1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô gái bình tĩnh..." Một nhóm người bao gồm cả bác sĩ và y tá ra sức khuyên nhũ cô gái đang lâm lâm trong tay cái kéo phẫu thuật.

Mặt nàng trắng bệch nhưng tràn đầy hận ý, đôi mắt to tròn đo đỏ gân mắt nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường. Hận không thể cho bà ấy một nhát chết đi.

"Đừng làm hại con bé" Người phụ nữ nằm trên giường cố gắng ra hiệu cho nhóm người bác sĩ, khi thấy họ bắt đầu có biện pháp mạnh tay hơn. Bà cứ luôn miệng nhắc nhỡ "Đừng làm nó bị thương", thật ra thì ai mới là người cần bảo vệ đây?

"Mom..." Cánh cửa phòng bật mở một cách thô bạo, gương mặt Kim* Jisoo nhễ nhại mồ hôi, đôi mắt hốt hoảng nhìn chằm chằm người cầm kéo. Sau đó liền phẫn nộ hét lên "Không được làm bậy, tôi cảnh cáo cô đấy", Kim* Jisoo một bước chắn ngang mẹ mình, đối mặt với kẻ kia.

Jennie mím chặt môi, trong ánh mắt thu về một cảnh tượng bảo vệ kia, phút chóc nước mắt đã trào ra ướt đẫm khiến tầm nhìn trở nên mờ nhạt, nàng cười cợt, cười chính bản thân mình, cười chính mình ngu ngốc.

Cây kéo một giây sau bị nàng quăng xuống sàn, liền sau đó dứt khoát chạy ra ngoài. Bỏ lại vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người. Jisoo nhất thời tỉnh mộng, có ý định chạy theo kẻ dám cầm kéo doạ nạt mẹ mình, liền bị bà ngăn cản lại.

"Chuyện hôm nay xem như chưa xảy ra, tôi muốn không một ai tìm cô bé đó truy hỏi"

"Mom..." Cô phản đối, ai biết cô ta có quay lại ám sát mẹ cô hay không? "Làm sao để yên được việc này? Mà cô ta là ai vậy?" Jisoo quay sang chất vấn mấy bác sĩ, đừng nói là không biết đi.

"Jisoo!" Người phụ nữ thở dài, bà ra hiệu cô lại gần "Cô bé đó chính là con gái của người mà mẹ gây tai nạn. Bà ấy hiện giờ đang sống thực vật".

"Cái gì?" Jisoo sửng sốt, từ hôm mẹ cô bị tai nạn đến giờ, Jisoo không hề quan tâm tới ai là người mẹ cô đã gây tai nạn mà chỉ ra lệnh cho luật sư xử lý ổn thoả. Không ngờ hôm nay nghe tin mẹ cô bị tấn công, lại không ngờ người đó là người nhà nạn nhân. Chẳng lẻ luật sư hoà giải xảy ra vấn đề gì.

Thấy con gái trầm mặc, bà Kim* nắm tay con gái tha thiết yêu cầu "Jisoo, là mẹ sai...Con có thể, có thể chiếu cố họ được không?"

Jisoo trong lòng đau nhức, biết rõ mẹ cô đang rất dằn vặt, liền không nỡ từ chối. Gật đầu đồng ý "Vâng, con sẽ!"
---

Bước trên dãy hành lang trong khu vực giành cho phòng tiêu chuẩn, Jisoo cân nhắc không biết phải nói gì với người nhà nạn nhân. Sau khi nhận lời nhờ vả của mẹ cô, liền tìm đến luật sư tìm hiểu một chút. Không ngờ hiểu ra sự việc vì sao cô ta tức giận như vậy, không giận mà phẫn nộ đuổi ngay luật sư ấy nghỉ việc. Kêu ông ta thoả thuận thì dám đem quyền lực và tiền bạc ra hâm doạ, làm mẹ cô một trận kinh hách.

Người sai là mẹ cô, tiếp tục sai vẫn là nhà cô đi. Xem ra phải ra mặt một phen, lại vì lời hứa "chiếu cố" kia mà đặc biệt quan tâm. Không dừng lại ở mức bồi thường, mà cao hơn là để một mắt quan tâm cuộc sống của họ.

Cô đã bận trăm công nghìn việc, lại dính vào việc trớ trêu này. Ông trời sợ cô thừa dịp chảy nhảy sao?

Thở dài!

Phòng 217

Jisoo ở ngoài quan sát, chỉ đưa mắt nhìn vào trong, không vội vàng mà đẩy cửa vào. Căn phòng tiêu chuẩn, nên ít nhất phải có 4 giường hai bên đối diện nhau. Tất nhiên, mẹ cô nằm phòng VIP nên cô cũng không rõ ở đây như thế nào.

Vì đây là phòng chăm sóc đặc biệt giành cho bệnh nhân sống thực vật, cũng khá đắt đỏ so với người có thu nhập thấp. Chắc hẳn cũng khá khó khăn nếu họ duy trì sự sống của người thân.

Như vậy, phòng này rất vắng vẻ đi. Jisoo quan sát một chút, thấy nhân ảnh quen thuộc kia đang có vẻ rất uỷ khuất, nàng ngồi đối lưng với cô, nắm chặt tay người phụ nữ đang nằm bất động trên giường. Cô nghe cả tiếng khóc thút thít vọng ra ngoài. Hừ, vốn dĩ cửa cũng không có cách âm, mà cô gái kia khóc cũng không nhỏ.

Đang định bước vào, cô chợt khựng lại vì giọng nói nghèn nghẹt phát ra.

"Con xin lỗi, umma!! Hôm nay con đã làm chuyện không nên làm..."

Chuyện không nên làm, ừ...ai có thể tưởng tượng cô gái nhỏ nhắn này lại cầm kéo tính hại người đi.

"Thật may là bác ấy không bị con làm tổn thương"

Jisoo nhúng vai, cô cũng không nghĩ là cô gái này có thể làm tổn thương ai. Nếu cô là cô ấy, chắc chắn cũng rất phẫn nộ. Ah~...tên luật sư chết tiệt.

"Mẹ, mẹ có trách con nếu để mẹ lên thiên đường không?"

Đôi mày của cô đã nhăn lại.

"Là con vô dụng, con xin lỗi, con xin lỗi, mẹ...mở mắt dậy được không? Nhìn con được không? Mẹ...ít nhất mẹ có thể tự thở mà? Làm ơn...đừng để con một mình"

"..." Jisoo cảm tưởng như mình vừa trải qua một cơn đau tim.

Cô quay gót âm thầm bước đi, thật ra Jisoo bỗng rất muốn "chiếu cố cô gái này"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo