20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cơn gió nào mang chị xuống bếp vậy?"

Jennie mắt tròn xoe, vừa bước vào cửa đã thấy Jisoo đeo tạp dề và nhúng nhẩy nấu ăn. Jisoo nấu ăn? Đại kiều ngạo nấu ăn, thật không thể tin được. Nàng đứng trơ ra không tin, còn biểu cảm hết sức dễu cợt trêu đùa.

Mà người kia bỗng nhiên thật tốt đi, vừa nhìn thấy cái người quen thuộc không hiểu sao cảm thấy giống một gia đình. Phải, cô có muốn trêu ngươi con mắt của thiên hạ, nên mới xuống bếp làm trò mèo.

Cô nấu ăn không tệ, nhưng ngon thì thôi miễn bàn. Như thế mới làm người khác cảm động ah, cho nên giả ngây giả ngô không biết gì.

"Cảm thấy hôm nay cần ăn mừng"

"Vì cái gì?"

"Được giải thoát..."

Huh? Jennie mím môi mường tượng ra ý nghĩa của câu nói. Nàng đoán mò cảm thấy, là cô ấy nói đến chính là...cái gì nhỉ?

"Tôi nghĩ là tôi ngộ nhận"

"Chuyện gì?"

"Hình như tôi không hề yêu Irene"

Jennie bị chấn động mạnh, nàng không tin những gì nghe được, có phải nghe nhầm rồi không? Nói ngộ nhận là ngộ nhận sao? Ruốt cuộc thì Jisoo muốn nói cái gì.

"Chị đang nói về cái gì vậy?"

"...."

Khoanh tay chờ đợi...

"Ngu ngốc"

Jisoo tức giận một mặt, cô đã nói như vậy còn không hiểu, ngây thơ hay ngu dốt đây. Không lẻ phải nói vạch toẹt ra cô ta mới chịu hiểu. Cô đang mặt dày bật đèn xanh còn không nhận ra?

Thấy thái độ bỗng muốn giết người kia, Jennie trầm xuống suy nghĩ, không nhầm thì Jisoo vừa nói...

"Chị và Irene chia tay?"

Jisoo dậm chân "Không, là chấm dứt. Cô ấy chưa bao giờ nhận lời làm bạn gái tôi"

Lạ nhỉ, cũng không khác gì mà "Thì sao?"

"Sao?"

"Thì chấm dứt" Jennie cũng muốn nổi cáu, bọn họ đang nói chuyện trong sự luẩn quẩn "Nhưng sao lại nói với tôi làm gì chứ?"

"Không quan tâm?"

"Tại sao quan tâm, đó là chuyện của chị mà?"

Oh shit...Jisoo nguyền rủa, mặt cô đã đen lại, cô tức giận, tức giận. Jisoo tắt bếp và quăng cái xẻng trên tay xuống sàn. Hầm hầm bỏ đi, tối qua là cảm xúc chó chết, là bản thân ngu ngốc, là tai cô sao không bị điếc để nghe được những lời như mây như mưa từ chính cái miệng nhỏ xinh kia nói ra. Cho nên trái tim be bé của cô bỗng đập rộn ràng, bỗng muốn vì người khác mà nhúng nhảy, muốn vì người khác mà yêu thương. Cảm xúc nhất thời ấy khiến cô mới sáng ra muốn làm trò mèo để giờ bị cái người đó đổ cho một xô nước lạnh ngắt.

Cô không hiểu, không hiểu, những lời tối qua là thật, là thật nhưng sao người này trước mặt cô lại giống như một người khác. Hay là một diễn viên quá giỏi cơ đấy.

Jisoo dừng bước xoay người lại, chợt bị cảm xúc lấn áp, cô đang muốn trút giận cái người làm cô cứ tức giận.

"Kim* Jennie"

"...."

"Cô nói 'Em thích chị' là ý gì?"

Sửng sốt

Jennie xoay người, tránh ánh mắt đen láy kia. Tối qua chị ấy say mà, tại sao có thể nghe được những gì mình nói được. Như một tên tội phạm bị vạch trần, nàng bối rối không biết giải thích làm sao. Muốn chạy đi mất.

"Ngày hôm đó cô gặp Irene, Irene đã nói những gì huh?"

"Không có, chị hiểu lầm rồi"

Jennie vội biện minh, nàng nghĩ Jisoo đang hiểu lầm việc Irene nhờ nàng làm lý do để cô ấy chia tay Jisoo hoặc cô ấy đang nghĩ chính nàng muốn chen ngang, tham vọng bước vào họ Kim* nên mới nói lời yêu thương để Jisoo bị phân tán cảm xúc. Dù lý do gì chi nữa thì nguyên nhân vẫn là do nàng thủ đoạn đi.

"Hiểu lầm? Tôi đã hiểu lầm cái gì?"

"Tôi..."

"Không giải thích được?"

Cái này phải giải thích làm sao? Nói thật lòng thích chị sao? Trong khi chị thích một người khác, và rồi người đó không thích chị. Người khác sẽ nói là do nàng chia cắt hai người, tiếng oan này làm sao rửa trôi được. Và quan trọng nhất, nàng không có tư cách thích Jisoo.

"Tôi xin lỗi, tôi sai rồi"

"Cái gì?"

Không nghĩ nhận được một câu trả lời không hề liên quan. Đừng nói cô ấy nói cho vui miệng hay gì đó, Jisoo giận đến nghẹn cổ họng. Kim* Jisoo có phải đang bị từ chối không?

"Cô sai? Vậy tối qua những gì cô nói là giả dối hả?" Jisoo dằn mặt, cô đi tới gần Jennie hơn, áp khuôn mặt mình gần hơn "Jennie, cô thích tôi phải không?"

"Không..."

Jennie nhắm mắt từ chối, nên dừng ở đây đi, nàng không muốn thêm một sự đau lòng sau này.

"Nói dối, tối qua cô đã bảo cô thích tôi"

Âm thanh nỉ non, không tức giận, không cáu gắt, mà còn rỉ rả trong tai như thứ thuốc độc ngấm vào tim. Jennie chợt run, nàng nghĩ đến giây phút nghẹn ngào tối qua. Đáng ra không nên yếu lòng mà dẫn đến sai lầm này.

"Tôi muốn theo đuổi cô..."

"Moh?"

"Tôi suy nghĩ rất rõ ràng, yêu người không yêu mình thì chẳng nhận được kết quả tốt đẹp" Cô mỉm hoặc cười cười, cơn giận lúc nãy nén lại một góc, bây giờ không phải là tức giận, chỉ cần giăng bẫy bắt nai. "Chẳng phải cô thích tôi, tôi chỉ cần cố gắng thích lại cô là được"

"Tôi từ chối"

Không thể tin đây là những lời từ miệng Kim* Jisoo nói ra, cố gắng? Cô ấy cố gắng cái gì? Tình cảm không phải nói cố gắng là có thể yêu một người. Jennie thấy mình bị xuất phạm ghê gớm, nàng giễu hoặc mỉa mai.

"Tôi thích chị thì đã sao? Kim* Jisoo" Jennie bình tĩnh ngồi xuống "Tôi không hề cầu xin tình yêu của chị, cho nên dừng lại đi"

"Thật sao?" Đưa tay nâng khuôn mặt Jennie nhìn chầm chầm, không biết ai xui quỷ khiến mà Jisoo trong một giây mất kiểm soát, áp môi mình vào môi Jennie. Cô cắn mút bờ môi như thèm khát, càng hôn càng say.

Ưm...Jennie đưa tay muốn ấn Jisoo, nhưng với một tay băng bó nàng không thể nào đủ sức đẩy được. Tình yêu của nàng, bị cái người này chà đạp.

Ai nói hôn người mình thích sẽ là sự ham muốn? Không, cảm giác bây giờ chỉ là ghê tởm, Jennie cắn chặt răng lại nhưng lại bị Jisoo thô bạo dùng tay bóp hai bên má khiến nàng bị đau rên một tiếng, lập tức bị cái lưỡi của cô tấn công vào. Bàn tay còn lại đột nhiên luồng vào trong áo mò mẫm bừa bãi.

Nàng phẫn bách cắn một cái thật mạnh,

"Oách..." Cuối cùng cũng buông ra, Jisoo liếm mút cái lưỡi muốn đứt làm đôi, nhưng vẫn cảm giác vị ngọt nơi đầu lưỡi.

Jennie nôn khan một tiếng, gập người trượt khỏi cái ghế, gương mặt đến biến sắc. Nàng không nghĩ cảm giác bị xâm chiếm ngày xưa chợt ùa về, một cảm giác ghê tỏm chạy từ bụng tràn lên khoan miệng.

"Cô làm sao vậy?"

Chỉ là một nụ hôn, không nghĩ Kim Jennie lại bài trừ nó, thay vì tức giận phản ứng đáng chết đó, Jisoo càng thấy lo lắng hơn. Cô ngồi xuống, bàn tay vô thức vỗ vào lưng người kia. Hàng ngàn suy nghĩ trái chiều chạy nhảy trong đầu cô, nụ hôn của cô ghê tỏm đến như vậy?.

Vừa nôn khan vừa sợ hãi vừa run rẩy. Jennie không ngờ chính cơ thể mình lại bài trù sự đụng chạm của người khác dữ dội đến mức không kiểm soát. Nàng vuốt ve lồng ngực, đầu óc cố trấn định bản thân. Là Jisoo, Jisoo không phải ông ta. Là Kim* Jisoo không phải ông ta.

"Jennie"

"Đừng chạm vào tôi..."

Đôi mắt hoang dại của nàng, thái độ bài trừ của nàng khiến Jisoo chau mày khó chịu, cô đứng dậy hít một hơi, lùi lại ngồi trên ghế.

"Chỉ là một nụ hôn, đừng có phản ứng như thể tôi sắp hãm hiếp cô..."

Không có tiếng trả lời, Kim* Jisoo nghiến răng, bao nhiêu kẻ muốn được cô chạm vào, sẵn sàng leo lên giường Jisoo cô, cư nhiên cái người này lại làm ra vẻ thanh cao.

Được, cô sẽ bẻ gãy sự thanh cao khốn kiếp kia.

Không nghĩ quá nhiều, Jisoo sáp lại gần một cách nhanh nhất, đưa lưỡi liếm vào vành tai Jennie. Mà nàng quá bất ngờ, vội vàng né tránh.

"Cút"

"Không phải cô yêu tôi sao? Tôi cho cô được toại nguyện" Bàn tay hư hỏng lại mạnh mẽ mò vào bên trong sờ soạn. Jisoo bắt được cả chai sần của những vết sẹo.

Cảm giác được một vị tanh nồng dính vào người, cô xoay người nhìn Jennie không ngừng phun ra từng ngụm máu tươi. Mặt Jisoo đã cắt không còn giọt máu...

"Jen...Jennie..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo