Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa rạng sáng ngày hôm sau . Anh Thục đi tới phòng bệnh , mở cửa liền nhìn thấy Kỳ Duyên cùng chị gái mình ôm nhau ngủ trên giường bệnh . Thở dài , xoay người đi ra khỏi phòng bệnh , ở bên ngoài chờ . Chị mình quả nhiên sẽ tha thứ cho Kỳ Duyên , đây chính là nguyên nhân cô không muốn chị mình thấy hay gặp Kỳ Duyên . Ngoài việc không muốn kích động chị mình , cô sợ chị mình sẽ bị Kỳ Duyên tổn thương lần nữa .

Không biết qua bao lâu , Anh Thục mở cửa một lần nữa , nhìn thấy Minh Triệu đã tỉnh lại , Kỳ Duyên mặt tươi cười rót nước cho Minh Triệu . Đây chính là sức mạnh của tình yêu , có thể để cho một người cả ngày lấy nước mắt rửa mặt đột nhiên trở nên hạnh phúc .

" Chị Minh Triệu , hôm nay có khoẻ không ? "

Anh Thục đi vào phòng bệnh .

" Rất tốt , khí trời cũng thật tốt , rất là muốn đi phơi nắng dưới vườn hoa "

Minh Triệu hít mũi một cái .

" Gấu đi xuống lấy xe lăn , đưa Bé đi phơi nắng "

Kỳ Duyên sờ sờ đầu Minh Triệu .

Minh Triệu mỉm cười ngọt ngào với Kỳ Duyên . Anh Thục cảm giác như mình giống như một người thừa .

" Buổi chiều ba và mẹ sẽ đến thăm chị "

Nói xong liếc mắt nhìn Kỳ Duyên , đứng lên .

" Em có hẹn , chị tốt nhất nghỉ ngơi đi , em đi trước "

" Trên đường phải cẩn thận "

Minh Triệu vỗ vỗ cánh tay Anh Thục .

Sau khi Anh Thục đi , Kỳ Duyên ngồi ở bên giường bệnh , cầm tay của Minh Triệu , đặt ở bên má , đây là động tác Kỳ Duyên thường làm với Minh Triệu .

" Buổi chiều , cô chú Phạm tới , cần Gấu tránh không ? "

Kỳ Duyên mở miệng hỏi .

" Uh , vậy Gấu về nhà nghỉ ngơi , buổi tối trở lại ngủ cùng Bé "

Minh Triệu sợ ba mẹ mình sẽ gây khó dễ cho Kỳ Duyên .

" Minh Triệu , Bé có biết bây giờ Gấu thật sự hận chính mình "

Nước mắt Kỳ Duyên không nhịn được rơi xuống , thậm chí cả buổi tối cũng sẽ nằm mơ thấy cả người Minh Triệu đều là máu .

Minh Triệu nắm chặt tay Kỳ Duyên run rẩy .

" Gấu Béo ... Bé hiểu cảm giác của Gấu , năm đó biết mình bỏ lại Gấu Béo đang bị thương , cũng là rất hận mình , trở về thấy áo khoác Gấu dính máu ... Bé cũng rất sợ "

Minh Triệu cùng Kỳ Duyên khóc .

" Chuyện không vui trước kia cũng không cần nhớ có được hay không ... chỉ nhớ Gấu Béo yêu Bé , Bé yêu Gấu Béo "

Minh Triệu rõ ràng cũng đang khóc , nhưng mà lại đưa tay giúp Kỳ Duyên lau nước mắt .

Kỳ Duyên gật đầu một cái .

" Từ khi Bé gặp chuyện không may đến bây giờ , đếm một chút đã ba tháng ... thật là nhanh ... Bé chuyển tới bệnh viện này , mỗi ngày Gấu đều có tới nhìn Bé ... ở lâu trong vườn hoa phía sau , như vậy có thể thấy cửa sổ phòng này ... "

" Thật sao ? Bé nói với mọi người Bé cảm giác được Gấu ở đây , nhưng mà bọn họ nói đều là ảo giác . Bé giống như bị bệnh thần kinh "

Minh Triệu chu cái miệng nhỏ nhắn .

" Chúng ta có thần giao cách cảm , họ mới là bệnh thần kinh , không phải Bé "

Kỳ Duyên hôn Minh Triệu một cái , bởi vì tức giận mà đôi môi nhổng lên .

" Nhưng mỗi ngày Gấu đều tới công ty làm thế nào ? "

" Nguyễn thị và Phạm thị Gấu giao cho quản lý chuyên nghiệp , chờ sau khi Bé khoẻ lại , liền trả Phạm thị lại cho Bé "

" Gấu Béo , Bé muốn ôm một cái "

Mặc dù không biết tại sao Minh Triệu đột nhiên muốn làm nũng , nhưng Kỳ Duyên vẫn là làm theo , ôm Minh Triệu .

" Thật ra thì chuyện gì cũng không quan trọng , chỉ cần có thể ôm Gấu Béo , đó mới là quan trọng nhất "

...

Cuộc sống ngày ngày trôi qua , tình trạng Minh Triệu căn bản khôi phục , hôm nay đến ngày xuất viện . Ông bà Phạm muốn đưa Minh Triệu về nhà chăm sóc , nhưng mà Minh Triệu kiên trì phải về căn hộ cùng Kỳ Duyên . Minh Triệu chính là đại công chúa được ba mẹ chiều hư , ba mẹ cũng không phải đối thủ của nàng . Trải qua một trận giằng co , cuối cùng ông bà Phạm cũng phải thói lui mà kết thúc .

Kỳ Duyên ở dưới căn hộ chờ thật lầu , một mực rướn cổ lên nhìn lấm lét , chờ người mình muốn thấy nhất . Cuối cùng cũng thấy một chiếc xe quen thuộc từ từ tiến đến . Còn không chờ xe dừng hẳn , Kỳ Duyên liền vội mở cửa xe .

" Gấu Béo "

Minh Triệu cười ngọt ngào , hướng Kỳ Duyên giang hai cánh tay . Kỳ Duyên ôm Minh Triệu từ trong xe ra , một đường ôm đến nhà cũng không để xuống , ôm Minh Triệu ngồi ở trên ghế sopha .

" Bé thật là nhẹ "

Kỳ Duyên đau lòng .

" Vậy liền nuôi Bé béo lên đi "

Minh Triệu hướng đến Kỳ Duyên làm một mặt quỷ .

Kỳ Duyên ôm chặt Minh Triệu .

" Cảm ơn Bé ... nguyện ý trở lại ... cảm ơn Bé ... không để cho tử thần mang đi ... "

Minh Triệu nghe được ôm lại Kỳ Duyên .

" Bé cảm ơn Gấu , trước kia đối với Bé tốt như vậy , yêu Bé nhiều như vậy , để cho Bé là người duy nhất ... "

" Sau này đối với Bé yêu càng nhiều hơn "

Kỳ Duyên nói xong liền đem Minh Triệu từ trong lòng ngực dời đi , để Minh Triệu ngồi trên sopha , sau đó chạy đi . Minh Triệu không biết Kỳ Duyên đang làm chuyện gì , ngồi lẳng lặng ở chỗ đó chờ . Qua mấy phút , Kỳ Duyên cầm trong tay một phần tài liệu , đi tới trước mặt Minh Triệu .

" Bé ký đi "

Đưa cho Minh Triệu .

Minh Triệu nhìn một chút nội dung trong đó .

" Bé mới cho Gấu 40% cổ phần Phạm thị , bây giờ Gấu trả 51% ... lợi tức cũng quá cao đi . Người khác có thể hay không cảm thấy Bé là cho vay lãi suất cao a "

Minh Triệu cười giỡn .

Giờ phút này Kỳ Duyên lại đột nhiên một chân quỳ xuống , vẻ mặt thành thật .

" Cho Nguyễn phu nhân lợi tức dĩ nhiên phải cao hơn một chút a "

" Gấu Béo ... "

Minh Triệu bị 3 chữ " Nguyễn Phu Nhân " hù được ... chẳng lẽ ...

Kỳ Duyên lấy ta một chiếc hộp , mặt ngó Minh Triệu mở ra .

" Phạm Đình Minh Triệu , xin Bé hãy gả cho Nguyễn Cao Kỳ Duyên rất yêu rất yêu và rất yêu Bé , làm vợ của Nguyễn Cao Kỳ Duyên , để cho Gấu chăm sóc cả đời , có thể không ? "

Kỳ Duyên hồi hộp tới toát mồ hôi tay , đơn giản là lời khắc hồi hộp nhất trong cuộc sống .

Nhưng Minh Triệu không giống như Kỳ Duyên tưởng tượng , rơi nước mắt ôm Kỳ Duyên nói nguyện ý mà bật cười thành tiếng .

" Wow , bây giờ chiếc nhẫn thật sự là được làm xuất thần nhập hoá , làm chiếc nhẫn thành vô hình "

Kỳ Duyên nghe Minh Triệu nói , mặt mũi nghi vấn chuyển chiếc hộp sang mặt mình .

" A , chiếc nhẫn đâu ? Mới vừa rõ ràng còn có lấy ra tập luyện ... luyện tập , đúng rồi "

Kỳ Duyên sờ sờ túi quần .

" A... A .... ở ... ở chỗ này , tìm được ... "

Kỳ Duyên bị hù chết , đầu đầy mồ hôi .

" Nhưng mà cầu hôn đều có hoa "

Minh Triệu cúi đầu , dáng vẻ uỷ khuất .

" Hoa , A ... có ... có ... chờ một chút ... "

Bởi vì hôm nay là tạm thời cầu hôn , chiếc nhẫn là mua mấy ngày trước , nhưng mà hoa . Kỳ Duyên chạy đến tủ lạnh trong phòng bếp , cầm một cái ống hút dài nhất , lại chạy về trước mặt Minh Triệu quỳ xuống , nhanh chóng uốn ống hút trở thành hình dáng một đoá hoa , đưa cho Minh Triệu .

" Hôm nay tạm thời cầu hôn , không chuẩn bị hoa , Bé lấy tạm cái này , sau này Gấu sẽ tặng cho Bé một biển hoa "

Thật ra thì bây giờ Minh Triệu đã cảm động đến muốn chết liều mạng nhịn nước mắt tiếp tục trêu chọc đứa nhỏ này .

" Hoa này nhỏ quá "

Minh Triệu làm bộ rất chê .

" Gấu nói Bé , nhà chúng ta chỉ có cái ống hút này cho Gấu uốn thành hoa a "

Kỳ Duyên tự giận mình , tại sao không chuẩn bị cầu hôn tốt , cô không muốn để Minh Triệu có một màn cầu hôn không thuận lợi . Kỳ Duyên muốn sau này nhớ lại , Minh Triệu cũng cảm thấy hạnh phúc  nhưng mà mình cũng không làm được , nhất thời cảm giác mình thật là vô dụng . Minh Triệu nhìn vẻ mặt của Kỳ Duyên , biết đứa trẻ này bắt đầu tự trách , không thể chơi quá mức ... đưa tay ra ...

" Bé nguyện ý ... nguyện ý làm Nguyễn phu nhân "

Vốn đang ảo não mình không chuẩn bị một màn cầu hôn lãng mạn cho Minh Triệu , nghe được lời này , Kỳ Duyên không khỏi bật thốt lên hỏi .

" Có thật không ? "

" Dĩ nhiên , ngày Nguyễn mau đeo nhẫn cho Nguyễn phu nhân , nếu không cô ấy sẽ chạy "

" Đúng rồi , đeo chiếc nhẫn Bé mới không chạy được , đúng rồi , là  như vậy không sai "

Vừa nói , Kỳ Duyên nhanh chóng bắt lại tay Minh Triệu , đeo chiếc nhẫn lên , giống như thật sự sợ Minh Triệu chạy mất .

Giờ phút này Minh Triệu cười rất hạnh phúc , lộ ra hai hàm răng trắng , không ngừng mân mê ngón tay , quan sát chiếc nhẫn . Mà một bên Kỳ Duyên cũng hạnh phúc mở miệng .

" Nếu như không phải là bởi vì thân thể Bé còn chưa được khoẻ , kế tiếp trực tiếp động phòng mới đúng "

Nói xong liền không tự chủ được nhìn về ngực Minh Triệu .

" Này "

Quả nhiên , bất kể người thay đổi thế nào , sắc tân là vĩnh viễn chỉ thêm không giảm .

Mặc dù cầu hôn bắt đầu rồi kết thúc như thế , nhưng mà Minh Triệu vẫn bị cảm động đến lưu lại nước mắt . Bởi vì chỉ cần là Kỳ Duyên cầu hôn , bất kể  quá trình không tốt như thế nào , như vậy cũng đủ để cho Minh Triệu nhớ mãi cả đời , cảm động một đời .

Mặc dù cầu hôn thành công , nhưng Kỳ Duyên còn là lo lắng người nhà Minh Triệu .

" Hay Gấu tự mình nói cùng Ba và Mẹ "

Kỳ Duyên thật xem mình là " con rể " Phạm gia , thay đổi cách xưng hô cũng quá nhanh đi .

Sau khi nghe Kỳ Duyên nói xong Minh Triệu lắc đầu một cái , nàng hiểu tính khí ba mẹ mình.

" Không , Bé không muốn Gấu bị uỷ khuất "

" Ba và mẹ muốn đánh Gấu cũng có thể , chỉ cần chịu gả con gái cho em là được "

Kỳ Duyên hôn ngón tay của Minh Triệu một cái .

" Không được ... nếu họ đối với Gấu thái độ không tốt , làm khó dễ Gấu , Bé sẽ đau lòng "

Minh Triệu vẫn không chịu đáp ứng để cho Kỳ Duyên gặp mặt cùng ba mẹ .

" Vậy Bé là định giấu Gấu cả đời sao ? "

" Sẽ không giấu cả đời , chúng ta trước hết gạo nấu thành cơm , đến lúc đó họ phản đối nữa cũng vô ít "

" Cái gì gọi là gạo nấu thành cơm ? Chúng ta còn chưa đủ quen biết sao , trên người Bé có bao nhiêu chỗ , nơi nào mẫn cảm nhất , Gấu cũng đếm được rõ ràng "

Kỳ Duyên lại chu miệng nói .

Nghe Kỳ Duyên nói , mặt Minh Triệu nhất thời hồng , đưa tay bắt lại tai Kỳ Duyên , tưởng tưởng Ánh Quỳnh véo tai Minh Tú như vậy , muốn dạy dỗ Kỳ Duyên một chút .

Nhưng mà bắt lại tai Kỳ Duyên , lại không véo được , hoàn toàn không hạ thủ được . Vốn là véo biến thành sờ tai , như vậy khiến cho Kỳ Duyên bất chợt tăng khí nhiệt . Vốn chính là ... bị cấm mấy tháng , ngay cả hôn cũng là hôn phớt qua , bây giờ chỉ cần một động tác của Minh Triệu là có thể thiêu đốt Kỳ Duyên . Kỳ Duyên bắt lại tay Minh Triệu đang sờ tai mình . Mà Minh Triệu phát hiện đột nhiên nhiệt độ Kỳ Duyên lên cao , bị doạ sợ đến muốn lùi tay về đi , bất đắc dĩ tay bị Kỳ Duyên nắm chặt . Giờ phút này ánh mắt đã hiện đầy dục vọng ... ôm Minh Triệu trở về căn phòng , đặt lên giường .

" Gấu Béo ... không thể ... "

Minh Triệu còn lại một tia lý trí .

" Gấu biết , Gấu chỉ muốn xem một chú Bé ... "

Kỳ Duyên thận trọng hôn ánh mắt , mũi , cuối cùng mới đến miệng của Minh Triệu .

Đây cũng là mấy tháng tới nay hôn kịch liệt nhất . Hôn đến không khí không đủ , Kỳ Duyên lui ra sau , ôm Minh Triệu , mặt chôn ở cổ Minh Triệu , không nhúc nhích , cũng không thấy được biểu lộ , nhưng nhiệt độ trên người lại không lừa được người . Minh Triệu biết Kỳ Duyên nhịn thật khổ cực .

" Nếu như Gấu Béo muốn ... Bé có thể , thân thể đã khôi phục khá "

" Không được , Gấu không sao , ôm Bé là được "

Kỳ Duyên ngẩng đầu lên nhìn Minh Triệu một cái , liền vùi đầu ở ngực Minh Triệu . Càng về sau cởi y phục của hai người xuống , ôm Minh Triệu thật chặt , cũng không có động tác kế tiếp , liền đây chỉ là ôm nhau .

ĐÔI TRẺ ĐÃ VỀ BÊN NHAU !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro