuôn mặt đó. Nụ cười đó không thể nào nhầm lẫn vào đâu được nữa....

"Xin chào mọi người, tôi là Jennie Kim. Là thực tập sinh đến từ Úc, hôm nay đến đây là để phỏng vấn vị trí nhân sự trong công ty chúng ta. Tôi xin hết"

Roseanne cúi đầu kính cẩn, nàng ngồi vào ghế chuẩn bị trả lời những câu hỏi phỏng vấn của các viên chức có mặt tại phòng họp

Một người đàn ông đứng lên, anh ta là trưởng phòng Rak nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Jisoo chặn lại

"Cho tôi hỏi...."

"Cô có biết Việt Nam không?"

Mọi người ngơ ngác trước câu hỏi của Cô, Roseanne mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của Jisoo

"Tôi có, tôi khá yêu thích Việt Nam. Tôi còn biết Việt Nam có một món rất ngon chính là Phở"

"Vậy cô cảm thấy Việt Nam là một nước như thế nào?"

"Giám đốc...."

Thư ký khẽ gọi Jisoo nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu của cô, cô ấy đành im lặng thở dài. Jisoo nhìn nàng bằng ánh mắt trông đợi

Roseanne khoanh tay lại ngẫm nghĩ vẻ trông nghiêm túc vô cùng. Nhưng đối với cô nó lại là một vẻ mặt rất cuốn hút xinh đẹp, chắc chắn Jisoo đã từng gặp quá rồi. Bởi vì nó cực kì quen thuộc

"Theo tôi thì Việt Nam rất tuyệt vời"

Rầm!

"Chúc mừng cô được nhận vào công ty!"

Jisoo kích động đập tay thật mạnh xuống bàn, Cô đứng dậy vỗ tay chúc mừng nàng. Các Viên chức cũng vỗ tay nhưng miệng lại bàn tán xôn xao

"Cái gì đây? Chỉ hai câu đơn giản mà đã được nhận rồi à"

"Giám đốc La bị cái gì vậy?"

"Cô ta quen biết giám đốc sao?"

"Chắc chắn là có người chống lưng nâng đỡ rồi"

"Cảm...cảm ơn"

Jennie Kim dùng vẻ mặt ngạc nhìn nhìn vị giám đốc trẻ tuổi trước mặt mình, nàng không nghĩ cuộc phỏng vấn của công ty báo chí lớn nhất Thái Lan lại dễ dàng như vậy

"Cô ta bị điên hay sao mà lại chọn mình vậy?"

Một bên Jisoo lại rất vui mừng, sau hai năm dài đằng đẳng cuối cùng cũng có thể gặp lại được người con gái cô yêu rồi

Jisoo tin chắc rằng đó chính là Kim Trân Ni, chắc chắn nàng đã trở về tìm cô

"Chào mừng em trở lại, Kim Trân Ni!"

--------------

NGOẠI TRUYỆN

Jisoo nhắm mắt hưởng thụ làn gió lạnh từ ban công, ngón tay vô thức vẽ một vòng xung quanh miệng ly rượu vang đang đặt bên cạnh, khí trời hôm nay thật lạnh. Bỗng một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, không cần quay lại cũng biết được đối phương là ai, giọng nói phía sau vang lên có chút trách móc

"Chị sẽ bị cảm lạnh nếu cứ đứng đây hóng gió đấy"

Roseanne dụi mặt vào lưng cô như một con mèo nhỏ khiến cho Jisoo có chút nhột

"Có em chăm sóc chị, sẽ mau khỏe thôi"

"Dẻo miệng"

Jisoo mỉm cười, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch. Xoay người bế nàng lên, một tay cầm cái ly rỗng đi vào trong. Bản thân một mình hứng gió lạnh thì không sao nhưng Jisoo không muốn nàng đổ bệnh khi đứng cùng cô

"Roseanne, em thật đẹp"

"Jisoo nói câu này rất nhiều lần rồi"

"Tôi dùng cả đời này nói với em cũng không đủ"

Sau khi đặt cái ly lên bàn, Jisoo bước lên giường nằm cạnh nàng. Roseanne liền rúc người vào lòng ngực Jisoo, ngay khi lần đầu tiên gặp cô ở buổi phỏng vấn. Roseanne luôn cảm thấy dường như người con gái này đối với nàng vô cùng quen thuộc

Khuôn mặt, nụ cười, dáng vóc và cả mùi hương trên người Jisoo như có một lực hấp dẫn đối với nàng

"Tên tiếng Hàn của em mà gì nhỉ?"

Jisoo mắt vẫn đang nhắm mắt, vòng tay siết nhẹ người trong lòng. Âm thanh trầm khàn đặt câu hỏi

"Là Park Chaeyoung, ngày trước em từng thực tập ở Hàn nên phải lấy một cái tên dễ gọi. Roseanne đối với người Hàn dường như rất khó phát âm"

"Em đối với Việt Nam có niềm yêu thích như thế vậy em đã bao giờ nghe tên của em ở Việt Nam sẽ gọi là gì chưa?"

Nàng nhíu mày một chút, việc này đã được mẹ nàng nói qua một vài lần, bản thân mang hai dòng máu Việt - Úc nên từ bé nàng đã được mẹ phổ cập kiến thức Việt Nam rất nhiều, bản thân cũng cố gắng nhớ đến cái tên mà mẹ nàng hay gọi nàng. Chỉ là thời gian trôi qua quá lâu, nàng căn bản cũng không nhớ rõ

"Roseanne, hãy nhớ nhé, tên Việt Nam của con là Kim Trân Ni"

Nàng búng tay cái bóc, khiến Jisoo có chút bất ngờ

"Sao đấy?"

"Em nhớ được rồi"

"Nhớ gì cơ?"

"Tên Việt Nam của em"

Nàng cười khúc khích khiến Jisoo cũng bật cười theo, đến cả tên mình cũng quên

"Vậy nói cho chị biết, tên Việt Nam của em là gì?"

"Nhưng mà Jisoo cũng có tên Việt Nam đúng không?"

"Chị có"

"Jisoo nói trước, em sẽ nói sau"

Nàng lấy ngón tay vẽ hình vòng tròn vô tận trên ngực cô, ánh mắt không ngừng mong chờ. Đã yêu nhau được ba năm nhưng Jisoo dường như có rất nhiều bí mật mà nàng không thể khám phá hết được, điều làm nàng có chút không vui nhưng lại cũng rất thích thú

Nếu mà biết hết mọi thứ về đối phương một cách trơn tru, tình cảm sẽ không còn thú vị

Tình yêu là phải từ từ khai phá

"Là Vương Trí Tú"

"Thật đẹp"

Jisoo mỉm cười đầy tự hào, người đẹp thì đương nhiên tên cũng phải đẹp

"Thế còn em?"

"Là Kim Trân Ni!"

"..."

Nụ cười trên môi Jisoo chợt tắt, trên đời lại có chuyện trùng hợp đến như thế sao? Nếu không phải chính miệng nàng nói, thì cô nhất định sẽ không thể tin.

"Em vừa nói...tên gì?"

"Tên gì? Park Chaeyoung"

"Không...tên Việt Nam của em ấy, Là gì?"

"Kim Trân Ni?"

"Thật...thật sao?"

Roseanne đánh nhẹ vào vai người yêu mình, không phải là nghi ngờ nàng đang nói dối đấy chứ

"Em đã từng nghe mẹ gọi em như thế, không lẽ mẹ em không nhớ tên em hay sao?"

Nàng quay người giận dỗi, nếu đã không tin người ta thì hỏi người ta làm gì

"Không...chỉ là...tên của em rất giống một người"

Một người mà tôi đã ghi lòng tạc dạ

"Là ai?"

"Một người...đã từng rất quan trọng"

Jisoo vùi mặt vào tóc nàng cảm nhận hương thơm mát dịu

Vương Trí Tú và Kim Trân Ni của nửa thế kỷ trước đã cùng nhau mang mối lương duyên đứt đoạn mà chết đi

Vương Trí Tú và Kim Trân Ni của hiện tại chính là ân huệ cuối cùng mà ông trời ban cho cả hai

Jisoo nhất định sẽ không phụ lòng ông tơ bà nguyệt thêm nữa. Cô sẽ dùng cả phần đời còn lại chăm sóc nàng

"Jisoo..."

"Tôi yêu em, rất yêu em..."

"Em biết, nhưng mà...ngộp quá! Cho em thở"

Chỉ thấy Jisoo cười giả lả nới lỏng vòng tay, gương mặt của Roseanne trở nên đỏ bừng. Biết là yêu lắm rồi, cũng không nhất thiết ôm chặt như vậy

"Em có thể yêu chị không Roseanne?"

"Không phải là ngày nào em cũng nói thế hả?"

Nàng trưng ra bộ mặt ngơ ngác

"Nói đi mà"

"Jennie Kim yêu Kim Jisoo"

"Còn nữa"

"Hmm...Park Chaeyoung yêu Jisoo"

"Còn nữa"

Nàng nhíu mày một chút nhìn cô

"Kim Trân Ni yêu Vương Trí Tú?"

"Vẫn còn"

Jisoo vẫn kiên trì, Roseanne lúc này cũng cố gắng nhớ. Có phải nàng đã bỏ quên gì hay không?

"Em yêu cô..."

Roseanne mở to mắt nhìn Jisoo, rõ ràng trong đầu nàng còn đang suy nghĩ nhưng miệng lại nói ra ba từ kia, không phải là nàng bị bệnh rồi chứ?

Jisoo mỉm cười hài lòng nhưng cũng đầy sự ngạc nhiên, không hiểu sao bản thân lại vui vẻ cực độ khi nghe Roseanne nói ba từ đấy

Chắc chắn là em rồi, Kim Trân Ni

"Vì em rất ngoan nên hôm nay sẽ thưởng cho em"

"Thưởng sao?"

Roseanne nhướn một bên mắt nhìn người đang ôm mình, nụ cười 7 phần lạnh lùng 3 phần khinh bỉ khi thấy gương mặt Jisoo dần trở nên thiếu đạo đức

"Đúng vậy"

Cô ghé sát vào tai nàng, thì thầm từng chữ

"Hôm nay em muốn 2 ngón hay 3 ngón? Hay là dùng lưỡi đi nhé, tôi vẫn thích dùng lưỡi của mình khiến em lên đỉnh hơn, lại có thể nếm được mùi vị của em"

"Cả hai cũng được, chỉ cần là Jisoo"

Nàng mỉm cười nhìn cô, ánh mắt như được phủ một tầng mê hoặc. Khiến Jisoo thật muốn đặt nàng dưới thân mà ăn sạch

"Yêu nghiệt, tôi sẵn sàng hi sinh thân mình để giúp thế giới ngoài kia thoát khỏi sự cám dỗ của em"

Jisoo đưa tay áo nàng mà xoa nắn bộ ngực cao ngất, khiến cổ họng nàng không tự chủ mà phát ra những âm thanh dâm mỹ

"Biến thái, hư hỏng!"

"Chỉ với mỗi em thôi. Cả ngày trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ là làm tình cùng em bao nhiêu mới là đủ"

"Em chỉ sợ Jisoo không đủ sức"

"Cái gì mà không đủ sức? Chỉ cần nhìn em là chị thấy rạo rực rồi đó. Người gì đâu mà sẹt si hết sức"

Roseanne mỉm cười ngại ngùng, tay Jisoo vẫn nằm trong áo nàng hoạt động không ngừng. Một bàn tay khác chạm vào đáy chiếc quần lót căn bản đã có sự ướt át

Jisoo liền mỉm cười xấu xa

"Xem này, xem cơ thể em nó tạo phản ứng hóa học với tôi đây này. Thật hư hỏng"

"Mau...ưm...đến đây thao em...ah~~"

"Lại đây nào bà xã, để chị cho em biết, thế nào là triền miên không dứt"

Thanh âm rạo rực, hương thơm ái muội

Chẳng biết hai thân thể trần trụi trên chiếc giường đã quấn lấy nhau bao lâu

Chỉ biết rằng căn phòng đấy đã ngập tràn trong dục vọng, tình yêu của hai người

-----------

NGOẠI TRUYỆN 2

Gió biển từng cơn rợn sóng, nơi bờ biển xuất hiện hai thân ảnh đang quấn lấy nhau một cách ấm áp trên chiếc võng đong đưa dưới hoàng hôn lãng mạng

Jisoo và Roseanne vui vẻ hưởng thụ làn gió mát ban chiều, nàng nằm trong vòng tay của cô. Thoải mái tịnh dưỡng

Cũng lâu lắm rồi cả hai mới được một chuyến đi chơi dài hạn như vậy, ở Thái công việc chất đống giải quyết xong thì chẳng khác nào sắp điên đến nơi. Vậy nên Jisoo mới ngỏ ý với vợ mình rằng cùng nhau đến Việt Nam du lịch, cũng xem như hâm nóng tình cảm của đôi trẻ

"Em thấy thế nào?"

"Không còn gì để diễn tả, một cảm giác thật tuyệt vời"

"Cảnh đẹp, thoải mái lại còn có người đẹp nằm cạnh bên thế này thì còn gì bằng"

"Chị chỉ được cái dẻo miệng thôi....nhắc mới nhớ!"

Roseanne ngóc đầu dậy, đột nhiên nàng lại đánh vào ngực cô một cái thật mạnh khiến Jisoo bất ngờ đau đớn. Cô khó hiểu nhìn nàng

"Sao tự nhiên lại đánh chị? Em có biết đau là gì không"

"Đau hả? Vậy lúc bị cô thư ký của mình đè lên chị có thấy đau không"

"Cái gì......"

"Roseanne, anh chị có chuyện này muốn báo cho em biết nhưng tuyệt đối em không được nói với Jisoo rằng anh chị tiết lộ được chứ?"

"Anh Bambam, chị Minnie. Có chuyện gì nghiêm trọng lắm hay sao mà đến cả chồng em không được biết vậy?"

Bambam và Minnie liếc dọc ngó ngang, phải chắc rằng không có ai khả nghi mới dám sáp lại gần Roseanne thì thầm to nhỏ cái gì đó

Chốc lát sắc mặt nàng liền tối sầm lại, bàn tay siết chặt sấp hồ sơ trên tay. Roseanne hừ lạnh một tiếng

"Có thật không?"

"Anh chị mới thấy hồi nãy đây này, lúc mở cửa phòng Jisoo ra thì bắt gặp cảnh tượng cô thư ký của cậu ấy đè lên người nhìn như hai miếng sandwich ép chặt lại nhau vậy đó"

Bambam minh hoạ hành động hai bàn tay mình ép sát vào nhau như thể diễn tả cảnh tượng lúc nãy một cách trân thật nhất

"Rồi tiếp theo?"

"À....tới đó thì anh chị không có xem tiếp nên chạy đến báo tin cho em đây này"

"Jisoo chị hay lắm, còn dám lăng nhăng trong công ty?"

Nàng tức giận bỏ đi đến thang máy trước ánh mắt ngơ ngác của Bambam và Minnie, hai người họ đứng gần lại nhau. Nhẹ giọng thở dài

"Làm vậy có ác quá không?"

"Tớ nghĩ là không đâu Minnie ạ, nó không bằng việc cái tên Jisoo đó quăng cho hai chúng ta cả núi dealine đâu"

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau thốt lên

"Đáng đời"

"Chẳng...chẳng phải chị đã giải thích rồi sao, lúc đó cô ấy bất cẩn nên mới ngã lên người chị thôi mà"

"Tại sao không phải là dập xuống đất, xuống bàn, xuống ghế mà phải là dập thẳng vào người chị như thế hả Jisoo!?"

"Làm sao chị biết được, chẳng lẽ ngã mà cũng phải áp dụng công thức vật lý vào để không lệch hướng?"

"Chị im đi, tôi sắp nổ não tới nơi rồi đây này"

Roseanne giận dỗi không thèm ôm lấy Jisoo nữa, nàng xoay mặt về hướng khác không muốn nhìn mặt cô

Jisoo chặt lưỡi đành phải dịu giọng dỗ dành vợ mình

"Vợ à, dù gì cũng là chuyện của mấy tháng trước rồi. Chúng ta không nên nhắc lại làm chi cho giận lẫy, chị hứa lần sau sẽ phòng bị nhiều hơn được chứ?"

Roseanne không quan tâm những gì cô nói, nàng khoanh tay xoay tấm lưng nỏn nà về phía Jisoo nhất quyết không trả lời

Cô thấy thế liền phải hành động chứng minh, ngay bây giờ có giải thích tới sáng đi nữa thì những giải thích đó khi bơm vào đầu Roseanne lại biến thành nguỵ biện

Jisoo vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, cô tựa cằm trên đầu nàng. Nhẹ giọng xin lỗi dù biết nó chẳng có ý nghĩa gì nhưng thà có làm còn hơn không

"Đừng giận nữa, chị biết sai rồi mà"

"Chị làm gì có lỗi?"

"Lỗi của chị là làm em giận, là tội đáng muôn chết không thể tha thứ. Xin em hãy rộng lòng tha cho chồng mình"

"Toàn nói ra những lời sến sẫm, chẳng hiểu sao mà mấy cô nhân viên ở công ty lại có thể mê đắm mê đuối chị như vậy. Họ đúng là mù rồi"

"Phải phải, chỉ mỗi em sáng mắt nên chị mới lấy em đấy chứ"

"Ngoài mấy câu dỗ ngọt rợn người này thì chị còn cái gì mới mẻ hơn nữa hay không? Em nghe đến độ phát ngấy rồi"

"Không nói nữa vậy mình hành động đi"

"Ý chị là...ưm"

Jisoo kéo khuôn mặt nàng sát gần mình, đôi môi cả hai chạm nhau. Cô cực lực đưa chiếc lưỡi ướt át của mình vào khoan miệng của Roseanne hút hết mật ngọt

Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau không rời, đến khi hơi thở cạn kiệt mới luyến tiếc rời ra. Cả hai thở dốc lấy lại hơi sau nụ hôn ngọt ngào

Roseanne thầm cười rút sâu vào lòng Jisoo hơn, cô cũng tiện tay ôm sát nàng vào lòng hôn hít khiến nàng nhột đến nổi bật cười trách móc

"Nè! Thôi đi, nhột chết đi được"

"Có vợ như này không hôn mới uổng đấy, đưa cái mặt ra đây nhanh lên"

"Không, hahaha! Nhột quá đi"

"THÔI ĐỦ RỒI!"

Tiếng la non nớt thất thanh vang lên khiến đôi trẻ giật mình, cô và nàng khẽ đưa mắt nhìn xuống nhìn thứ gì đó đang nằm xen giữa mình

Một bé gái chạc 5 tuổi đầu, vẻ mặt tức giận đến nổi lộ ra hai chiếc má to tròn phúng phính

Cô bé đưa ánh mắt ai oán nhìn Jisoo và Roseanne

"Con biết là vợ chồng phải làm mấy cái hành động nổi da gà đó nhưng mà đây là nơi công cộng. Chưa nói đến chuyện Mami và Mẹ hôn hít trước mặt trẻ em mới lớn nữa đấy"

Cô và Nàng to mắt ngỡ ngàng khi phải nằm nghe một đứa con nít dạy dỗ. Mà còn là con gái của cả hai mới đau...

"Li..Liyoung à, con đang dạy lại Mami và Mẹ đó hả?"

"Làm gì có, con chỉ đang nói cho hai người hiểu thôi. Hoàn toàn không có dạy dỗ đâu"

Jisoo cười hờ hờ, cô tiện tay kéo con bé nằm xuống khuôn ngực của mình khiến Liyoung vì bất ngờ dập mặt nên nhăn nhó trách móc

"Mami lớn rồi còn chơi cái gì kì thế không biết nữa!"

"Nè, càng ngày Mami càng thấy con giống bà cụ non lắm rồi đấy"

"Người ta gọi cái đó là thông minh trước tuổi, Mami không biết gì cả"

"Con dám!"

Jisoo đưa tay nhéo vào chiếc má mập mạp của Liyoung khiến con bé là oai oái cầu cứu mẹ mình

"Mẹ ơi cứu con, Mami bạo hành trẻ nhỏ kìa. Ahhh"

"Thôi được rồi đừng đùa nữa"

Đợi đến khi được Roseanne nhắc nhở Jisoo mới thôi trừng trị đứa con gái yêu dấu của mình

Liyoung tranh thủ chui tọt vào lòng mẹ mình để cô không còn cơ hội bắt nạt con bé nữa

"Tối nay hai người muốn ăn gì đây?"

"Con muốn ăn thịt nướng"

"Chị muốn ăn đồ biển"

"Vậy tóm lại là thịt nướng hay đồ biển?"

"Thịt nướng/ Đồ biển!"

Jisoo và Liyoung trừng mắt nhìn nhau, một người muốn ăn đồ dưới biển người thì lại muốn ăn đồ trên bờ. Roseanne rốt cục phải về phe ai?

"Thịt nướng!"

"Đồ biển!"

"Không phải là thịt nướng"

"Tuyệt đối phải là đồ biển!"

"Mami lớn Mami phải nhường con chứ?"

"Con nhỏ con phải nghe lời người lớn mới đúng"

Một màn cãi nhau nên ăn gì vào tối nay vẫn cứ tiếp tục diễn ra trước sự bất lực của Roseanne nhưng nàng vẫn yên lặng dường như không có ý định ngăn cản

Cứ mặc kệ đi, cãi mệt là im ấy mà. Ngăn cản làm gì cho ồn ào thêm?

"Mami là cái đồ khó ưa"

"Biết thế lúc đó nhấn đầu lại không cho con chui ra rồi. Ra làm gì để vừa hao vợ mà còn phải hao nước miếng cãi lộn nữa chứ!"

------------- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo