53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới đó mà đã tới ngày Moonbyul xuất viện, với tính cách của cô thì đây là một sự vui mừng, ra khỏi nơi toàn mùi khử trùng đó làm tâm tình cô thoải mái hơn rất nhiều, khẽ để ý người con gái bên cạnh mình, cô lấy tay nắm bả vai Solar kéo sát vào người mình. Cô bé có vẻ ngại hơi đẩy ra nhưng Moonbyul cười nham hiểm ôm chặt lại.

"Về nhà chị vỗ béo em lên, mấy tuần nay nằm bệnh viện thấy em tất bật qua lại làm chị đau lòng không thôi."

Nghe lời ngọt như mật của ai kia làm cô bé nhỏ tuổi này bấy giác đỏ mặt xen lẫn đâu đó sự ấm áp.

"Tại ai mà em phải khổ như vậy chứ..." Solar bĩu môi nói.

Moonbyul dừng bước, xoay người đối diện nhìn Solar một cách nghiêm túc. "Xin lỗi đã làm em lo lắng. Chị từ này chỉ bên cạnh em, nhưng...nhờ như vậy mới biết được em cũng có cảm tình với chị."

"Còn nói!"

Thấy câu nói vừa rồi làm Solar thẹn thùng khi nãy bỗng chốc nổi giận lên, Moonbyul vội xua tay chữa cháy. "Là là sơ xuất, là chị không biết quý trọng thân thể. Từ đây về sau tất cả là của em, ngay cả chị!"

"Hừm! Em cần chị làm cái gì?"

Solar bỏ Moonbyul đứng đó, cô bé tiến lên đi trước không quên nhỏen miệng cười, Moonbyul bị bỏ lại ngơ ngác gãi đầu rồi gọi to lên. "Chờ chị tí nào!"

Jennie dựa vào ghế nghỉ ngơi, hôm nay vừa tiếp một cuộc họp xong, tuy là giúp Moonbyul nhưng khó khăn dồn dập. Xử lí vài việc xong Jennie lấy túi xách đi về, định đến bệnh viện thì thấy cuộc gọi điện đến.

"Alo?"

"Tớ về rồi đấy nhé, cậu hẳn là tan tầm rồi đúng không?"

Moonbyul hứng khởi cao giọng bên đầu dây kia.

"Đang chuẩn bị đến bệnh viện, nghe câu ở nhà thì tớ về nhà."

"Mở đại tiệc. À cậu rủ cô trợ lí qua nhé dù sao công cô ấy giúp tớ rất nhiều. Nhớ nha?"

"Được, còn gì không?" Jennie nhìn đồng hồ rồi hỏi.

"Hết rồi, mau về lẹ đi" Moonbyul nói xong cúp máy.

Jennie cười cười thở dài, Moonbyul về rồi thì cậu an tâm hơn. Dù sao công ty vẫn là cần sự trở lại của cậu ấy. Kéo cửa hướng đến bàn cô trợ lí đang say sưa làm việc kia. Jennie khẽ gõ gõ lên bàn. Cô trợ lí giật mình ngẩng đầu lên.

"Chị chưa về?"

Bộ dạng của cô trợ lí làm Jennie có chút buồn cười, cậu lắc đầu rồi nói:

"Moonbyul về rồi, cậu ta muốn mời em đến nhà dùng cơm, thấy sao? Đi không?"

"Đi chứ!" Cô trợ lí háo hức đứng lên sắp xếp giấy tờ ngăn nắp rồi cùng đi ra ngoài với Jennie.

...

"Zô!!!" Moonbyul đưa li lên.

Ba người còn lại cũng không khách khí cùng đồng lọat nâng cốc lên nốc cạn. Solar thấy Moonbyul uống nhiều quá sẽ không tốt cho Moonbyul nên nói nhỏ vào tai cô. "Chị uống ít lại."

"Em đừng lo chị biết chừng mực mà." Moonbyul nói nhỏ lại vào tai cô bé.

Jennie khinh bỉ hai con người kia, rõ là muốn trêu ngươi cậu đây mà, lấy tiếp chai bia rót vào li của mình rồi uống. Cô trợ lí thấy Jennie nãy giờ chỉ uống mà không ăn, cô tiện tay gắp cho Jennie một miếng thịt nướng rồi nói:

"Uống thôi chưa đủ, chị nên ăn đi không lại đau bụng."

Lời nói tưởng chừng là nhắc nhở bình thường nhưng lại khiến Moonbyul chú ý đến, cô liếc mắt qua Jennie rồi hỏi trợ lí:

"Đau bụng?"

"Thì ai mà chẳng vậy, cậu thắc mắc cái gì?" Jennie chen lời trước cô trợ lí.

Moonbyul nhún vai rồi nói. "Tớ thắc mắc chút xíu, cậu dạo này tính khí cứ như ông cụ non, thuyết giáo nghe mỏi cả tai người ta."

"Ừ thì nói thế đấy nhưng lỗ tai cậu có lọt vào chữ nào đâu. Toàn nói bên này lọt qua bên kia."

"Xì! Hai người chị suốt ngày đấu võ mồm thôi." Solar thấy nếu không ngăn thì hai người kia sẽ không ai nhường ai.

Jennie lườm Moonbyul một cái rồi gắp đồ ăn nhai vào mồm cho bỏ ghét. Bên này Moonbyul cũng không thua, đem miếng thịt nhai nuốt như kẻ thù trừng mắt nhìn Jennie.

"Nâng li lên mừng chị Moonbyul trở lại." Cô trợ lí méo miệng cười, hai người kia thân xác người lớn mà tính khí trẻ con

Tiệc vui nào cũng tan, Jennie ngà ngà say lảo đảo đi lên cầu thang, Solar cùng cô trợ lí thu dọn chén đĩa, Moonbyul thì ngồi ở ghế sofa ngủ gật.

"Chị về đi chỗ này để em dọn được rồi."

Cô trợ lí mím môi rồi nói."Không sao, một mình em làm sao xuể. Chị phụ giúp rồi về cũng không muộn."

Biết không cự tuyệt được nên Solar chỉ lắc đầu cười xòa rồi tiếp tục dọn.

Jennie mở cửa vào phòng, mùi hương bạc hà của cậu tràn vào mũi, cậu nhẹ nhàng hít thở rồi đi lại giường nằm xuống. Mái tóc dài xõa ra hai bên, thần sắc cậu nhợt nhạt, Jennie thở dài một cái tay nắm lấy cái điện thoại trong túi. Ngón tay di chuyển vào tấm hình Jisoo cười tươi tạo dáng thuần khiết đứng tựa bên cửa sổ.

Con tim cậu chợt bừng đập mạnh lên dữ dội, môi mấp máy.

"Có ai nói khi chị cười lên như thế rất xinh đẹp không?"

Gịong nói lanh lãnh trong đêm, học mắt cậu đỏ lên giọt nước mắt cuối cùng nén không được lại lần lượt rơi ra.

"Em rất nhớ chị."

...

Tiễn cô trợ lí ra về Moonbyul và Solar tay trong tay dắt nhau vào nhà. Solar khẽ gỡ tay Moonbyul ra đi xuống bếp trực tiếp pha  hai li nước chanh đưa cho Moonbyul rồi nói:

"Li này của chị, li kia chị đem lên cho chị Jennie uống cho giã rượu."

Lòng len lõi sự ấm áp, cô đưa tay ôm lấy eo Solar, thổi nhẹ hơi thơm vào vành tai cô bé, giọng trầm thấp. "Thực hạnh phúc, có em làm chị thấy cuộc sống này hóa ra không chỉ có màu đen."

Vỗ nhẹ lên mu bàn tay Moonbyul, Solar xoay người lại, nhướng chân hôn lên vành môi cô rồi sau đó ngại ngùng nói. "Lại nói cái gì nữa rồi, mau uống đi."

Moonbyul gấp rút cầm li nước uống một hơi hết cạn sau đó giơ giơ cái li trống không lên nói với Solar. "Nè thấy chưa, em vào phòng ngủ trước đi nhé, chị cầm li này vào cho Jennie."

Chụt!

"Moonbyul! Chị hay quá!" Đợi lúc Solar nói thì Moonbyul đã nhanh chân chạy lên phòng Jennie trốn.

Cốc cốc cốc.

"Tên kia, mau dậy ra đây lấy nước chanh này, tận tay vợ tớ pha đó."

Moonbyul tựa cửa nói, nhưng trong phòng vẫn im ắng không có tiếng động đậy, Moonbyul buồn bực nói lại. "Lẹ đi tòa mỏi chân quá! Còn về phòng nữa nha."

"Aaa."

Nghe tiếng rên nhẹ trong phòng, cảm giác bất an trỗi lên, Moonbyul kéo cửa chạy vào thì thấy Jennie trán đổ mồ hôi đang nằm cuộn lại. Cô đi lạii lay người Jennie giọng nói hốt hỏang:

"Sao vậy? Nói tớ nghe!"

"Thuốc...thuốc." Jennie thều thào nói.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro