Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau ...

London , Anh .

" Tiểu thư , bên Việt Nam hi vọng cô trở về để họp hội đồng quản trị , chính thức tiếp quản Nguyễn thị .

Quản gia Linh nói với cô gái ngồi ở trong vườn hoa đọc sách .

" Việt Nam ... cháu không đi "

Cô gái kia chính là người đã biến mất ba năm trước đây - Nguyễn Cao Kỳ Duyên . Ba năm , cô đã thay đổi , không còn là Nguyễn Cao Kỳ Duyên có ánh mắt trong suốt , ngây thơ cùng đơn thuần , Kỳ Duyên bây giờ ... lạnh lùng không người nào dám đến gần , ánh mắt cũng lạnh như băng . Không quan tâm đến bất cứ người nào nữa , có lẽ chỉ có đóng chặt tim của mình mới sẽ không nhớ tới người kia , không muốn gặp cô ấy , mình mới có thể sống được ...

" Nhưng mà ... dù dao công ty cũng không thể như vậy lâu dài được ... công ty là Chủ tịch cùng Phu Nhân để lại cho tiểu thư , xin tiểu thư như thế nào cũng phải bảo vệ nó "

Quản gia Linh dĩ nhiên biết nguyên nhân Kỳ Duyên không chịu trở về , nhưng cũng không thể để công ty như vậy , chỉ có thể dùng ba me của Kỳ Duyên cố gắng khuyên nhủ cô ấy .

Kỳ Duyên nghe được cái này im lặng không lên tiếng , nếu như tiểu thư muốn chứng minh không yêu người kia nữa , không phải là trốn tránh không gặp , mà là cho dù gặp mặt tâm cũng sẽ bình yên "

Kỳ Duyên trầm mặt sau đó mở miệng .

" Quản gia Linh , cháu biết , giúp cháu chuẩn bị một chút , nhân tiện nói cho hội đồng rằng cháu sẽ trở về "

Kỳ Duyên cảm thấy quản gia Linh nói đúng , luôn miệng nói không quan tâm , nhưng ngay cả đặt chân đến nơi người kia đang tồn tại cũng không dám . Đây tuyệt đối không phải Nguyễn Cao Kỳ Duyên . Ba năm , có lẽ vậy là đủ rồi , đủ để cô không còn yêu Phạm Đình Minh Triệu nữa

.......

Việt Nam , Thành Phố Hồ Chí Minh ...

" Hôm nay khí trời thật tốt ..."

Minh Triệu duỗi người , chậm rãi từ trên giường ngồi dậy , làm vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi phòng bắt đầu làm bữa sáng . Ba năm trước nàng chuyển đến ở nơi này , căn hộ này vẫn trang trí như lúc Kỳ Duyên rời đi , không có một chút thay đổi nào . Sau khi tốt nghiệp , Minh Triệu vào công ty theo yêu cầu của ba mình . Ông biết không thể ngăn cản con gái của mình yêu Nguyễn Cao Kỳ Duyên nhưng ít ra dùng công ty để cho Minh Triệu giảm bớt đau buồn , có lẽ công việc bận rộn có thể khiến nàng không có thời gian nhung nhớ . Mấy năm nay không phải là không cố gắng trở về , dù sao cũng không có cha mẹ nào sẽ tiếp nhận con của mình đồng tính , nhưng nhìn Minh Triệu kiên quyết nên chỉ càn con cảm thấy tốt , cha me cũng đều chấp nhận . Còn Anh Thục đến bây giờ cũng không biết chị gái từng yêu mình . Minh Triệu cảm thấy như vậy tốt nhất , như vậy cũng sẽ không khiến Anh Thục cảm thấy lúng túng ...

Phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Phạm thị ...

Minh Triệu vừa ngồi xuống liền cầm khung hình ảnh trên bàn . Trong hình là hai thiếu nữ cười rất rực rỡ , đó là thời điểm vừa mới quen Kỳ Duyên . Minh Triệu cảm thấy ánh mắt của Kỳ Duyên giống như khủng long , rất dễ thương liền muốn Kỳ Duyên đeo lên một bộ trang sức hình khủng long cùng nàng chụp ảnh , vừa đùa giỡn vừa chụp . Ngày đó chụp rất nhiều ảnh , Minh Triệu còn nhớ rõ ngày đó mình vẫn nói với Kỳ Duyên .

" Gấu là tiểu khủng long chỉ thuộc về Phạm Đình Minh Triệu "

Lúc đó Kỳ Duyên xấu hổ cười ... nghĩ tới đây , Minh Triệu bật cười một tiếng .

" Hôm nay thời tiết Sài Gòn thật tốt , Kỳ Duyên ở bên đó thế nào ? Bé còn nhớ Gấu thích nhất thời tiết như thế này "

Mỗi ngày Minh Triệu đều cầm khung hình hai người chụp chung , lầm bầm lầu bầu . Lucie thấy được đều nói Minh Triệu điên rồi , dĩ nhiên ... bình thường khi nữ vương nghe được lời như thế thì người nói chuyện nhất định sẽ nhận lấy ánh mắt bắn ra tia lửa .

" Hôm nay phải cố gắng kên , Gấu Béo cũng vậy "

Mỉm cười ngot ngào với khủng long trong hình rồi bắt đầu công việc .

Ba năm qua , Minh Triệu không ngừng vận dụng mạng giao tiếp để tìm Kỳ Duyên nhưng mà vẫn không có kết quả . Nàng biết Kỳ Duyên là tránh mình mới không có tin tức . Nhưng không sao , trước kí đều là Kỳ Duyên theo đuổi mình , bây giờ đổi lại mình chủ động đến gần Kỳ Duyên , Minh Triệu một mực tin tưởng , Kỳ Duyên sẽ trở lại ...

Một tuần sau ...

Một chiếc xe cao cấp dừng ở tập đoàn Nguyễn thị , nhân viên công ty phân hai hàng nghênh đón một người quan trọng . Cửa xe mở ra , một dáng người thon dài xuất hiện ở trước mặt mọi người . Giày cao gót màu trắng , quần dài bó sát màu đen cùng áo vest đen , gương mặt tuấn mỹ hợp với biểu cảm lạnh lùng tới cực điểm , mọi người không khỏi bị tổng giám đốc của mình làm cho sợ hãi . Nghe nói tổng giám đốc rất trẻ tuổi , là thiên kim đại tiểu thư . Xem ra tin đồng chẳng qua là tin đồn , người có quyền lực lớn nhất trong tập đoàn này thoạt nhìn rất có khí chất , không giống với đại tiểu thư trong trí tưởng tượng của mình , trọng điểm là .,, tổng giám đốc của mình quá đẹp ...

" Đại hội cổ đông có thể bắt đầu "

Kỳ Duyên lạnh lùng nói , kế tiếp đều là người khác nói mà Kỳ Duyên cũng không nghe . Từ khi bước chân đến nơi này tới bây giờ , nét mặt của cô không hề thay đổi . Ba năm đã trở lại , quả nhiên không thể ung dung được , coi như không gặp mặt nhưng vừa nghĩ tới người kia chỉ cách mình một khoảng cách , lòng cô liền đau ...

Trải qua hội nghị khá dài , Kỳ Duyên đi tới phòng tổng giám đốc của mình , nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài cửa sổ , Kỳ Duyên nắm chặt quả đấm , cho dù khớp xương ngón tay trắng bệch , móng tay bấm vào trong thịt , cô vẫn không buông ta , giống như ẩn nhẫn điều gì cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên .

" Come in ..."

" Chào tổng giám đốc , tôi là Diệu Nhi , trợ lý của cô "

Một cô gái có dáng vóc cao gầy giới thiệu .

" Uhm ... "

Kỳ Duyên chỉ đáp đơn giản một tiếng khiến cho Diệu Nhi lúng túng , tổng giám đốc quả nhiên lạnh quá ...

Thân là một trợ lý chuyên nghiệp thế nào để cho không khí lúng túng kéo dài , có lẽ chỉ có mình cảm thấy lúng túng , bởi vì dáng vẻ tổng giám đốc giống như không liên quan .

" Tổng giám đốc , tối nay công ty sẽ tổ chức một tiệc rượu cho cô , chính thức giới thiệu cô cùng nhân viên , thời gian là 20h buổi tối "

Diệu Nhi chỉ có thể dùng công chuyện để hoá giải một chút bối rối của mình , cô có cảm giác , mình giống như sắp bị khí chất của tổng giám đốc ép chết rét .

" Uhm "

Kỳ Duyên lại trả lời ngắn gọn không có chút biểu tình .

" Vậy tổng giám đốc không có gì phân phó , tôi đi ra ngoài trước "

Diệu Nhi vội vàng trả lời , lúc này không trốn còn đợi khi nào , mau rời đi mới đúng .

20h ...

Kỳ Duyên lên sân khấu nói mấy câu sau đó rời đi . Bây giờ cô căn bản không có tâm tình nói chuyện với ai cả . Ra khỏi quán rượu , để cho lái xe tuỳ tiện tìm một quán bar , tiến vào tìm một góc uống rượu một mình . Quán bar này không có nhiều đám người ồn ào khiến cho Kỳ Duyên cảm thấy tương đối thoải mái . Rượu uống một chén rồi lại thêm một chén , không biết uống bao lâu , cảm giác có chút say liền đứng dậy muốn rời khỏi thì một cô gái xinh đẹp đi tới .

" Một mình sao ? Không biết tôi có được vinh hạnh mời coi uống chén rượu ? "

" Không "

Nói xong liền lướt qua cô gái đi ra ngoài . Cô gái chưa từ bỏ ý định , bắt lại cánh tay của Kỳ Duyên khiến cô lạnh lùng cau mài .

" Tại sao không được ? "

Cô gái hỏi .

" Không có hứng thú với con gái "

" Không có hứng thú với con gái , cô tới quán ba Les làm gì ? "

Kỳ Duyên căn bản cũng không biết đây là quán bar Les , không trả lời hất tay cô gái xa lạ ra , mới vừa đi hai bước liền nghe được người phía sau nói .

" Thật là một người thú vị , tôi tên là Phạm Thanh Hằng , cô tên là gì ? "

Kỳ Duyên dừng bước , Phạm Thanh Hằng , họ Phạm cơ à , Minh Triệu cũng họ Phạm , xoay người nhìn cô gái kia ánh mắt lạnh lùng mang vẻ đau thương . Mà cô gái giống họ của Minh Triệu thấy Kỳ Duyên không đi về phía trước nữa , vội vàng đi tới cầm lấy tay Kỳ Duyên .

" Tối nay để cho tôi cùng cô "

Cô gái nói bên tay Kỳ Duyên , còn thổi một làn hơi , Kỳ Duyên giống như trúng gió liền bị cô gái xa lạ đưa ra khỏi quán bar .

Phòng nghỉ của quán bar ...

Mới vừa mở cửa , cô gái không kịp chờ đợi hôn Kỳ Duyên mà Kỳ Duyên vẫn như mới vừa ở quán bar không có phản ứng , ánh mắt thâm thuý khiến cho người ta không biết đang suy nghĩ gì . Cô gái thấy Kỳ Duyên một chút phản ứng đều không có , dừng hôn lại , ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Duyên

" Lần đầu tiên có người cùng Phạm Thanh Hằng hôn không có phản ứng "

Kỳ Duyên nghe đến họ Phạm .

" Minh Triệu ... Minh Triệu ... "

Kỳ Duyên thu ánh mắt nhìn về phía nơi xa , trong nhát mắt gương mặt của Minh Triệu hiện lên trên mặt cô gái kia . Mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng trong nháy mắt đó Kỳ Duyên trở nên không thể kìm chế kéo cô gái kia , dùng sức hôn gắm cắn , tay cũng dụng hết toàn lực kiềm chế trụ cổ tay của cô gái , giống như muốn đánh gãy cổ tay của đối phương . Mặc dù cô gái có chút sợ Kỳ Duyên gần như đang nổi điên nhưng cũng không ngăn được Kỳ Duyên lưu lại mỗi một cái hôn ở trên người mình . Chỉ có thể cầu xin Kỳ Duyên nhẹ hơn một chút , Kỳ Duyên thật sự là bộc phát . Từ khi cô bắt đầu tới Việt Nam , Kỳ Duyên một mực ngăn chặn mình tưởng niệm đến Minh Triệu , chỉ là một cái tên liền khiến cho cố gắng 3 năm qua của cô hoá thành hư không . Cô gái ở dưới có chút không nhịn được tự mình nắm tay của Kỳ Duyên , dời động tác xuống . Đúng lúc này , Kỳ Duyên đột nhiên tỉnh táo lại , đẩy cô gái ra . Cô gái bị tác động của Kỳ Duyên làm cho đầu ốc mơ hồ .

" Làm sao vậy ? "

" Cút ... "

" Cái gì ? "

Cô không kịp phản ứng cho nên hỏi lại một cái ...

Tay trái Kỳ Duyên đột nhiên dùng sức bấm lên cổ cô gái , sau đó lạnh như băng nói .

" Tôi bảo cô cút "

Lúc này cô gái mới phản ứng kịp rồi lại không cách nào hô hấp , không cách nào phát ra âm thanh , chỉ có thể gật đầu . Kỳ Duyên mới vừa buông lỏng tay , miệng cô gái hô hấp không khí , cầm lên túi của mình chạy trối chết ra khỏi căn phòng .

Kỳ Duyên đứng lên đi tới phòng tắm , mở nước lạnh từ đỉnh đầu đi xuống , một là muốn để cho mình tỉnh táo , hai là muốn rửa sạch mùi của nữ nhân xa lạ kia . Đi tới trước gương , nhìn dáng vẻ chật vậy của mình khẽ cười nhạo .

" Nguyễn Cao Kỳ Duyên , mày thật sự thất bại rồi , chỉ là một cái tên sao lại có thể làm mày như vậy "

Phạm Đình Minh Triệu , tôi đã nói không yêu cô , tại sao còn phải ở trong tim tôi mà không đi ?

Kêu gào xong , tay phải liền đấm vào chiếc gương trong phòng tắm , lực đạo rất mạnh , gương lập tức vỡ tan tành . Mà tay của Kỳ Duyên cũng không thể may mắn thoát khỏi . Nhìn tay mình rỉ máu , ai biết ba năm này có bao nhiêu lần cô thương tổn tới mình như vậy . Cô chỉ có thể lựa chọn loại phương thức này để cho bản thân đau đớn mà quên đi tinh thần đau đớn . Như vậy cô mới có thể cảm nhận mình đang sống .

" Làm thế nào , bây giờ đều không cảm thấy đau đớn , Minh Triệu , nếu mà lần sau còn muốn gặp cô , tôi còn có thể làm thế nào ?

Nói xong Kỳ Duyên ngồi dưới đất khóc rống lên , tựa hồ muốn thả toàn bộ nước mắt ba năm ra ngoài ...

End chap

CHAP NGƯỢC CHO ĐẦU TUẦN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro