Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chính là bọn họ đã cướp của Lệ Sa!" Lệ Sa liếc mắt nhận ra đại hán cầm đầu.

"Ôi! Thật là oan gia ngõ hẹp!" Thái Anh nghĩ đến đây mà vui vẻ, từ nhỏ đã thích đánh nhau đông như thế, ham thích hôm nay rốt cuộc cũng được thỏa mãn. Vì thế, nàng xem Lệ Sa như chú chó nhỏ đem quăng lên ngựa, còn mình xoay người đi xuống.

" Ta còn cho là thần thánh phương nào, lại phá được trận pháp của lão tử, thì ra chỉ là một tiểu nha đầu, còn có thêm một tên tiểu tử xấu xí!" Đại hán nói.

" Các ngươi chính là sơn tặc?" Thái Anh suy xét: " Cướp của hại người, sao lại vẫn nghèo như vậy!"

" Ngươi......." Đại hán nghẹn lời, Thái Anh quả thật là nói đến chổ thương tâm của hắn ta.

" Ha ha! Các ngươi cùng xông lên đi! Bổn cô nương đã lâu không vận động! Ha ha!" Cứ nghĩ đến được đánh một lúc cả một lũ như thế này Thái Anh liền thấy phấn chấn.

Ngay sau đó,cả đống nam nhân vây quanh Thái Anh bắt đầu xông lên. Thái Anh không dùng đến nội lực cũng chả cần đến tuyệt học võ công gì, nàng thừa biết rằng sơn tặc chỉ hơn người thường một chút võ công, nếu dùng nội công thì một chưởng liền tử vong, vậy thì còn gì là ham vẻ.

Thế nên, nàng liền một quyền một cước đem bọn chúng đá bay. không quá một hồi, tất cả đại hán cường trán đều nằm la liệt trên đất không ngừng " ôi! ui!".

" Ha ha! Đứng lên nào! Bổn cô nương còn chưa thỏa nguyện đâu! " Thái Anh đứng giữa mặt mày hớn hở.

" A ha! Thái Anh tốt quá! Đánh chết bọn họ đi! " Lệ Sa ngồi trên ngựa nắm chặt yên ngựa cao giọng hò hét.

" Ái chà~~~~ Xem ra tha các ngươi cũng không được rồi! Bổn cô nương hôm nay sẽ thay trời hành đạo!" Thái Anh nói.

" Cô nương hạ thủ lưu tình! " Lúc này trước mắt xuất hiện một lão giả, bên người dắt theo một tiểu cô nương.

Thái Anh nhìn thấy ông cụ giữa mày đăm chiêu, thầm nghĩ đây có lẽ là người có bản lãnh, bất quá cho dù có thêm mấy chục người như vậy cũng là không đánh lại mình thôi.

" Cô nương! Lão thân nhìn thấy cô nương thật sự có bản lĩnh, e là nơi này mọi người có đứng lện đánh tiếp cũng không phải đối thủ của cô nương." Lão giả thở dài.

" Biết được thì tốt!" Thái Anh lại thần thái.

" Cô nương đã phá được trận pháp của lão thân, lão đây cam bái hạ phong, nhưng hy vọng cô nương tha cho phụ nữ và trẻ nhỏ trong tộc của lão! Tha cho họ một con đường sống." Nói rồi lão giả thở dài.

" Hở?" Thái Anh nghe thế, những người này nghĩ rằng mình là đến tiêu diệt bọn họ! Bản thân mình cũng nghĩ đến đem bọn họ đánh cho tàn phế, không để hại người nữa.

" E rằng lão tiên sinh đã hiểu lầm rồi!"

Mọi người nghe vậy liền nhìn Thái Anh.

" Xin chỉ giáo cho?" - Lão giả nói.

" Tiểu nữ tử cùng xá đệ chỉ là đi đến Linh Sơn, trên đường ngay qua nơi này, lại bị mê trận cản đường mới đến nơi này. Về phần phá trận của người cũng không phải là ta" Thái Anh nói rồi nhìn về phía con lừa.

" Vậy chính là vị tiểu huynh đệ này?" Lão giả hỏi.

" Cũng không phải y! Là con lừa xám bên cạnh y!" Thái Anh nói.

Mọi người đều ồ lên.

" Ông nội! Kia không phải là con lừa của chúng ta bị lạc mất sao!" Tiểu cô nương nói.

" Việc này..." Lão giả ngượng ngùng:
" Khụ khụ! Xem ra cô nương vừa không đến trả thù cũng không phải đến tiêu diệt."

" Nói đùa rồi! Đương nhiên không phải!" Thái Anh nói.

" Vậy thì thật là..........Lão nhân trước hết thay mặt cho già trẻ trong thôn cảm tạ cô nương!" Lão giả kia nói xong liền thi lễ.

" Ấy! Chớ vội tạ ơn!"

Thái Anh nhìn thấy ánh mắt mọi người sợ hãi nhìn mình, nói tiếp:
"Tiểu nữ tử mặc dù không phải là anh hùng háo kiệt, nhưng lại là căm thù chuyện xấu, các người lại là cường đạo, chẳng phải nên cho ta một lời giải thích hay sao!"

" Cô nương! Người nghĩ rằng ta và bọn họ là nguyện ý làm cường đạo hay sao?" Đại hán nói: " Nếu không bị kẻ thù truy sát! Chúng ta cũng không lẫn trốn đến nơi này. Tuy rằng trong thôn có thể trồng trọt cố gắng mà sống, nhưng đồ dùng trong cuộc sống không thể thiếu, không có tiền mới đi làm cường đạo."

"Vậy sao các ngươi không xuống chân núi mà sinh sống chứ?" Thái Anh cho rằng đây không phải là lý do.

" Cô nương không biết thôi, kẻ thù của ta tai mắt khắp nơi, trước kia trốn đi nơi khác cũng không biết bị bọn họ tìm được bao nhiêu lần! Nếu không có chút bản lĩnh, đã sớm diệt tộc mất rồi!" Đại hán kia biện giải.

" Ồ? Kẻ thù?" Thái Anh hiểu kỳ hỏi.

" Chính là Cổ Độc Môn!" Lão giả nói. Nghe những lời này mọi người đều cúi đầu thở dài.

" Cổ Độc Môn?" Người đứng dưới đất, kẻ ngồi trên ngựa cùng đồng thanh.

" Đúng vậy! Cô nương đã nghe nói qua sao?" Đại hán nói.

" Đương nhiên nghe nói qua! Hơn nữa......" Thái Anh nhớ đến chính mình cũng đã bị chính Cổ Độc Môn đã thương xém chút đã mất mạng: " Hơn nữa bổn cô nương đang muốn tìm chúng tính món nợ cũ đây!"

Môi người thấy Thái Anh tức giận, hàm răng cắn chặt, liền trở thành người cùng chuyến tuyến.

" Cô nương cũng từng chạm trán với Cổ Độc Môn?" Đại hán nói.

" Hừ! Đâu chỉ là chạm trán! Sớm muộn gì ta sẽ tiêu diệt hết bọn chúng!" Thái Anh cả giận nói.

" Cô nương cùng Cổ Độc Môn thâm cừu đại hận như vậy, hơn nữa cô nương lại có võ công cái thế, tương lai nhất định có thể tiêu diệt Cổ Độc Môn, thật sự là cứu tinh của tộc nhân ta mà! Tại hạ xin mời cô nương vào thôn, cũng là để đa tạ đại ân đại đức của cô nương!" Lão giả nói.

Thái Anh nghe xong thầm nghĩ lão giả này che chở cho bọn nam tử kia, xem ra trong thôn nhất định là nhiều nữ ít nam, lại nghĩ gia tộc này hẳn là rất lớn, tuy rằng bị Cổ Độc Môn truy sát diệt môn cũng không ít, nhưng nhiều lần đuổi giết đều có thể tránh được hẳn là không đơn giản, không phải một hai câu nói mà có thể rõ ràng được.

Sau cùng cũng đồng ý, cùng mọi người vào thôn, chợt nghe Lệ Sa kêu lên: " Tư......Tỷ tỷ! Ngươi trước khi đi phải đưa Lệ Sa xuống đã!"

Thái Anh nghe nói mới nhớ ra Lệ Sa còn trên lưng ngựa, vì thế vung tay, Lệ Sa cảm giác một luồn gió thổi qua, mở mắt ra nhìn, chính mình đã tiếp đất. Mọi người đều kinh ngạc tán thưởng không dứt, sau đó cùng hai người đi vào thôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro