3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


---
Tan tầm, Kim'' tổng tài lái chiếc siêu xe đến bệnh viện thăm mẹ mình. Thật không ngờ vừa bước đến cổng bệnh viện lại gặp ngay "oan gia", mặt không biểu cảm lướt ngang qua.

Jennie không thèm chấp, người ta không thèm nhìn mình thì kệ đi. Là nàng cũng không thèm để vào mắt, dù sao thì người này nổi tiếng cau có khó chịu.

Ờ thì, oan gia ngõ hẹp nên không hiểu sao có đi thăm người thân cũng chung đường một lối. Hai người vào thang máy, người đứng trước người đứng sau, im thin im thít.

Tinh một tiếng, thang máy mở, lại chung một lối ra. Hai ngày trước, mẹ nàng được chuyển sang phòng VIP, tất nhiên là nhờ công bà Kim'' rồi. Cho nên chung một khu vực, một dãy hành lang có gì lạ. Chỉ mỗi Kim'' Jisoo thập phần thấy khó chịu.

"Mẹ cô sao rồi, bác ấy đã ổn định rồi chứ?"

Ơ? Jisoo liền muốn bịt miệng mình lại, không hiểu sao trong vô thức đi hỏi câu đó. Hỏi xong liền bối rối không yên, gần như bị quê độ toàn tập khi cái người ở cạnh không thèm trả lời.

Chớp chớp mắt ngạc nhiên, cũng có chút cảm xúc kì lạ, tuy một câu hỏi quan tâm rất đổi bình thường nhưng hầu như chưa bao giờ nghe thấy, làm cho Jennie trong lòng dâng lên một cảm giác được an ủi. Mất nửa ngày mới vui vẻ trả lời.

"Mẹ tôi ổn rồi, cảm ơn chị đã quan tâm"

Một câu nói hết mười phần thực tâm, khẩu khí vui vẻ không khó nhận ra. Jisoo nhướn nhướn mày, mở miệng rồi lại khép miệng. Không biết nói gì.

"Bác Kim'' vẫn tốt chứ ạh?"

Đây là xả giao có qua có lại! Jisoo gật gật đầu, thật ra thì cô không hẳn chán ghét cái người này lắm. Nhưng mà vẫn là tuyệt đối không thích phải san sẻ chung một căn nhà ah.

Sau khi thăm mẹ ở bệnh viện, tất nhiên cô sẽ về lại cái phòng thân yêu. Dạo này chỉ quanh quẩn ba nơi: nhà, công ty, bệnh viện. Có chút muốn quẩy hết mình giảm stress lắm luôn. Mặc nỗi, mẹ cô ở bệnh viện mà cô thì đi chơi quả là con bất hiếu ah.

Về đến nhà là 8h tối, tung quần áo đi tắm rửa thả thê. Giờ là thưởng thức món ăn ngon lành. Lại nhìn đồng hồ, lại tò mò.

"Bác Han, kêu Jennie xuống ăn tối"

Cô gái này thật khiến cho mình phiền quá đi mất. Cho dù chán ghét, nhưng cũng đã ở chung nhà rồi, cũng cần tụ họp mà ăn cơm chứ. Thoái quen này hình thành từ bé, kêu cô không để ý cũng thật khó đi.

"Àh~, con bé vẫn chưa về"

Hả? Jisoo trợn mắt, vừa rồi còn thấy ở bệnh viện mà. Cần nên giáo huấn một chút về giờ giấc, nếu mà về muộn quá có phải sẽ rất phiền bác Han không. Hừ! Ít nhất thì nên gọi điện thoại báo cáo để không phải nấu cơm.

10h30p

Jisoo có vẻ mất kiên nhẫn, cô khá là buồn ngủ. Thật muốn lăn đùng ra ngủ cho rồi. Nhưng mặc nổi, cái người cần giáo huấn vẫn chưa về.

Ngáp lên ngáp xuống lần thứ n, cuối cùng cái nhân ảnh kia đã chịu ló mặt vào nhà. Cái vẻ nhẹ nhàng, rón rén chào quản gia rồi từ từ rút lui thu vào mắt. Có đi đâu chắc cũng phải bước qua tầm mắt Kim'' Jisoo này nhỉ?

Chợt khựng lại, bị cái vẻ mặt khó chịu đập vào. Jennie bối rối nắm vạt áo se se. Giờ này sao có cái tên kia còn xuất hiện ở phòng khách? Là cố ý chờ mình sao? Không phải chứ?

"Chào chị, sao vẫn chưa nghỉ?"

Hứ? Lại còn hỏi.

"Chẳng phải vì cô sao?" Kim'' Jisoo hừ một tiếng khó chịu "Tôi muốn nói chuyện, có thể lại đây nhanh một chút không?"

Jennie bất đắc dĩ đi tới ngồi đối diện, cảm giác bất an cồn cào trong lòng. Đừng nói là muốn đuổi người đi nha? Nàng thực sự không kham nổi đâu.

"Kim* Jennie?"

"Vâng!"

"Đúng là tôi không thể can thiệp sinh hoạt của cô nhưng nhà tôi vẫn có phép tắt của mình. Đề nghị cô tuân thủ một chút"

"Hả! Oh"

-____-!!!
Thái độ gì đây? Cô vẫn là chưa đưa ra yêu cầu gì, có cần ngạc nhiên như tát nước vào mặt như vậy không?

Jennie căn bản lo sợ cái tuân thủ giờ giấc không được tự do kia. Ngoài việc đó ra thì ai thèm quan tâm nữa.

"Dù sao chúng ta vẫn phải chung đụng một nhà, cho nên nếu cô đi về muộn cũng nên gọi điện thoại báo với bác Han" Jisoo xoa xoa đầu suy nghĩ, cái gì cần nói cũng phải nói hết "Nếu có ở nhà trong giờ cơm nước, thì cũng nên xuống ăn cơm. Tôi cũng không tính toán chuyện ăn uống, miễn là cô đừng phiền phức"

Trong lòng Jennie đang tức anh ách, thái độ cần xem lại là cô chủ nhỏ Kim'' nhà mấy người. Mà chủ nhà đánh tiếng, thì khách nhân như nàng cứ gật đầu cho qua đi. Mệt chết đi!

"Còn gì nữa không?"

"Ừm, tạm thời nhiêu đó. Tôi đi ngủ đây"

Trời ạh, chỉ hai câu như vậy thì có cần phải phiền phức vậy không? Còn đích thân gặp nhau nói xoáy nhau nữa chứ, nhưng xem ra thì Kim'' Jisoo cũng không phải là không tôn trọng mình. Thì ra cũng chẳng đáng ghét như mình nghĩ.

"Chị ngủ ngon"

What? Đơ!!!
Rõ ràng là Jisoo muốn bừng tĩnh sau câu nói này, cũng rất lâu rồi không ai chúc cô ngủ ngon ah. Liền cũng mấp máy môi "Cô cũng vậy" nhỏ như muỗi kêu, căn bản thì cũng không ai nghe thấy.

---

Nói là nói vậy, chứ một ngày sau, lại thêm một ngày, lại thêm một tuần. Kim Jennie vẫn là không đụng đến một hột cơm nữa. Mặc dù Jisoo có nghe cái người đó nói không đụng tới tiền của cô nhưng mà chẳng phải Jisoo cô đã mở lời trước sao? Cô không chấp thì cô ta xấu hổ cái gì?

"Đúng là đồ khó ưa"

"Không có ai ăn cơm cùng nên con buồn sao?" Bà Han cười cười, nhìn đứa nhỏ này mặt nhăn mày nhó.

"Không hiểu cô ta làm gì mà sớm đi tối về muộn, thân làm tổng giám đốc còn không bận như cô ta nữa" Jisoo khó chịu bào chữa, việc ở chung lâu như vậy còn rất ít gặp mặt. Đôi khi còn quên mất là ở chung nhà đi.

Hơ? Vì sao cô lại quan tâm? Rõ ràng là chán ghét như vậy mà. Nếu mẹ cô mà không hở một chút là hỏi cô về Jennie. Thì cô cũng chả màn quan tâm làm gì. Bình thường đứng trước mẹ mình thì cô không thể nào nói dối được, liền thật thà kể lễ, không ngờ mẹ cô lại ra chiếu hậu thư "tuyệt đối phải để mắt Im Jennie kia đang làm gì" để làm chi ah, để giúp đỡ. Thật là nhảm shit~.

Hận quá đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo