2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bị đơ người trước những thứ vừa diễn ra, mọi thứ quá đột ngột. Cố gắng định hình, nhìn xem gương mặt của người đang ôm mình.

Môi nhanh chóng nở lên một nụ cười khi cô thấy được gương mặt của người kia. Chất giọng tức giận cô dùng để nói với nó khi nãy tan biến, thay vào đó lại là một giọng có thể nói là nũng nịu.

"Seulgi unnie, unnie cũng về nước à?"- vòng tay ôm lại, hai người cứ đứng đó ôm nhau, không quan tâm tới những ánh mắt hiếu kì của các học sinh khác, và cô cũng không thấy được một ánh mắt cực kì tức giận đang nhìn hai người.

"Lớn rồi mà tính tình không đổi."- nựng nhẹ vào má cô một cái, nhận thấy mặt người kia bỗng xụ xuống, Seulgi cười rồi nói tiếp. "Unnie về cùng Chaeyoung unnie đấy, tại tối qua em mê ngủ nên không ra đón tụi chị."

"Vậy à? Em không biết, appa với umma cũng đâu có kêu em dậy."- cô nói, cố tình đổ mọi trách nhiệm qua cho ông bà Kim*.

Hai người cứ như vậy mà nói qua nói lại, cái ôm cũng chưa có dứt. Mấy tiếng xì xào xung quanh càng ngày càng lớn hơn. Có vài người còn nói hai người họ là người yêu của nhau. Seulgi và cô sau khi nhận thấy tình hình xung quanh thì mới buông nhau ra, ngượng ngùng nhìn nhau mỉm cười.

"Yêu thương giữ nhỉ! Quên đến xung quanh luôn mà."- nó nói, giọng có vài phần tức giận.

Seulgi nghe được tiếng của nó mới chú ý phía sau cô còn có người, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn sang nó rồi quay lại hỏi cô. "Bạn em à?"

"Không! Em và cô ta không bao giờ làm bạn."- cô nhanh chóng phủ nhận, thấy rõ được sự bực dọc trong lời nói.

Nó nhìn cô, giọng lạnh tanh không vừa mà trả lời lại. "Tôi cũng không thèm muốn làm bạn với cô."

"Vậy đừng đi theo tôi nữa."- nói xong cô cầm tay Seulgi tính đi tìm Chaeyoung tiếp nhưng nghe được nó trả lời.

"Tôi đi đâu là quyền của tôi chứ!"

"Vậy sao cô không đi trước?"

"Tôi muốn đi trước hay không cũng là quyền của tôi."

"Vậy thì cô chính là đang đi theo tôi chứ gì nữa!"

"Tôi không đi theo cô! Chỉ cùng đường thôi."

Và thế là hai người cứ cãi qua cãi lại, 'chiến trường' một lần nữa loạn lên, mọi người xung quanh bắt đầu xì xầm, nhưng nó và cô vẫn cãi nhau, không quan tâm mọi thứ.

Seulgi đứng một bên, có hơi khó xử trước tình huống này, và ngay lúc đó, một vị cứu tinh đã xuất hiện.

"Jisoo, đây là trường học, không được làm loạn." - Chaeyoung từ đâu xuất hiện, từ phía sau cầm cổ áo cô kéo ra xa nó.

Cô ủy khuất nhìn cô chị họ của mình, nũng nịu lên tiếng. "Em không có! Tại cô ta cứ đi theo em hoài chứ bộ."- chỉ vào mặt nó để minh họa.

"Sao thế Jennie?"

Lisa cũng đã xuất hiện, đứng đằng sau nó, mắt liếc nhìn qua phía bên kia. Vô tình ánh mắt rớt lại trên người của Chaeyoung, trái tim bỗng đập loạn nhịp.

Vội chấn tĩnh lại bản thân, Lisa quay qua nói với nó. "Em lại kiếm chuyện với Jisoo đúng không?"

Cô thấy có người đang bênh vực mình thì được nước lấn tới, nhào lại ôm chầm cả Lisa, giọng trách cứ nói. "Lisa unnie, cô ta cứ kiếm chuyện em hoài, unnie phải làm rõ cho em."

"Tôi kiếm chuyện với cô khi nào? Với lại...buông chị tôi ra được rồi!"- nó nói nhưng không đợi cô làm mà nhanh chóng đi lại kéo hai người đó ra xa nhau.

Jisoo cũng không muốn nói gì thêm, ôm một bên tay Chaeyoung, tâm trạng vui vẻ nói. "Unnie! Chúng ta đi ăn đi, nãy giờ ở đây đôi co với 'tên kiếm chuyện' nào đó mắc thì giờ quá, em đói bụng luôn rồi!"- sau đó quay qua nói với Seulgi. "Unnie đi luôn đi, lâu ngày không gặp để em đãi còn unnie trả tiền."

"Ơ, em chơi kì vậy, cái vụ đó lời cho unnie được cái gì?"- Seulgi lên tiếng bất bình, cái đứa trẻ này lúc nào luôn chơi Seulgi một vố.

"Không bàn đâu, vậy đi nhé! Unnie trả tiền."

"Chị, em thấy hơi đói bụng, tính tìm chị rồi rủ đi ăn nhưng đột nhiên giữa đường có một 'cục đá' ngáng chân. Bây giờ chúng ta đi xuống ăn đi!"- nó đột nhiên lên tiếng, câu nói có một phần đá xéo ai kia, trả lại việc cô đá xéo nó lúc nãy.

Và một lần nữa, 'chiến tranh' giữa nó và cô lại nổ ra. Hai người cãi nhau nhưng cũng may lần này có Lisa và Chaeyoung nên 'cuộc chiến' cũng nhanh chóng khép lại.

Cả bọn cũng đã đói bụng nên cuối cùng quyết định cùng nhau đi xuống nhà ăn. Trong lúc đi xuống, nó lại tiếp tục kiếm chuyện với cô bằng cách lâu lâu đụng mạnh vào vai cô một cái. Cô cũng đâu có vừa, mỗi lần như vậy đều đụng lại nó một cái, hai người đụng qua đụng lại, 'chiến tranh' lại một lần nữa nổ ra.

"Hai đứa thôi đi! Suốt ngày kiếm chuyện nhau hoài."- Lisa ở đằng trước lên tiếng nhắc nhở, hai người sau đó mới thôi, đường đi xuống nhà ăn sau lại dài thế này?

-----

Tại nhà ăn...

Lisa và Seulgi đã xung phong đi lấy đồ ăn, Chaeyoung đành phải ở lại cùng hai cái 'của nợ' kia. Trong thời gian chờ đợi, Chaeyoung được một màn huấn luyện khả năng nghe, nó và cô ngồi hai bên, Chaeyoung ngồi chính giữa, vì vậy mà hai bên tai Chaeyoung cứ vang lên tiếng cãi nhau của hai người.

"Hai đứa thôi được không? Muốn cãi thì kiếm chỗ không có người mà cãi."- Chaeyoung khó chịu lên tiếng.

Jisoo thấy cô chị họ của mình đã nổi giận thì cũng ngoan ngoãn im lặng, không nói tiếng nào. Còn Jennie thì thấy cô không cãi lại nữa mới chán nản mà ngồi bất động, 'đồ chơi' không chịu 'hoạt động' thì sao 'chủ' chơi.

Vài phút sau thì Lisa và Seulgi trở về, trên tay là rất nhiều đồ ăn, cô vừa thấy đã ngồi ngay ngắn, chuẩn bị sẵn sàng để 'chiến'.

Năm người bắt đầu ăn, và đương nhiên, nó và cô tiếp tục 'chiến đấu'. Hai người hiện đang cùng tranh giành một cái đùi gà. Hai người cứ kéo qua kéo lại, một lúc sau cô có vẻ thất thế, nhanh chóng lên tiếng.

"Chờ đã! Cô nãy giờ ăn nhiều rồi, nhường tôi cái này không được à?"

"Tôi ăn nhiều nhưng chưa ăn cái đùi gà nào. Cô đáng ra phải nhường tôi mới đúng."- nó cãi lại, và theo như nó đếm được, cô đã ăn hết 2 cái đùi gà.

Thế là lại một lần nữa, hai người đó tiếp tục cãi nhau. Ba người kia có lẽ đã quá mệt mỏi để đứng ra can ngăn, họ chỉ cố làm lơ và tập chung ăn phần của mình.

Cho tới khi đã ăn xong, nó và cô vẫn chưa kết thúc cuộc 'trò chuyện'. Ba người ngồi đó nhìn, chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Bỗng chuông báo vào học vang lên, Lisa, Chaeyoung, và Seulgi thở phào nhẹ nhõm, vội đứng dậy đi về lớp, trước khi đi không quên nhắc nhở hai người kia phải về phòng học của mình.

Trên đường đi về, cả hai không nói với nhau câu nào, mặt ai cũng tỏ ra vẻ khó chịu. Nó thì im lặng từ đầu đến cuối, điều đó khiến cô có chút nghi hoặc.

Lớp của họ không xa lắm, rất nhanh chóng hai người đã vào tới, cùng lúc đó giáo viên vào chỉ cách hai người họ vài giây. Lại một lần nữa, trong giờ học nó cứ chọc cây viết vào lưng cô. Vì nó ngồi cuối lớp nên không ai thấy, thế nên bây giờ mà cô nổi giận là chỉ có mình cô chịu thiệt.

Vậy là đành ngậm ngùi đè nén cơn giận, một ngày nào đó cô chắc chắn là sẽ trả thù.

-----

Rốt cuộc cũng tới giờ về, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cảm giác như mình bị ai đó nhìn chằm chằm, theo phản xạ, liếc ra đằng sau thì thấy nó đã đeo cặp, ánh mắt thì lại rớt lên người cô.

Jisoo nhìn ánh mắt đó, thoáng chốc mặt bỗng đỏ lên. Trái tim dường như không nghe lời cô nữa mà cứ đập loạn nhịp. Xoay mặt sang chỗ khác, tiếp tục dọn đồ, tránh để nó thấy được tình trạng hiện tại của mình.

"Mắc gì mà mặt lại đỏ?"- cô giật bắn mình khi nghe câu hỏi của nó vang lên ở phía sau.

Nhìn một vòng quanh lớp, chắc chắn đã không có ai, cô bây giờ mới đối mặt với nó, cãi lại. "Cần gì tôi phải đỏ mặt? Tất cả do cô hoang tưởng thôi!"- cô nói xong cũng quẩy cặp, tính đi tìm Chaeyoung để về thì lại nhận được tin nhắn.

"Jisoo, em về trước đi, unnie có việc cần phải làm."

Thở dài, tắt điện thoại, cô lúc nãy vừa nhận được tin ông bà Kim sẽ đi công tác vài ngày, người làm trong nhà cũng đã xin nghỉ để về quê, ông quản gia cũng không có ở đây, mà cô với Chaeyoung thì chỉ có Chaeyoung mang theo tiền, Jisoo đang ở trong một thế bí.

Thở dài lần nữa, bây giờ cô chỉ có thể lựa chọn là cuốc bộ về nhà. Tâm trạng phút chốc tụt dốc, uể oải bắt đầu bước từng bước chân.

Nó đi theo phía sau cô, lúc nãy cô chị của nó cũng đã bảo nó là về trước, may hơn Jisoo là Jennie đi riêng với Lisa, nên nó có xe.

Hai người đi, thật hiếm hoi khi lần này họ không kiếm chuyện với nhau. Cô đi đằng trước, cứ thở dài và chán nản khi nghĩ đến việc mình sẽ lội bộ về, Kim* gia vốn rất xa trường, về được đến nhà chắc chân cô gãy quá. Nó ở đằng sau, nhìn cô mà không nói gì. Mọi chuyện cứ bình thường như thế cho tới khi có một việc xảy ra.

Cô do chán nản nên không chú ý đường đi, và thậm chí tới bậc cầu thang cuối cùng rồi mà cũng bất cẩn té một cái. Nó đi ở đằng sau, thấy cô nằm sải lai trên sàn thì không khỏi bật cười, cũng không quên lên tiếng trêu chọc.

"Vậy mà cũng té!"

Cô nghe nó nói thì cực giận, ngồi dậy và đứng lên, nhưng chưa đứng đàng hoàng được 3 giây thì cô lại khụy xuống, đôi môi nhỏ nhắn mấp máy.

"Đau..."

~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo