8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp

Cái bàn làm việc của tổng giám đốc bị Jisoo trút giận không thương tiếc. Thậm chí chiếc bút máy cô thích nhất cũng yên vị ở một góc. Căn phòng bừa bội và hỗn loạn, mà chủ nhân của nó thì chưa muốn dừng lại.

Cả một đóng nhân viên ở tầng 21 giống như gặp phải quỷ, thần kinh căng như dây đàn. Không biết sáng nay thần thánh phương nào lại chọc giận tổng giám đốc kiêu ngạo, bình tĩnh có thừa này biến thành một con sư tử nhe răng múa vuốt sẵn sàng cắn người ah.

"Thư kí Kim# ( Yeri ), cô vô xem thử Kim'' tổng bị làm sao?"

Anh chàng ở phòng kinh doanh rụt rè lên tiếng, anh có một cái phận sự cao cả là báo cáo bản kế hoạch mới cho tổng giám đốc nhưng như thế này thì có cho tám con trâu kéo vào cũng nhất quyết thà tự tử thì hơn. Đứng ở bên ngoài hơn 1 tiếng, mồ hôi chảy ướt cả áo mà cái can đảm vẫn không nhích một chút. Ôi mẹ ơi, tiếng động trong phòng kia vẫn không giảm. Lỡ vô đó trúng vật thể lạ bay tùm lum có phải là chết sớm không? Huhu...khổ quá mà.

"Không! Mọi người đều sợ chết, tôi cũng biết sợ mà. Đừng có dụ tôi nha~"

Đấy đến bạn học kiêm thư kí còn không dám vào thì đám nhân viên què thì phải làm sao? Hix...

"Hôm nay mọi người sao vậy?"

Bỗng nhiên xuất hiện một vị thần, gương mặt tất cả giãn ra, nét mừng rỡ không giấu được, mà anh chàng kia không cần thêm một giây biểu cảm, chạy ào đến "vị thần" cầu thân.

"Park tổng ah, giúp với giúp với. Sư tử bị xổng chuồng ah"

0.0~...

Park Sooyoung sau khi nghe nhân viên kể lễ khóc lóc, cũng anh dũng bước vào hang ổ muốn thuần hoá sư tử. Quả nhiên, cánh cửa vừa mở thì giọng gầm rú của Jisoo xông thẳng vào tai, liền một vật thể lạ lao tới trước mặt. Cô không nghĩ mình sẽ bị ám sát, theo phản xạ nghiêng đầu qua né, choang một tiếng, cái cốc uống nước vỡ vụn rơi xuống đất. Đậu...

"Nếu nó trúng mặt mình, thì cậu xác nhận bị Park gia đập chết cậu"

"Vào đây còn lộng ngôn"

"Cậu ở đây đập phá cái gì? Đúng là không có tiền đồ"

"Cậu im miệng"

-_-!!!
Tưởng đâu mọi thứ giống như phim hoạt hình, Park tổng đại nhân sẽ thuần hoá thành công sư tử, không nghĩ lại thêm một cuộc cãi vả to đùng khiến nhân viên không những toát mồ hôi hột còn giật thót tim như điện tâm đồ khi cả hai lên tận quãng tám. Chúa ơi~, ngài ở đây, sao không dẫn lối hai kẻ quyền lực này ah.

"Một Nana còn chưa đủ, cậu lại thêm một Kim* Jennie có cái bệ vững chắc đằng sau. Thật thảm thương"

"..." Kim'' Jisoo tức đến nghẹn đắng lời

"Đưa cô ta đi đi"

"Cái gì?"

Sooyoung nhúng vai thờ ơ, chỉ là một hợp đồng cam kết, phá vỡ nó và đền bù là đủ. Thương trường chẳng phải luôn luôn xảy ra như vậy sao? Bên thứ ba ấy!

"Mẹ cậu không có ở đây" Bạn thân - chiến hữu bày mưu vẽ kế, nhưng rõ ràng là âm hiểm, Park Sooyoung là ai, ở trên đời này lợi ích bản thân nên đặt lên hàng đầu "Sohye không sớm thì muộn sẽ trở về, cậu muốn cô ấy. Nên tàn nhẫn với kẻ chọc gậy bánh xe đi"

"Đến cuối cùng thì cậu vẫn không thay đổi"

Hai tách trà cuộn hương thơm tươi mát bay khắp căn phòng, Yeri thư kí riêng của Jisoo âm trầm bước vào, cô không nghe lén, cũng mặc nhiên hiểu ra vấn đề của ai. Chỉ là vô tình cái câu nói kia lọt thẳng vào tai. Sooyoung chấp tay trước ngực mỉm cười khinh thường. Ai da, trên đời này...người không vì mình trời tru đất diệt nha.

"Ở chức vị của chúng tôi không thể từ bi giống cậu được"

Sooyoung cầm tách trà thơm phức đưa lên mũi hít thở, chậm chạp nhấm nháp một ngụm. Thái độ tự cao tự đại rất trêu ngươi. Jisoo bình ổn nhìn hai người họ, như nước như lửa. Không bao giờ nhượng bước.

"Ừ cậu giỏi" Hyo xoắn lại một câu "Bà Kim'' là ai, cậu nghĩ mình qua mặt được?"

"Người không có ở đây, cần gì phải sợ?"

"Ngu ngốc" Yeri trợn mắt, hướng sang Jisoo cảnh báo "Nếu cậu ép buộc đưa người đi, là chống đối với mẹ mình. Cậu sai, chủ tịch có thể trở về, đưa người về, ép buộc cậu chuyện khác. Kim'' Jisoo, cậu có bản lĩnh làm bà tức giận?"

Sooyoung cắt ngang "Cậu ta đợi 7 năm cho một mối tình. Vì cái gì không thể một lần mạo hiểm?"

"Cô ấy vốn dĩ thuộc về cậu, sẽ vẫn thuộc về cậu, không bắt buộc cậu phải giả mù sa mưa"

Jisoo âm ĩ cái đầu, đưa hai tay xoa nhẹ thái dương "Hai cậu ra ngoài đi"

Sooyoung nói phải, cô đã đợi 7 năm. Tuổi thanh xuân đã chờ đợi cô ấy, cô biết mình khao khát đến mức nào. Sohye ra đi để lại một sự bức bách, một sự nhẫn nại, một sự lưu luyến với một lời hứa như tản đá đè nặng trong tim cô. Cô đã đợi 7 năm chỉ để người kia trở về bên mình, thực hiện lời hứa năm xưa.

Nhưng...Yeri quả thật không sai, người quan trọng nhất đối với cô là mẹ. Theo một cách suy nghĩ khách quan, Jennie là khách của bà, là người bà chiếu cố, mẹ cô chưa bao giờ yêu cầu quá đáng. Chung một mái nhà, thì sao? Chỉ là cùng một chỗ, thậm chí một ngày không chạm mặt nhau. Điều cô lo sợ, chỉ là sự ích kỉ của chính bản thân mình. Mà chống đối lại bà, người thiệt chỉ có cô.

Rơi vào trầm mặc gian nan, tiến không được thoái cũng không xong.

Jennie ngạc nhiên nhìn chiếc xe màu đen đậu ở phía trước, thầm nghĩ Kim'' Jisoo thật sự rất khác người, cô ấy giàu không ai bàn nhưng một ngày đổi hai chiếc xe thì quá sức rãnh rỗi đi.

Nghiêng đầu nhìn vào trông xe, phải nheo mắt và đưa tay che ánh đèn đêm, nàng mới thấy một Jisoo trầm mặc đến đáng sợ. Ý nghĩ chợt lướt qua, thật muốn bỏ của chạy lấy người, không do dự thêm giây nào, Jennie đứng thẳng người rồi sãi bước về hướng đậu xe buýt. Cũng không ai mướn chị ta đưa đoán mình đâu.

"Cô đi đâu?" Giọng Jisoo vang vang âm hưởng đáng sợ.

Nàng quay lại thờ ơ trả lời "Tất nhiên là đi về, nhưng không phải trên xe của chị"

Jisoo trầm mặc hít thở không thông, được rồi cô nhượng bước. Quả thật nghĩ tới nghĩ lui, thu nhận ý kiến từ bạn thân. Cô xác nhận mình có phần ích kỷ, 7 năm chờ được, thêm một chút cũng không sao. Bởi vì người bắt đầu là mẹ cô, không phải Kim* Jennie. Buộc tội cô gái này thì cô thật cảm thấy có chút áy náy. Ở một hoàn cảnh khác, khi đặt mình vào người kia, có phải hay không rất khó chịu, chịu áp lực từ hai phía. Mẹ cô và cô, giống như cô, tiến thoái lưỡng nan.

Nếu phải chọn, cô nghĩ nên để tình cảm 7 năm của mình có thêm một thử thách, thử thách chính là cái vật cản này đây. Để chứng minh cô đúng, cô không từ phải nhượng bước.

"Có thể nói chuyện?"

"Không" Jennie gạt phăng ý nghĩ đó, nàng chán phải nghe ngàn lời mỉa mai, ngàn lời chăm chọc, cuối cùng thì vẫn là nàng sai thôi "Tôi nghĩ tôi đã nói hết rồi, người chị cần nói là bà Kim'', không phải tôi"

"Jennie"

Cô không muốn thừa nhận, cô phải xin lỗi sao? Bản thân cao ngạo như cô sẽ chẳng bao giờ hạ mình nói được câu ấy. Cô chỉ muốn nói chuyện, rõ ràng một chút, như vậy...mỗi ngày nhìn nhau sẽ không phải nặng nhẹ như lúc này đây.

"Cô có thể ở lại, tôi sẽ không ép buộc. Nhưng nếu cô ấy trở lại, có thể giúp tôi không?"

"..."

"Tôi thực sự thích cô ấy, 7 năm...tôi chờ cô ấy đã 7 năm. Nếu chỉ vì sự hiểu nhầm này, tôi không cam lòng"

Jennie dừng bước, lời nói của Jisoo thật sự xuyên thẳng vào tim nàng. Nàng chưa từng thích ai, cũng chưa từng yêu ai, cũng chưa từng có ai đợi chờ nàng lâu như vậy.

"Thật ngưỡng mộ"

"..."

"Cô gái ấy thật may mắn"

Nàng cười, dù chỉ cong vành môi lên vẫn cứ cảm thấy thật sảng khoái. Nàng cười với đôi mắt long lanh sâu thẳm. Mà trong một phút giây nào đấy, Jisoo bỗng thấy nó đẹp đến kì lạ. Cảm giác như tưới một cơn gió mát trong thời khắc nóng bức vậy. Làm người ta có cảm giác lưu luyến.

"Ô, cô bé. Giờ này em vẫn còn chưa có khách sao?"

Trong khoảnh khắc cô thưởng thức cái đẹp, thì bỗng nhiên bị một đám người tới buông ra lời tục tĩu. Cô sang trọng, kiêu hãnh như vậy, lại làm gái gọi sao? Mắt bị mù hay chọt? Thật là làm máu nóng nổi lên...

"Cút"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo