13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà, là phúc hay là hoạ còn chưa biết.

"Về chứ?"

Nếu đã thấy cảnh nàng diễn kịch rồi, vậy sao còn thích tạo ra một sự hiểu lầm mới? Giờ là tan tầm, bao nhiêu người đi lại, hôm nay đồn là tình nhân nhỏ của tổng giám đốc, hôm sau sẽ là người yêu của thư kí Kim sao?

Lên xe? Cho tiền nàng cũng không dám nữa, muốn bình bình ổn ổn sống yên phận nhưng hết người này đến người khác tới gieo tiếng ác ah? May sao cái công việc này còn giúp ích được.

"Em tự về được rồi"

Yeri lưỡng lự một chút, cân nhắc có nên trái lệnh hay không, liền gật đầu không nói lái xe đi. Một câu chào cũng không muốn buông. Mặt mày mới cười cười thành lạnh tanh.

Người tự đến rồi tự đi, bầu trời to lớn như thế, mà khoảng cách con người vẫn là to lớn hơn.

Nàng thở dài trách phận đời chính mình. Thật là buồn bực, rắc rối. Tự nhũ phải để ý thiên hạ thay đổi, tự bảo vệ chính mình đi. Nghĩ xong liền hướng bệnh viện mà đi tới.

---

Sáng, đúng như lời hứa. Jennie dậy sớm chuẩn bị canh rong biển cho Jisoo, mà người kia thì vẫn chưa thấy xuất hiện đi. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay, hơi hơi ngạc nhiên, bình thường thì chị ấy không dậy muộn đi.

"Bác Han, Jisoo vẫn còn ngủ sao?"

"Àh, không có. Quên bảo với con, Jisoo sớm đã đi đón người rồi"

"Đón người?"

Nàng ngạc nhiên hỏi lại, tò mò không biết người kia là ai, thập phần có cảm giác lo lắng trong lòng.

"Đúng, sẽ về sớm thôi. Còn có Sooyoung"

Jennie mở miệng "oh" một tiếng, nhìn bàn ăn vẫn cho mình ngốc không nhận ra đi, rất nhiều món, còn chiếm một nửa là món tây âu. Nàng cười cười nghĩ, cô ấy - Sohye cuối cùng cũng trở về rồi.

Chuẩn bị tinh thần bị hiểu lầm trước đi, nhưng mà...cảm giác hụt hẫng này là ý gì? Ahh...bualala.

Lắc lắc đầu trong rất ngu ngốc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nhân ảnh ba người cười cười nói nói bước vào nhà. Mà cái người dáng thấp bé kia, thật sự...thật sự...rất xinh đẹp nha.

"Dì Han" cô ấy cười tươi, cái miệng nhỏ xinh, giọng nói lại ngọt ngào trong veo.

Jennie thập phần thập phần ghen tỵ, có phải có hay không là nên tránh đi. Không nghĩ tới chưa đưa ra quyết định, đã đứng trước mặt mình.

Vẫn nét cười ấy, lại hiện lên trong ánh mắt một tia kinh ngạc pha lẫn vui mừng?

Là ý gì?

"Cô là?..." Sohye lên tiếng "Người yêu của Jisoo sao?"

Huh? Kim" Jisoo mặt đã lúc trắng lúc xanh. Không nghĩ Sohye lại có thể đâm một nhát dao vào mình như vậy.

"Người yêu? Chẳng phải chính cô mới là người yêu của chị ấy sao?"

Cái này là nàng phản ứng tự nhiên, cũng không nghĩ mình thốt ra câu nói ấy. Mà thực chất thì Kim" Jisoo luôn khẳng định cái người đứng trước mặt là người yêu cơ mà. Tại sao cô ấy lại ngạc nhiên?

"Không ... Không phải sao?"

"Không phải!"

Môi Jennie hơi nhếch nhếch lên, tại sao lại cảm thấy muốn cười, cảm thấy có chút hài lòng.

Oách...tại sao nàng lại vui chứ, nhưng khi nhìn sang gương mặt hờ hững của Kim" Jisoo lại cảm thấy không đúng chút nào.

"Cô không đi làm sao? Hay tại vì Kim" tổng quá bao che rồi"

Lần này thì Sooyoung lên tiếng, cô gái này rất rất không thích mình đi, nhưng có cần nói mấy câu trêu tức vậy không. Người nghe cảm thấy cũng rất khó chịu đi.

"Ah! Xin lỗi, tôi hình như đã quá phận"

Đúng vậy, bọn họ ba người cười cười nói nói, cô chỉ là vô tình xuất hiện không đúng chỗ. Đừng nghĩ, nghĩ thêm chỉ thiệt bản thân ah.

Sooyoung nhếch môi cười mỉm, quan hệ của bọn họ đã đủ phức tạp, không cần thêm một người đến quấy rối nha.

"Không sao, dù gì cũng chưa ăn sáng mà. Ăn đã, rồi đi"

-_-!!! Kim" Jisoo muốn giết người ah? Còn buông mấy câu làm khó nàng rồi. Mà nhìn kĩ lại thì cái người kia vẫn cứ ung dung nhướng nhướng mày nhìn nàng rất khiêu khích. Một ngày không chọc nàng, chị ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên phải không?

"Không cần đâu, tôi xin phép trước"

Jennie chạy như bay lên lầu, cũng với vận tốc ánh sáng mà chạy vụt ngang qua phòng khách. Nơi đó, Sohye đợi sẵn, chỉ buông tiếng gọi xa.

"Jennie, lát gặp lại"

@.@~...

Lát gặp lại??? Là ý gì??? Nàng bực dọc chà chà cái cây lau sàn, trút giận xuống nền. Không dưng dính vô mấy cái vụ yêu đương truyền kiếp, làm cái quần gì cũng đều bị mang tiếng xấu. Số đen đủi gì đâu.

Tức, dậm, đạp, chà... Sàn sáng loáng.
Trong lúc tức giận, dù nghe tiếng bước chân thì cũng không màn để ý làm gì đi. Kẻ qua người lại thì có gì phải để tâm đây? Nàng chi là một tạp công, ai thèm để ý.

"Cái sàn làm sao vậy?"

Sohye đứng một lát nhìn cái người kia tức tức giận giận mà buồn cười. Về chuyện của Jisoo, cô nghe cũng tường tận lắm, mà dù như thế nào thì cũng chẳng ảnh hưởng đến cô đâu. Cho nên, cần một chút minh bạch với cái người kia.

"Chị muốn gì?"

Phản ứng đầu tiên của Jennie là dè chừng, không biết có bị hiểu lầm gì nữa hay không. Trong việc này nàng chính là cái bóng đèn.

"Đừng lo, tôi chỉ muốn giữa chúng ta không phải là kẻ thù đi"

"Haha..."

Sohye ngạc nhiên khi Jennie cười khan, mà Kim* Jennie cũng không thể ngừng cười được. Kẻ thù sao? Thật nực cười, lấy tư cách gì đây?

"Sohye, tôi chẳng phải tình nhân nhỏ. Với Jisoo càng không phát sinh tình cảm, lấy gì muốn làm kẻ thù của chị đây?"

"Tôi không thích Jisoo, Jennie. Tôi không hề thích cậu ấy"

Thịch...
Ở một góc khuất gần ấy, tim Jisoo như bị ai đó bóp chặt. Vì vậy? Vì vậy...cậu mới bỏ đi sao? Lời hứa ngày xưa là cái gì? Là cái gì ahhh???

Đau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo