22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về phòng Jisoo như thiếu sức sống đến nơi, nàng thở nặng nhọc rồi nhắm mắt mặc cho giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, khóc đêm nay mai nàng sẽ không còn là Jisoo đau khổ nữa, nàng không thể cứ mãi như thế này, còn nhóm còn mọi người mà.

Cốc Cốc Cốc.

Jisoo chưa chợp mắt được bao lâu đã có tiếng gõ cửa, dù mệt nhưng vẫn ra mở cửa. Chẳng hiểu sao trong đầu nàng mong đó là Jennie nhưng sự thật khiến nàng thất vọng khi đó không phải là Jennie.

"Cho em vào đi unnie" Joy ôm gối đứng ở ngoài.

Jisoo thắc mắc nhưng cũng đứng sang một bên chừa đường cho Joy vào phòng.

"Sao đây cô nương, phòng em không nằm sang đây ngủ, đừng nói với chị là em sợ ma nha" Không muốn im lặng nên Jisoo mở lời cốt là để có chuyện mà nói khiến Joy đừng nhìn vào con mắt đang ướt của nàng.

"Không có a, dẫu sao em với chị nên gộp phòng lại ngủ như vậy tiện hơn" Joy lắc đầu rồi nói.

"Ừm dù sao còn bốn người thôi mà, à mà mai cần chị dọn phụ đồ sang đây không? Phòng này có lẽ nên tổng vệ sinh khi nào ta rảnh" Jisoo nói mắt cứ nhìn vào cái giường của Jennie cảm giá trống trãi trông lòng đến kì lạ.

"Em sao cũng được" Joy nói rồi xếp chăn gối chuẩn bị ngủ.

"Em qua giường Jennie nằm nhé...chị không quen nằm ở đó" Jisoo nói, con mắt hơi e ngại.

"Dạ được" Joy hiểu ý xách gối mền sang đó.

Jisoo ngắm nhìn Joy nằm giường của ai kia mà lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả, cái tên đó hiện giờ đang làm gì thế?

"Unnie ngủ chưa?" Khi phòng tối thui thì giọng nói Joy vang lên.

"Chưa" Jisoo trở mình, tay đặt lên bụng, chân duỗi thắng, mắt cố nhắm để ngủ.

"Liệu có lúc nào unnie nghĩ mình có tình cảm với unnie Jennie không?" Câu nói này của Joy phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Đôi mắt to của Jisoo mở ra, nàng chuyển hướng nhìn sang chỗ Joy nằm.

"Điều đó là không thể" Mặc lòng đang cáu xé nhưng Jisoo còn chưa nhận ra mình đang bị cái gì thì làm sao nói cho Joy được chứ.

"Tuy Hàn Quốc là một nước định kiến về chuyện đồng giới, em nghĩ chị cũng thế, chuyện của Lisa và Chaeyoung em biết chị có một phần không ủng hộ nhưng đâu đó chị lại đáp ứng vì không muốn họ đau khổ... Chị biết không? Đôi khi con người ta cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ yêu người mình không thích nhưng khi xa nhau họ mới biết nghĩ về nhau... Em biết chị là đang nhớ Jennie unnie theo một kiểu khác chứ không đơn thuần là chị em..hay kẻ thù" Joy nói xong liền im lặng chờ đợi câu nói của Jisoo.

"Vậy em nói xem yêu là như thế nào?" Nàng nói như thể là đang tự hỏi bản thân mình, nó làm nàng nhức đầu.

"Yêu là khi con người ta mất nhau thì mới biết quý trọng, dù có xa hay gần hay là do tác động bởi môi trường bên ngoài thì con tim chung thủy họ vẫn dành cho nhau...em không phải là chuyên gia nên chỉ biết có nhiêu đó, chị muốn biết muốn hiểu thì nên yêu ai đó đi thì sẽ rõ" Ý cười trong câu nói của Joy, gì là bảo nàng đi yêu ai đó? Yêu ai đó là yêu ai?

"Hóa ra thú vị thật" Jisoo ngẫm nghĩ.

"Em rất tin unnie Jennie, chị ấy không hề làm hại chúng ta như chị ấy nói, chị không thấy nó quá sai sao? Chị ấy làm vậy là muốn chúng ta ghét chị ấy" Joy chuyển chủ đề, Joy là cô gái hiểu chuyện và bình tĩnh trong mọi tình huống, một khi Joy nói ra lời đó thì hẳn là có căn cứ.

"Nói vậy là em nghi ngờ Jennie bị ép làm thế?" Jisoo giọng trở nên gấp gáp hơn hẳn, chính nàng cũng không nhân ra sự khác biệt này.

"Chúng ta có thể xác định, nếu có ai đó ép chị ấy thì thật khó mà tìm kiếm...trừ phi.." Joy nói rồi đột nhiên dừng lại.

Jisoo ngồi bật dậy, nàng đi lại bật công tắc đèn, bước chân di chuyển đến gần giường Joy ngôi xuống, gương mặt lo lắng hỏi "Trừ phi? Em nói tiếp xem nào?"

"Trừ phi chị ấy vì chuyện cá nhân mà ép buộc bản thân phải làm thế, muốn chúng ta ghét chị ấy rồi sau đó sẽ quên đi chị ấy mà không hề nhớ tới" Joy nói rồi quan sát nét mặt của Jisoo, thấy nàng nheo mắt như đang cố nghĩ gì đó cô nói tiếp "Tất cả những điều em nói ra chỉ là suy đoán, chị có thể nghe hoăc không, em không ép"

"Nếu như vậy thật sự em ấy là một người đại ngốc. Ngốc nhất thế gian này" Jisoo trầm ngâm một hồi rồi mới không hài lòng nói ra, dù chưa xác định nhưng nó cũng an ủi tâm trạng của nàng được phần nào.

"Nếu mọi thứ như em suy đóan thì chúng ta đã quá tàn nhẫn với unnie" Joy xoa cằm, vẻ mặt nhớ lại lúc Lisa đánh Jennie cả chuyện anh quản lí tức giận.

Cả hai cứ thế ngồi dậy, không còn lời nói nào trong căn phòng ấy chỉ còn mùi hương thoang thỏang bạc hà của Jennie còn đọng lại.

"Như hiện tại Jennie đã rời nhóm, chúng ta nhận ra thì quá muộn rồi em à, tốt nhất là hãy để Jennie có cuộc sống mới sẽ tốt hơn" Nàng hiểu ý Joy nói, nàng đang từ từ cảm nhận cái cảm giác mà bấy lâu nay nó xuất hiện ở trong tâm trí nàng.

Biết làm sao khi lúc này nàng quá nhu nhược, nàng đang sợ mình sẽ có tình cảm với Jennie sao? Nó dần hiện rõ ngày một nhiều hơn khi không có Jennie ở đây.

"Chị thật cứng đầu, ai cũng không nghe em. Em ngủ đây chị ngủ ngon" Joy uất ức nói, kéo chăn lại như tránh đi ánh đèn phòng, cô sợ một ngày nào đó mọi người sẽ hối hận, tuy Joy không thân với Jennie nhiều nhưng cô là người dễ nhận ra tâm lí người khác...

"Haizzz" Jisoo thở dài nhìn Joy đang giận dỗi kia, lặng lẽ tắt đèn phòng rồi quay trở lại giường ngủ.

...

Mỹ.

Cánh cổng mở ra, một cô gái với mái tóc màu nâu tiến bước ra. Jennie hít thở bầu trời sắp chuyển hè ở đây, thật trong lành ít nhất khiến cậu có chút dễ chịu. Lấy trong túi ra cái điện thoại cậu xem giờ rồi tiến ra sảnh gọi taxi.

Chiếc xe chạy trên làng đường đông người qua lại, Jennie thẫn thờ dựa cửa kính ngắm nhìn thành phố bên ngoài đang náo nhiệt, cậu đang nghĩ về nàng, biết nàng không tự chăm sóc cho bản thân, nếu quá vội thì toàn chỉ dùng thức ăn nhanh, nghĩ tới làm lòng Jennie bất giác đau nhói lên. Mới đó mà xe đã chạy vào khu nhà của Jennie, hai bên xung quanh là những ngồi nhà biệt thự hầu như nhà nào cũng có khỏang sân bên trong là bể bơi to lớn.

"Cho dừng lại ở đây" Jennie nói với tài xế khi biết đã tới nhà.

Thanh toán xong Jennie xách đồ mình rồi nhấn chuông cửa. Cánh cổng to mở ra, là mẹ cậu. Do lâu quá không gặp mẹ nên cậu bay vào ôm chặt lấy mẹ.

"Mẹ khỏe chứ? Con nhớ mẹ quá"

"Cái đứa này, lớn to tướng mà còn nhõng nhẽo nha" Mẹ cậu không kìm được giọt nước mắt rơi xuống, bà khẽ vỗ vỗ lưng cậu.

"Appa con..." Jennie thoát khỏi cái ôm chậm rãi hỏi mẹ.

"..." Bà ấy không nói gì chỉ im lặng.

"Mẹ...appa con ổn chứ? Con đã về rồi con đi vào gặp appa xem tình hình ông ấy thế nào" Jennie dắt tay mẹ cậu tay kia cầm vali vào trong.

Tâm trạng lo lắng cho appa mà Jennie chạy bay lên phòng ông. Nhưng tiếc là không hề thấy appa đâu cả, điều lạ là mẹ cậu vẫn ngồi ở phòng khách đợi cho cậu trở xuống. Jennie thấy mẹ ngồi ở đó thì chạy tới hấp tấp hỏi.

"Mẹ, appa con đâu?"

"Ta đây" Gịong trầm mặc vang lên trong cái không khí ngột ngạt này, người đàn ông mặc bộ áo vest được nếp ủi thẳng thắng không chút nhăn nheo hay sự dính bẩn của một hạt bụi. Đúng người đàn ông đó là appa Jennie.

"Appa sao người?" Jennie há hốc mồm khi thấy appa ông ấy hẳn còn rất khỏe không có dáng vẻ gì gọi là bệnh tật cả.

"Con đừng nhìn ta kiểu đấy" Ông Kim nhã nhặn nói không chú ý đến gương mặt của Jennie tiến thẳng đến ghế ngồi rồi nói tiếp "Tất cả là tốt cho tương lai con sau này"

"Chuyện này là sao?" Jennie thẫn thờ quay lại đầu óc quay cuồng nhìn appa cậu.

...

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro