56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo cấp tốc mua vé máy bay, nàng nhất đinh phải đi trong đêm này và không thể chờ đợi hơn được nữa. Lòng lại nhớ tới ngày hôm đó chủ tịch nói ra một sự thật.

Vị chủ tịch nhìn bốn người rồi nói. "Ngay lúc đó ta xem bảng khám sức khỏe của Jennie, bác sĩ đó gặp riêng ta ra và nói cho ta biết là đường ruột Jennie có vấn đề nhưng chỉ mới là triệu chứng. Ta đã hỏi tìm cách chữa nhưng chỉ nhận được sự lắc đầu, thời điểm đó vị bác sĩ có khuyên ta nên giữ kín không nên để Jennie biết đồng thời khuyên con bé nên ăn uống đầy đủ...ai ngờ đây cư dân mạng phê phán thân hình con bé rồi ngày này qua tháng nọ Jennie cứ tiếp tục nhịn ăn cực lực luyên tập. Vị bác sĩ đó được ta giao phó làm bác sĩ riêng cho Jennie, có lẽ con bé tưởng ông ấy biết bệnh nên không ngần ngại mà kể ra hết các triệu chứng. Đến khi gặp ông ấy kể lại, ta rất muốn bỏ ra số tiền đó để phẫu thuật cho Jennie nhưng vị bác sĩ lại sợ Jennie từ chối."

Nghe xong tâm tình ai cũng hỏang loạn tột cùng, một sự tội lỗi dấy lên trong lòng các nàng. Lisa ủ rũ rồi lạii ngẩng mặt lên hỏi Chủ tịch.

"Vậy hiện giờ tình hình của Jennie unnie..."

Cả bốn người nôn nóng mong  nghe được đáp án của chủ tịch mà lại vừa lo sợ.

"Còn trông mong vào sự cố gắng."

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Jisoo kéo chiếc vali của mình đi vào trong làm thủ tục. Từ xa một thân ảnh quen thuộc từ từ tiến lại gần Irene.

"Bogum? Anh sao lại ở đây?"

"Một mình em ở đó xa lạ, anh đi theo để bảo vệ em. Dù sao anh chưa muốn chết dưới tay Jennie khi cô ấy biết em gặp chuyện gì." Gịong nghiêm túc của Bogum nói, anh nhún vai rồi kéo vali bước ngang qua Irene đang ngơ ngác mà làm thủ tục.

Trên chuyến bay, tuy ngồi cùng nhưng Jisoo lại giữ nét mặt xa cách đó với Bogum. Vì trong tâm nàng hiện giờ là chỉ cảm thấy sự quan tâm đó thật dư thừa, vốn nàng muốn cự tuyệt nhưng anh ta cư nhiên lấy cớ nói là giúp cậu trông nàng, có cuối nhưng khi nghe tới cái tên kia thì Jisoo mềm lòng.

Ngồi bên cạnh anh không khỏi thở dài, nếu không phải là  tối hôm trước đó Jennie nhờ anh thì mặt có dày tám thước vẫn không dám đến đây để chịu sự lạnh lẽo phát ra từ nàng. Lúc này Bogum hơi đâu để ý đến tâm trạng của nàng, anh nhớ lại lúc nhận cuộc điện thoại của Jennie...

...

Bogum thu xếp lịch tập xong thì ra ngoài, bỗng chuông điện thoại reo lên, Bogum lấy tay lau mồ hôi, nhíu đôi chân mày lại khi thấy số điện thoại lạ. Chần chừ rồi cũng bắt máy.

"Alo?"

"Là tôi, Jennie."

Trong đầu anh có hơi bất ngờ, biết rõ Bogum đang khó hiểu nên Jennie tiếp lời. "Tôi gọi là có chuyện cần anh giúp."

Vội lấy lại vẻ phong đạm, Bogum nói bằng giọng đầy châm chọc. "Hơi khó hiểu a, trời hôm nay trong xanh lại không ngờ quý cô Jennie gọi điện cho. Thật vinh hạnh cho tôi  quá nha."

Jennie nghe giọng đó, không nổi giận ngược lại còn phát ra tiếng cười khẽ trong điện thoại.

"Anh không cần phải khích tôi bằng cách nói cũ rích đó đâu, tầm thường."

Bogum nhăn mặt lại giọng trầm đi vài tông, hơi gắt lên nói:

"Có gì thì cô nói rõ ra đi, tôi đang bận không có rãnh mà đôi co với cô."

Đầu dây kia trầm mặc môt chút như để làm gì đó, sau một hồi thì Jennie nói:

"Nhờ anh bên cạnh Jisoo. Chị ấy là một cô gái bên ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm là một con người yếu đuối."

"Cái đó tôi biết."

"Thời gian sắp tới....tôi hy vọng anh sẽ ở bên cạnh để chăm sóc bảo vệ....rồi cùng cô ấy tạo nên hạnh phúc..."

Bogum siết chặt điện thoại, hai hàm răng nghiến qua lại.

"Vì cái gì mà cô có quyền nhờ tôi!! Tôi không làm!! Người cô ấy yêu và muốn cả đời là cô chứ không phải là tôi!!"

Bên kia im lặng, tiếc là Bogum không nghe được tiếng thở gấp của Jennie. Anh nói tiếp. "Cô có biết mình nói gì không? Trực tiếp đem người con gái yêu cô hết mực cho người khác. Rồi cùng tạo nên hạnh phúc cái gì? Cô điên rồi!! Tôi bị cô ấy từ chối đã là quá đủ đau thương!! Cô hiện tại còn không buông tha cho tôi nữa sao?!  Cô nói đi......nói đi." Nước mắt rơi trên khuôn mặt Tuấn tú của Bogum.

".....xin anh...tôi có lỗi với Jisoo.....tội của tôi là không thể tha thứ....vì vậy anh ở bên cô ấy.....chắc chắn là sẽ.....có tình cảm cho anh.....giúp tôi....tôi không thể." Jennie nức nở, cổ họng đau lên làm cho lời nói có chút khàn đi.

"Tôi không làm được!! Nếu cô muốn thì về mà khiến cô ấy hạnh phúc!! Đừng nhờ vả trông mong vào tôi!! Đủ mệt rồi!!"

"...AAAA.....tôi sắp chết rồi!!! Anh nghe không!!! Là tôi sắp chết rồi!!! Không đem được hạnh phúc cho Jisoo!!! Vậy thì chờ mong gì với ngươi sắp chết như tôi!!!" Jennie nhịn không được thét chói tai bên điện thoại.

Đại não dừng lại, mọi thứ đều chậm rãi không cử động, nước mắt ấm nóng trôi vào miệng Bogum, anh đơ ra như người bị đóng băng, điện thoại vẫn truyền ra tiếng khóc của Jennie.

"Cô nói sao.....cô..."

"Xin anh....tôi biết anh là người đàn ông tốt, chỉ có anh mới đem lại hạnh phúc cho Jisoo....hãy ở bên cạnh che chở và bảo vệ cô ấy.....đừng để đánh mất...."

Hít lấy ngụm không khí Bogum nói. "Được! Tôi ở bên cạnh Jisoo, làm thay tất cả những gì cô nói...." Anh bỏ lửng câu phía sau.

Jennie tưởng anh nói xong nên vội vàng tiếp lời bằng giọng cảm kích.

"Cảm ơn anh...! Tôi mong như vậy là toại nguyện rồi...cảm ơn...rất cảm ơn."

Kết thúc cuộc gọi Bogum tự nói với bản thân. "Nhưng duy nhất trái tim cô ấy chỉ thuộc về cô thôi Jennie à.....xin lỗi tôi giúp cô chăm sóc Jisoo....nhưng tôi sẽ cùng cô ấy tìm cô...vì trái tim không cho phép tôi ích kỉ nữa rồi."

...

Lúc gọi cho Bogum là thời điểm Jennie nằm trong phòng bệnh tỉnh dậy, nói chuyện điện thoại xong cậu lau đi giọt nước mắt nhìn ra cửa thấy bóng người thập thò liền nói. "Ra đi."

Moonbyul từ cửa bước vào, gương mặt tức giận, vốn cô đi mua đồ ăn cho Jennie, trở về phòng nghe được cuộc nói chuyện đó mà hận không thể đem Jennie ra mà đánh cho nhừ xương.

"Nghe hết rồi?"

"Cậu có biết là cậu làm gì không? Rồi nếu sau này bệnh cậu chữa được thì Jisoo đã có chồng sinh con! Cậu là có hiểu được nuối tiếc đó hay không?"

"Vậy thì tốt..."

Nỗi tức giận trào phúng lên cao, Moonbyul nhìn thấy sắc mặt Jennie mệt mỏi nên không cãi tiếp, kiềm nén sự tức giận. Đem đồ ăn đặt lên bàn, cô cần thời gian suy nghĩ để ổn định lại tâm tình, nếu còn đứng đây chắc chắn là không nể tình mà nhào vào đánh Jennie.

"Chưa chắc là tớ có sống hay không?"

Moonbyul lao lại nắm lấy cổ áo Jennie, đôi mắt hằn đỏ lên sợi gân máu. Cô đang muốn giết người.

"Jennie!!! Tại sao tôi lại có một người bạn bi quan như cậu!! Tại sao chứ!!! Nói đi!?"

Jennie bị Moonbyul nắm lấy kéo qua lại, cậu cười khẩy khẽ dùng sức lực cuối cùng của mình đẩy mạnh Moonbyul ra, sau đó nhẹ giọng đến đáng sợ. "Tớ sai.....cậu không cần vất vả bên tớ"

Moonbyul dấy lên nỗi sợ hãi, cậu bình thản nói ra, cô tiến gần ôm chặt lây bạn mình rồi òa khóc lên.

"Cậu làm tớ sợ....tên ngốc vậy hứa đi...hứa là phải cố gắng phẫu thuật....phải lấy lại sự sống...dành lại người cậu yêu!!"

Jennie khẽ vỗ vai Moonbyul, sau đó thở hắt ra: "Tớ hy vọng là làm được."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro