29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo mở cửa phòng của Jennie một cách tự tiện, cho dù là nàng có đồng ý hay không. Mỗi lần cứ muốn vào, cô vẫn tự ý như vậy, dù sao Kim Jennie cũng quen rồi, nên chỉ đưa mắt nhìn rồi rơi lại vào cuốn sách đang đọc.

Chẳng còn ngạc nhiên thái độ hừ hững của Jennie, Jisoo vẫn cứ đáp lại bằng một nụ cười nhỏ, cứ mỗi phút trôi qua, cô lại thấy yêu cô gái này thêm một chút. Dần dần cả tâm trí đã bị chiếm giữ. Yêu nghiệt.

"Chị làm gì vậy?"

Kim* Jisoo leo lên giường, vòng tay ôm lấy cục Mandoo, mặc dù cái miệng thì một mực khó chịu nhưng thân thể lại không chút kháng cự, mặc nhiên để cô ôm nàng.

"Soo yêu em, yêu luôn cả những vết sẹo trên người em..."

Cô nỉ non vô số âm hưởng như nốt nhạc, yêu kiều rỉ rả trong tai nàng, nàng rùng mình run run khi nghe cô nhắc đến những vết sẹo, cho dù trải qua thời gian dài như vậy cũng không thể không sợ hãi.

Mà cô từng tấc da cũng cảm nhận được, cô ôm chặc hơn, đưa vòng tay mình bảo vệ an toàn.

"Tin tưởng Soo được không? Kể Soo nghe chuyện quá khứ của em được không?"

Mặc dù đã biết mói sự thật, Jisoo vẫn muốn thử, cô muốn nó từ miệng Jennie nói ra, để chứng minh rằng hàng rào chắn giữa cô và nàng đã được dở bỏ. Biết rằng sẽ khó có được câu trả lời, Jisoo vẫn khiên trì lẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Jennie lắc đầu quầy quậy, bóng ma này quá lớn đi. Sao ai cũng muốn biết về nó, nàng của hiện tại không tốt sao? Nàng không phải Kim Saebuyk, nàng là Kim Jennie. Nàng có một người mẹ mới, một cái tên mới, sao cứ phải nhắc đến Kim Saebuyk.

"Em không sợ Taeyeon nói với Soo trước sao?"

"Chị ấy sẽ không nói"

Cô bĩu môi, đứa nhỏ này tin tưởng quá mức rồi, em có biết là Kim Taeyeon đã chẳng thèm giấu bất cứ gì về em không huh? Chọn tin tưởng Taeyeon không phải cô, Jisoo có chút ghen tỵ.

"Jisoo, em không yêu chị"

Nàng xoa xoa cánh tay Jisoo như van nài, thời gian qua rất hạnh phúc, đến lúc nàng dừng lại rồi.

"Nói dối"

"Nói thật"

"...."

Đặt càm mình lên đỉnh đầu Jennie, đôi mắt nhắm hờ nhớ lại lúc cô gọi điện thoại cho bà Kim*, chỉ nhận lại sự im lặng đáng sợ. Jisoo không hiểu, nếu đã không muốn tại sao lại cố tình để Jennie ở lại nhà. Mẹ cô không sợ hai người nảy sinh tình cảm với nhau hay sao. Cái gì mà không chấp nhận. Lại còn Kim* Jennie cố chấp này nữa, nói trắng trợn không yêu cô, không sợ cô đau lòng mà chết sao.

"Không yêu Soo mà để Soo ôm em thế này ah?"

"Cản chị nổi sao"

"Đồ cố chấp"

Cô mắng một câu, cái miệng nhỏ này suốt ngày bảo không yêu cô, vậy mà đã nổi máu ghen tuông lung tung rồi. Oh Nana sau khi lên núi quay phim trở về không có gì làm, bám theo cô dai như đỉa, khó khăn lắm mới đuổi được đây. Vậy mà lúc cô đi vắng, lại kiếm chuyện gây sự với nai nhỏ của cô. May là người này không phải dạng vừa đâu, một cước đá quăng cô ta xa tít.

Cô chưa kịp khen nàng giỏi đi, lại bị nàng cho ăn bơ một ngày. Hix, khổ lắm, cô sợ cô nàng Oh Nana này lắm chứ đừng nói ở đó thả thính.

Lại nhắc đến đám "vợ bé" phải nói đến Lee tiểu thư kia.

Cô có hôn ước với cô ta hồi nào mà đi đâu cũng tung tin đồn thất thiệt hết vậy.

Khó khăn lắm mới dẹp yên được đám vợ bé từ trên trời rơi xuống. Dạo này cái tên Kim* Jisoo lúc nào cũng bị lôi lên báo lá cải. Làm trong mắt mọi người, Jisoo giống như kẻ trăng hoa ấy.

Sau khi sự thật được tiết lộ, Jisoo vẫn cứ tỏ ra bình thường, không nháo cũng không động. Jisoo đứng trước hai thử thách là mẹ cô và tên khốn kia. Taeyeon bảo rằng có lẻ Jennie vẫn chưa biết việc hắn sắp ra tù, nên cần an bài mọi thứ. Sau lần liên lạc với bà Kim*, cứ tưởng bà sẽ lập tức trở về Hàn nhưng không phải, chẳng có tin tức gì cả. Không biết nên vui hay nên lo.

Mọi chuyện cứ xoay vòng vòng làm cô khá mệt mỏi.

Nhận thấy sự mệt mỏi trong mắt cô, nàng chỉ nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay, bóp nhẹ nó như muốn chuyền thêm sức lực. Mỗi ngày trôi qua, Jennie lại nhận được một ngày vui vẻ.

"Soo"

"Ừm"

"Phải sống thật tốt đó"

"Có Kim Jennie là tốt rồi"

Nàng chỉ cười rồi dựa hẳn vào người cô, nhắm mắt lại tận hưởng giây phút này.

Phải sống thật tốt, không có Kim* Jennie cũng nhất định phải sống thật tốt. Nini yêu Soo.

---

"Sáng nay con bé đi khỏi nhà rất sớm"

"Cô ấy đã xin nghỉ việc từ hôm qua"

Kim Jennie...

Bàn tay cô cơ hồ siết thật chặt, cả cơ thể run run như phát hoả. Nhân viên phòng nhân sự thấy một cổ tức giận của tổng giám đốc cơ hồ không ai dám hỏi chuyện.

Cô nhớ lại câu cuối Jennie nói với cô "Phải sống thật tốt", giễu cợt mình sao? Đến phá rối cuộc sống của cô, làm cô yêu, làm cô đau rồi chọn cách ra đi. Tổn thương này ai có thể làm lành được.

Kim* Jisoo xoay bước đi, cơ hồ leo lên chiếc xe màu đỏ chạy như bay tới bệnh viện. Lướt nhanh qua dãy hành lang, mở cửa phòng VIP trợ sức người thực vật.

Nhân ảnh kia vẫn nằm đó, vậy Kim Jennie chạy đi đâu.

Sự lo sợ kia giảm xuống, chỉ cần người này vẫn ở đây, thì Jennie sẽ chẳng đi đâu được.

"Bác Kim, mau tỉnh dậy"

Bỏ lơi một câu, Jisoo đóng nhẹ cánh cửa. Dựa hẳn người vào tường.

"Nếu để tôi bắt được, em xác nhận là chịu phạt đi. Đồ ngốc"

---

"Bỏ đi?"

Tới lượt Kim Taeyeon trợn tròn mắt, thiếu điều cô muốn hét lên một tiếng vì kinh ngạc. Đang yên đang lành bỏ đi là thế nào, Jennie chẳng quen biết ai, đi được tới đâu? Con bé ngốc này.

Taeyeon lục tung túi xách lấy điện thoại ra, tìm kiếm dãy số quen thuộc. Chỉ nhận được tiếng tút dài vô tận, làm cô tức điên.

Kim Jennie...ahhh

"Tôi đã nhờ thám tử tìm em ấy rồi"

Jisoo nhìn từ bên trong ra ngoài cửa sổ trong văn phòng của Taeyeon, lòng tràn đầy bực bội.

"Tại sao em ấy lại bỏ đi, trong khi bà Im vẫn nằm đó?"

"Chẳng lẻ có người ép?"

Lời nói đó làm cô chợt nhớ ra một người.

Là mẹ sao?

---

"Bác Han, mẹ con đã trở về Hàn Quốc phải không?"

Đừng nói là bác không biết gì đi, Jisoo đang nghi ngờ rằng mọi việc ở đây đều được báo cáo cho mẹ cô biết. Nếu không người sẽ không thể nhanh như vậy "đuổi" được Jennie đi.

Jisoo mường tượng ra được mọi thứ, kể cả cách mẹ cô ra điều kiện với Jennie nữa. Nếu là cô thì vẫn buộc phải đi.

Thở dài vuốt mi tâm, Jisoo cảm thấy rối trí, dù mẹ có đang ở Hàn Quốc hay không thì cũng không thể liên lạc, làm sao có thể gặp mặt thiết phục người đây. Jisoo còn lo lắng hơn, tên khốn kia đã ra ngoài được 2 ngày. Hắn được tích cực tìm kiếm một "ai đó". Có vẻ như năm xưa ôm hận không ít khi vào tù, tên bệnh hoạn này.

"Bác Han, sự việc không đơn giản chút nào. Nếu em ấy cứ ở bên ngoài, thực sự rất nguy hiểm"

"Ta không thể giúp gì được"

"Giúp con liên lạc với umma được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo