Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù ủy thác ly hôn của Choi Soo Ah và Kang Min Chung có không thoải mái cỡ nào thì nó cũng đã thật sự mang lại chỗ tốt cho Jennie. Ít nhất, mức độ nổi tiếng của Khương đại luật sư lại tăng lên không ít.

Chẳng qua bản thân Jennie là mới cưới, mỗi ngày phải nhìn một loạt kiện tụng ly hôn do ngoại tình, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Trong hàng loạt ủy thác ly hôn tìm đến, cô chọn ra một vụ. Đương sự tên Lee Hye Jin, nhìn có vẻ là một phụ nữ dịu dàng, bình thường. Lần này hẳn là sẽ không dính líu gì tới giới giải trí, đèn sân khấu, mạng xã hội các thứ nữa.

Không phải Jennie sợ, nhưng Jisoo kiếm cơm nhờ nó, cũng không thể mình ăn no mà để vợ chết đói.

Jennie gật đầu, cực kì hài lòng với lựa chọn của bản thân. Vô cùng hoàn mỹ!

Nhưng vào một buổi chiều không lâu sau đó, nói chuyện với người ủy thác xong, Jennie lại hỗn loạn trong gió.

Hye Jin đến văn phòng vào một buổi chiều âm u, mây đen giăng đầy, không có nổi một tia nắng, cũng như vẻ ảm đạm trên mặt cô ta vậy.

Hye Jin có vẻ câu nệ. Từ khi bước vào phòng vẫn luôn xoắn tay, thậm chí không dám giương mắt nhìn thẳng Jennie, chỉ im lặng ngồi trên ghế như không khí.

Không cần cô ta mở miệng, Jennie đã có thể đoán được đại khái cuộc sống của người này. Cô ta hẳn đã sống một cuộc sống khép kín trong thời gian dài, sợ là đã lâu không tiếp xúc với người lạ.

- Chị Lee, chị đừng khẩn trương, chúng ta chỉ tán gẫu một chút thôi. Chị vừa kí hợp đồng ủy thác, như vậy tôi chính là luật sư của chị. Chị có yêu cầu gì đều có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng giúp chị tranh thủ. - Jennie nói với giọng thật nhẹ nhàng, khác hẳn những lúc hùng hổ dọa người. Cô thậm chí còn cầm bút ghi âm, đó là thói quen khi làm luật sư của cô, - Nếu chị để ý, chúng ta có thể tắt nó đi, không sao hết. Nhưng hi vọng là thân chủ, chị có thể thẳng thắn với tôi một chút. Chỉ khi biết được suy nghĩ thật sự của chị, chúng ta mới có thể giải quyết tận gốc vấn đề.

Bàn tay túm chặt vạt áo của Hye Jin cuối cùng cũng dần buông lỏng. Cô ngẩng đầu cẩn thận nhìn Jennie một cái.

Jennie đúng lúc đẩy một ly nước ấm vào tay Hye Jin, cũng thử nhích lại gần, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Hye Jin không phản đối.

Nếu một người cho phép bạn tiến vào vùng an toàn của họ nghĩa là họ đã phần nào tín nhiệm bạn.

Jennie thở phào, cố gắng khiến cả bản thân lẫn Hye Jin đều có thể thả lỏng một chút.

- Như vậy, chị Lee, giờ chị đã chuẩn bị tốt chưa?

Hye Jin nhấp ngụm nước ấm, hít sâu một hơi, gật đầu với Jennie.

- Luật sư Kim, tôi... tôi muốn ly hôn. - Hye Jin thấp giọng nói.

Ai tới đây cũng muốn ly hôn, nhưng có người bình tĩnh thản nhiên, có người nhút nhát lo sợ. Hye Jin nói nhỏ đến mức Jennie ngồi ngay trước mặt vẫn nghe không quá rõ. Jennie nhìn ra được, cô ta rất tự ti.

- Chị là nội trợ trong nhà sao? - Jennie dò hỏi.

Hye Jin đột nhiên ngẩng đầu, mặt đầy hoảng sợ, cứ như bản thân cô ta là một quả bóng bay, mà bốn chữ "nội trợ trong nhà" đột nhiên đâm thủng nó.

- Tôi, tôi... - Hye Jin muốn giải thích, nhưng đến cuối cùng khi mắt đã đỏ lên cũng không nói ra được một chữ.

Jennie nở nụ cười đầy thiện ý, vỗ vỗ tay Hye Jin.

- Lựa chọn của chị đáng được kính nể.

Hye Jin khó tin ngẩng đầu. Cả chồng lẫn mẹ chồng đều cảm thấy sự tồn tại của cô ta như kí sinh trùng, phải sống dựa vào người khác. Mỗi ngày ở nhà ăn ở không, thoải mái lại nhàn rỗi, ngay cả những người bạn còn liên lạc thi thoảng gặp nhau cũng nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ, hâm mộ cô không phải làm việc, không phải chịu áp lực, không phải làm gì cũng có được cuộc sống giàu sang. Chưa có ai nhìn thấy được giá trị của cô, nhưng người luật sư mới gặp lần đầu trước mắt lại nói lựa chọn của cô đáng được kính nể.

Jennie nói tiếp: "Không phải ai cũng có thể từ bỏ hết thảy những thứ mình từng có để toàn tâm toàn ý lo cho gia đình. Ít nhất là tôi làm không được. Tôi tin chị nhất định rất yêu chồng con mình."

Hye Jin nhìn Jennie, chỉ một nháy mắt trôi qua, cô ta liền bật khóc thất thanh.

Thứ không thiếu nhất trong sở luật Mandoo chính là những tiếng khóc lóc và cãi vã. Nhưng cho dù đã nghe suốt bao nhiêu năm, Jennie vẫn cảm thấy khổ sở khi người ủy thác trước mắt có thể giải phóng cảm xúc.

Hẳn là trước giờ chưa từng có người công nhận sự trả giá của Hye Jin, cho nên hôm nay cô ta mới có thể phát tiết hết nỗi ấm ức và không cam lòng chỉ vì mấy câu nói vô cùng đơn giản của Jennie.

Nhưng vậy cũng tốt. Đã mở ra được cánh cửa đó rồi, tin chắc Hye Jin sẽ có dũng khí kể ra chuyện của mình.

- Đúng như luật sư Kim nói, tôi là nội trợ trong nhà. Tôi cùng chồng kết hôn đã gần mười năm, có một đứa con trai tám tuổi.

Thái độ Hye Jin đã bình thản hơn nhiều. Qua những lời kể của cô ta, Jennie xem như đã hiểu biết đại khái mọi chuyện.

Hye Jin năm đó cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng, là đàn em cùng trường với chồng cô ta hiện giờ. Hai người đã từng có một quá khứ đẹp, có thể xem như hôn nhân dựa trên tình yêu điển hình.

Gia cảnh Nam Tae Sang khá tốt, Hye Jin cũng vậy. Hai người tốt nghiệp xong liền đăng kí kết hôn trở thành vợ chồng hợp pháp của nhau, hơn nữa còn cùng nhau gầy dựng sự nghiệp.

Chắc là do may mắn, lại thêm biết nắm bắt thời cơ nên công ty phát triển rất thuận lợi. Nhưng cũng chính vì quá thuận lợi nên khi Hye Jin phát hiện mình có thai, Nam Tae Sang uyển chuyển nói hi vọng cô có thể tập trung tinh lực vào lo cho gia đình và con cái. Hye Jin khi đó còn đang chìm đắm trong niềm hân hoan vì có kết tinh tình yêu nên đã đồng ý yêu cầu của Nam Tae Sang mà không cự cãi gì.

Cô lựa chọn gia đình, tự nhốt bản thân trong cái ngục giam mang tên nhà, suốt tám năm.

- Đây không phải lần đầu tiên tôi phát hiện anh ta ngoại tình. - Ánh mắt Hye Jin có vẻ mông lung, - Mới đầu anh ta xằng bậy ở bên ngoài, về đến nhà còn sẽ che giấu một chút. Tôi nhớ mấy năm trước, có một cô gái trong công ty khóc lóc tìm đến tôi, nói là... nói là ảnh ép người ta làm mấy chuyện đó. Tôi kéo bọn họ ba mặt một lời, anh ta lúc đó còn biết xấu hổ, biết nhận sai, biết bảo đảm nói không bao giờ tái phạm. Nhưng sau này công ty làm ăn ngày càng tốt, phát triển ngày càng lớn, anh ta cũng chẳng bận tâm gì nữa. Từ sau đó, chỉ cần tôi mở miệng hỏi anh ta về chuyện ấy, ảnh sẽ nổi điên quát tôi, nói tôi chỉ là một phế nhân phải nhờ ảnh nuôi, có tư cách gì mà chỉ trích, nói tôi thay đổi, không hiểu cho những vất vả của anh ta. Cha mẹ chồng, thậm chí cả cha mẹ ruột đều khuyên tôi, nói đàn ông thì phải xã giao, chỉ cần còn biết đường trở lại, vẫn mang tiền về nhà không phải được rồi sao.

Gương mặt Hye Jin không giấu được nỗi thất vọng. Có đôi khi đả kích chí mạng nhất không phải đến từ kẻ địch mà đến từ người thương, bạn bè và... gia đình. Đối mặt với kiểu vừa ăn cắp vừa la làng điển hình thế này, Jennie chỉ có thể thở dài: "Chuyện có vẻ đã liên tục xảy ra rất lâu, sao trước kia chị không nghĩ đến chuyện ly hôn?"

Nói tới đây, nước mắt Hye Jin bắt đầu lăn dài trên má. Cảm xúc cô ta có chút kích động, lớn tiếng nói: "Tôi có nghĩ, có nghĩ chứ. Tôi cũng từng đề nghị, nhưng hắn ta căn bản không để bụng, hắn nói nếu tôi thật sự nghĩ kĩ rồi hắn có thể kí tên vào đơn ly hôn, nhưng tôi vĩnh viễn đừng mong gặp lại được con. Bởi vì tôi không có thu nhập, khả năng cao tòa sẽ không cho tôi quyền nuôi con. Nó là mạng của tôi đó, tôi không thể nào mất đi Tae Woo được."

Tiếng khóc của Hye Jin cũng không lớn. Cô ta rất áp lực, cũng thật khắc chế. Nhưng chính như vậy mới càng khiến người ta cảm nhận được sự tuyệt vọng, luống cuống trong lòng cô.

- Chị muốn giữ con? - Jennie đưa qua một tờ khăn giấy.

Hye Jin mắt đẫm lệ nhưng lại vô cùng kiên định: "Luật sư Kim, tôi cần phải giữ được con."

Jennie tôn trọng ý muốn của Hye Jin, cô sẽ tận lực tranh thủ cho thân chủ.

Jennie đã hiểu biết đại khái những gì Hye Jin yêu cầu, hỏi tiếp: "Tôi có thể hỏi nguyên nhân cuối cùng thúc đẩy quyết định của chị là gì sao?"

- Thì đợt nghỉ dài hạn vừa rồi, tôi dẫn con trai ra ngoài giải sầu, khi về bắt gặp hắn ta cùng một phụ nữ trong nhà, nhìn đến hai người kia làm trò xấu xa ngay trước mặt con! Lúc hắn đưa người phụ nữ kia đi, Tae Woo còn gọi cô ta một tiếng dì. Thì ra con tôi đã từng gặp phải tình huống đó rồi, thì ra đó không phải lần đầu tiên, chỉ là hôm đó tôi mới bắt gặp mà thôi. - Hye Jin ban đầu còn có thể bình tĩnh kể lại, nhưng sau đó giọng cô ngày càng thấp, nhắc đến Nam Tae Sang còn nghiến răng nghiến lợi, - Vì con trai, vì cái nhà đó, cái gì tôi cũng nhịn được. Hắn ta có thể không yêu tôi, nhưng không thể nhục nhã tôi như vậy. Tôi tuyệt đối không thể để con tiếp tục sống chung với loại người đó nữa. Tuyệt đối không để con trai tôi lớn lên cũng trở thành kẻ giống vậy.

Jennie đã hiểu hết đầu đuôi mọi chuyện: "Chị Lee, trong tay chị có chứng cứ ngoại tình của chồng chị không?"

Hye Jin phớt lờ câu hỏi của Jennie, trực tiếp truy vấn: "Luật sư Kim, cô, cô có thể làm tòa án phán cho tôi quyền nuôi con đúng không?"

Jennie cười nhạt đẩy bàn tay duỗi đến nắm chặt cô của Hye Jin.

Trong gần như tất cả những vụ tố tụng ly hôn cô từng tiếp xúc, từng nghe được, người vợ nhất định sẽ đưa ra yêu cầu với quyền nuôi con, chỉ một số rất ít trực tiếp buông tay. Nhưng trong số những trường hợp mà Jennie biết, sau khi ly dị, người phụ nữ thường sẽ ngày càng lụn bại trong cuộc sống làm mẹ đơn thân, còn người chồng dù có tệ bạc hay không thì thoát khỏi trói buộc rồi hình như đều sống khá tốt.

Nếu người ủy thác có thể nghe lọt kiến nghị của mình, Jennie thật sự muốn khuyên nhủ đối phương rằng con cái cũng không phải khúc gỗ cứu mạng để cô bám víu. Nó không phải giá trị cuộc sống của cô, chính cô mới là người tạo ra giá trị cho riêng mình.

Nhưng nhìn đôi mắt tràn đầy cầu khẩn của Hye Jin, Jennie lại thu hồi những lời đã ra đến miệng mà trả lời một cách bình tĩnh, lí trí: "Chị Lee, đầu tiên chị phải hiểu, về vấn đề quyền nuôi con, chị có ưu thế, cũng có chỗ yếu thế. Con chị đã qua tuổi ưu tiên đi theo mẹ, tòa sẽ tổng hợp các điều kiện của chị và chồng mà quyết định con đường thích hợp nhất cho đứa bé."

Hye Jin đột nhiên khẩn trương: "Vậy tôi, tôi đây chẳng phải không còn hi vọng rồi sao?"

Jennie cười nói: "Cho nên chị Lee, chị mới cần đến tôi. Tôi sẽ cố hết sức giúp chị. Bây giờ, phiền chị trả lời vấn đề mới rồi của tôi. Trong tay chị có bằng chứng ngoại tình của chồng hay không?"

- Có ghi âm, nhưng... chắc là không dùng được. - Hye Jin lo lắng.

- Là nghe trộm sao? - Jennie hiểu ngay.

Hye Jin gật đầu: "Công ty gần đây có hợp tác với BP Ent ở một hạng mục phim điện ảnh, hành vi của Nam Tae Sang cũng thu liễm không ít. Nhưng mà hạng mục này sắp kết thúc, tôi nghĩ chắc hắn cũng không nhịn được bao lâu nữa."

Hả?

Từ từ...

- Chị Lee, chị vừa nói hợp tác với ai? - Jennie cứng đờ.

- BP Ent, công ty giải trí BP Ent. - Hye Jin nói, - Luật sư Kim là người bận rộn, sợ là không quá chú ý mảng này nên không biết.

Không... Cô biết.

BP Ent cô thực sự biết rất rõ.

Jennie hỗn loạn trong gió. Cô thật sự không ngờ mình chỉ tùy tiện nhận một đơn ủy thác thôi mà lại dính đến Jisoo nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro