25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo từ trong đám đông nhìn thấy Jennie và Lisa đang đứng cùng một chỗ với nhau, đáy lòng cô lộp độp nhảy dựng.

Hai đứa nhóc quen nhau sao?

"Cho mình qua." Jisoo tách ra khỏi đám đông, vội vã tiến đến nơi vợ tương lai và em gái của cô đang đứng.

Jennie thấy Jisoo đến, nàng mỉm cười tiến đến vòng tay ôm lấy cổ Jisoo, vui vẻ nói: "Chúc mừng chị!"

Jisoo gật đầu với Lisa và Chaeyoung, cô choàng tay ôm lấy vòng eo thon gọn nhỏ nhắn của Jennie, trong vô thức siết thật chặt, gương mặt cô vùi vào mái tóc đen buông xoã mượt mà của nàng ấy, vô tư mà hít ngửi mùi hương đầy quyến rũ của nàng ấy, cả cơ thể như nhũn ra vì cái ôm tràn ngập sự ấm áp này của Jennie.

Hình như chị đã muốn ôm em như thế này từ rất lâu về trước.

Jisoo vẫn luôn để mối quan hệ của hai người tiến triển chậm một chút là vì cô muốn sẽ chủ động tỏ tình với nàng ấy khi cô nhận được bằng khen hạng nhất toàn khối vào cuối năm học lớp mười hai này, nếu yêu đương với nàng ấy sớm quá, cô sợ bản thân mình thật sự sẽ không kìm được bản thân trước nàng ấy. Hơn nữa... Khi cô học hết lớp mười hai, cô sẽ rời xa Yeong Wol, khi đó cô sẽ bảo vệ được bản thân mình, bảo vệ được nàng ấy, cô cũng sẽ bảo vệ được tình yêu nhỏ của mình.

Hiện tại cô vẫn chưa ổn định được về bất cứ thứ gì cả, vậy nên việc tiến đến với nàng ấy sớm thế này thì thật sự không an toàn.

Có đôi khi bị Yeong Wol đánh đến thê thảm, cô rất muốn tìm nàng ấy để nói ra hết những thứ làm cô đau khổ, cô muốn giải thích cho nàng ấy biết lý do mà cô cứ cách một tuần, hai tuần lại mang trên người vô số vết thương lớn nhỏ làm cho nàng ấy lo lắng đến phát khóc, cô muốn nói cho nàng ấy biết rằng cô không phải mắc chứng Self-Harming đáng sợ kia, và cô muốn nói cho nàng ấy biết rằng cô cũng yêu nàng ấy rất nhiều.

Chỉ là... Cái gì cũng cần phải có thời gian và thời điểm thích hợp.

Bây giờ chưa phải là lúc.

Lisa nhìn thấy Jisoo ôm Jennie, khoé mắt cô long lanh vài giọt nước mắt ấm nóng.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy Jisoo hạnh phúc thế này cả.

Hai người ôm nhau một lúc, Jisoo chủ động thoát ra khỏi cái ôm, cô nhìn một lượt ba người, hỏi: "Ba đứa đang nói gì đấy?"

"Tụi em... Chỉ đang chào hỏi một chút thôi ạ." Lisa nhanh chóng trả lời câu hỏi mang đầy sự hoài nghi của Jisoo.

Jisoo đảo mắt nhìn vào đôi mắt của Jennie, thấy nàng ấy không dám nhìn cô, cô khẽ nhướn mày một cái.

"Chúc mừng chị." Lisa tiến đến chủ động ôm Jisoo một cái, chỉ vài giây lại buông ra rồi lùi về phía sau.

"Cảm ơn mấy đứa, Lili ăn gì chưa? Một lát đi ăn cùng tụi chị không?" Jisoo khẽ hỏi.

Lisa nhìn Chaeyoung rồi lại nhìn Jennie, cô chưa kịp trả lời thì Chaeyoung đã vội nói: "Lát nữa chị đi ăn với Jennie đi ạ, em và Lili đi ăn cùng nhau rồi."

Jisoo ngờ nghệch mà nhìn Lisa, thấy Lisa trong đôi mắt hiện lên sự vui vẻ và sự lúng túng khi đáp lời, cô lại có một điểm hoài nghi khác ở đứa em ngốc này của mình.

Lisa nói thích ai đó lớp 11B2, lẽ nào là Chaeyoung?

Chaeyoung không để mất thời gian riêng của Jisoo và Jennie, cô nắm lấy cổ tay của Lisa, nói với Jisoo: "Tụi em phải đi rồi ạ, em giao bạn thân của em lại cho chị, buổi chiều gặp hai người ở sân thể thao nhé!", sau đó lập tức kéo Lisa đi.

Jennie khẽ nháy mắt với Chaeyoung một cái.

Jisoo xoay người nhìn Jennie, cô vui vẻ mà tháo chiếc huy chương đang đeo trên cổ ra, cô dịu dàng đeo vào cho Jennie, nói: "Chị hứa với em sẽ mang huy chương về cho em, vậy nên cái này là của em."

Jennie mỉm cười đầy thoả mãn để Jisoo đeo huy chương vào cho mình, sau đó chị ấy lại đầy tinh tế mà chỉnh mái tóc của nàng về vị trí cũ, bàn tay mềm mại của chị ấy khẽ vuốt ve lên gương mặt nàng, tựa như là tận hưởng làn da của nàng, ánh mắt của chị ấy dán chặt vào nụ cười ngọt ngào của nàng, vô tư mà nhìn ngắm người con gái mà chị ấy yêu nhất trên đời.

Sau đó hai người đi ăn trưa, buổi chiều Jisoo sẽ tiếp tục thi đấu vòng chung kết cuộc thi chạy và đúng như dự đoán, số lượng học sinh đổ xô đi cổ vũ là nhiều gấp đôi mọi lần.

Jennie đang tập trung cùng với lớp ở khu vực bên ngoài, Jang Ha nhìn thấy chiếc huy chương vàng bộ môn bơi lội được Jennie treo trên cổ, cô lập tức cảm thấy ghen tị.

"Huy chương vàng môn bơi lội, tuyệt nhỉ?" Jang Ha tiến đến cầm chiếc huy chương lên, có chút mỉa mai trong giọng nói mà nói với Jennie.

Jennie giật lại chiếc huy chương rồi thu gọn vào lòng bàn tay, nàng nhíu mày nhìn Jang Ha, khó hiểu mà hỏi: "Cậu muốn cái gì?"

Jang Ha bước đến gần Jennie thêm một bước nữa, mắt đối mắt với Jennie, tròng mắt không kìm nổi sự khó chịu, cô nói: "Sao nào? Vậy thì nói xem chiều nay cậu cổ vũ cho ai? Cậu chọn tớ, chọn lớp mình hay là chọn cô ta, một người lạ?"

Jennie nhăn mặt trước lời nói bất mãn của Jang Ha, nàng đẩy Jang Ha ra một chút, nói: "Cậu điên rồi sao? Tớ chọn ai thì tớ cũng chẳng có quyền quyết định thắng bại, Jisoo xa lạ với các cậu nhưng không có nghĩa là chị ấy xa lạ với tớ, vậy nên cậu thôi cái tính trẻ con đó của cậu đi! Hôm trước cậu đụng Jisoo, tớ còn chưa có nói gì, đừng nghĩ cứ thế mà tiến thêm một bước!"

Jang Ha khoanh tay lại, có chút cay đắng mà nói: "Thế thì sao nào? Tớ có khả năng làm những điều còn kinh khủng như thế đấy! Cậu làm gì được tớ?"

"Này cái tên kia! Cậu điên rồi sao? Đang nói cái gì có biết không? Việc cậu thắng hay thua chẳng liên quan đến cậu ấy, vậy nên đừng bắt cậu ấy phải lựa chọn! Căn bản cậu chẳng là gì với cậu ấy cả! Cậu mới chính là một người lạ đấy!" Chaeyoung ở bên ngoài nhìn cảnh tượng này liền chịu không nổi, hùng hùng hổ hổ mà xông vào mắng Jang Ha.

"Cược không? Nếu tớ thắng thì cậu phải làm người yêu của tớ, nếu tớ thua thì tớ sẽ để cậu và Jisoo vui vẻ đến với nhau." Jang Ha trực tiếp phớt lờ Chaeyoung, cô nhìn Jennie rồi nói.

Jennie khẽ bật cười, nàng nói: "Cậu có tỉnh táo không đấy? Cậu là cái gì mà tớ phải cược thứ vớ vẩn đó với cậu? Dù Jisoo thắng hay thua thì tớ cũng chỉ thích một mình chị ấy!"

"Cậu sợ cô ta thua đúng không?" Jang Ha cười mỉa mà hỏi.

Jennie nhướn mày một cái, nói: "Cậu không có cửa thắng chị ấy đâu!"

"Vậy thì cược đi, nếu cô ta thắng thì cậu chẳng mất gì cả, còn nếu cậu không cược thì cậu không tin tưởng cô ta rồi." Jang Ha có chút đắc ý nói.

Jennie tức giận đến đỉnh điểm vì bị tên Jang Ha này dùng đòn tâm lý với nàng, nàng nói: "Cược thì cược! Tên chết bầm như cậu đừng hòng thắng được chị ấy!"

"Jang Ha! Vào sân!"

Nghe thấy giọng của giáo viên gọi mình, Jang Ha cuối cùng cũng thoả mãn vì đạt được mục đích, cô lấy ngón tay cái nhẹ xoa lên gò má của Jennie, Jennie lập tức hất tay cô ra.

Jang Ha cười khẽ một cái, sau đó xoay người rời đi.

Đây chính là lúc tôi cho các người thấy Jang Ha tôi mới là người giỏi nhất!

"Cái tên chết dẫm đó là biến thái sao? Ghê tởm chết đi được!" Chaeyoung nói rồi lấy trong túi ra một tờ khăn giấy ướt đưa đến cho Jennie, nói tiếp: "Lau đi, tớ sợ cậu bị hoại tử mất."

Thanh âm cổ vũ giòn giã của toàn bộ học sinh có mặt ở khán đài vang lên không ngừng, ở trên sân thi đấu có sáu người đang khởi động theo hiệu lệnh của giáo viên thể dục, trên gương mặt mỗi người đều mang niềm tin về sự chiến thắng vô cùng rõ ràng, họ tự tin về năng lực của chính họ.

Jisoo một lần nữa đưa mắt đi tìm kiếm bóng dáng quen thuộc vốn từ lâu đã khắc sâu vào trong trái tim cô, nhìn thấy nàng ấy đang vui vẻ hò hét tên của cô ở khu vực cánh trái, khoé môi Jisoo khẽ kéo thành một nụ cười.

Jang Ha ở kế bên Jisoo nhìn thấy cô ấy đang cười với Jennie, trong lòng cảm thấy vô cùng bức bối.

Vì sao lúc nào cũng là Jisoo chứ!?

"Ba, hai, một!"

Tiếng còi inh ỏi của trọng tài vang lên báo hiệu cho các học sinh tham gia thi đua biết trận đấu cuối cùng đã chính thức bắt đầu, cả sáu người đều dùng vận tốc nhanh nhất để phóng về vạch đích phía bên kia.

"Jang Ha! Chạy nhanh thế!?"

"Ôi! Cậu ấy nhanh vãi!"

Nhìn thấy Jang Ha đang dẫn đầu, trong lòng Jennie có chút lo lắng nhưng rất nhanh sự lo lắng đó đã biến mất bởi vì Jisoo lúc này mới bắt đầu từng bước đạp trên nền đất mà chạy vượt lên Jang Ha.

Cô chỉ đang dò xét xem Jang Ha năng lực đến đâu thôi.

"Aaaaaaaaaa Jisoo vượt lên rồi!"

"Jisoo cố lên! Jisoo cố lên!"

Ánh nắng buổi chiều tà êm dịu chiếu vào gương mặt nhễ nhại mồ hôi của Jisoo nhưng điều đó lại làm cho chị ấy toả sáng hơn gấp trăm lần khi chị ấy luôn treo trên môi nụ cười đầy ngọt ngào của chị ấy, chị ấy đơn giản tin vào chính bản thân chị ấy, tin vào việc chị ấy sẽ làm thật tốt cuộc thi lần này.

Trên khu vực ghế khán giả, âm thanh náo nhiệt của đám học sinh cất lên không ngừng nghỉ, họ đang ra sức gọi tên những người mà họ cổ vũ và tất nhiên sự cổ vũ đó hơn phân nửa đều đã dành cho Jisoo.

Jisoo luôn luôn điềm đạm không kiêu ngạo, ở chị ấy luôn toát lên một sự đáng tin cậy vô cùng lớn, chị ấy luôn cho người khác sự an toàn nhất định khi ở bên cạnh chị ấy, và chị ấy đã thật sự dành được tình cảm của tất cả mọi người từ sự thật thà và điềm tĩnh của chị ấy.

Cô chiến thắng trong cuộc thi lần này, cũng chiến thắng những kẻ luôn đeo bám Jennie với tư tưởng họ có thể làm tốt hơn cô ở tất cả mọi mặt.

Cô không nhận bản thân mình giỏi giang, nhưng ít nhất đối với người mà cô yêu, cô muốn mình trở nên tuyệt vời nhất trong lòng nàng ấy, tuyệt vời đến mức không một ai có thể vượt qua được vị trí của cô cả.

Và cô biết mình đã làm được.

Tiếng reo hò gọi tên của Jisoo vang lên inh ỏi khắp các khu vực khán đài, Jisoo tươi cười rực rỡ nâng chiếc cúp thứ hai trong tay, trên cổ cô đeo một chiếc huy chương vàng vô cùng lấp lánh.

Trong thời thanh xuân của chị, rực rỡ nhất là khi chị giành lấy được tất cả những thứ tốt đẹp nhất để mang đến cho em, đối với những thứ đó, chị chỉ cần được đền đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào của em, vậy là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro