Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Sa vừa nói xong bỏ chạy đi ra ngoài. Ngày trước, khi Lệ Sa vừa lưu lại đây đã từng nói qua với Ma Ma, thế nên bà cũng không làm y khó xử, chỉ cần sau này trước khi đi phải nói trước cho bà một tiếng. Vậy nên, Lệ Sa liền vui vẻ đi nói chuyện này.

Thái Anh suy xét, mẫu thân đã nói Dược Vương là người luôn để tâm vào những chuyện vụng vặt, thế nào lại vì không tìm được thuốc giải mà chờ chết chứ?

Hẳn là người đã tìm được thuốc giải rồi, nhưng chỉ là lo rằng tên đầu đất kia bị người ta lừa nên mới bảo hắn đến giờ mới trở về.

Vì thế, Thái Anh hạ quyết tâm, phải cùng Lệ Sa đi đến Linh Sơn để tìm cho ra chân tướng.

Chuẩn bị cũng mất ba bốn ngày, cốt yếu là đợi cho Thái Anh đi lại thuận tiên, đường đến Linh Sơn đường sá xa xôi, mọi người đều ra tiễn chân Lệ Sa.

Trong viện các tỷ tỷ quả là chân thật, mỗi người đều đưa cho Lệ Sa ngân lượng, ngân phiếu (đi xa liệu không cần tiền được hay sao?).

Ngoài viện, các tạp vụ, tiểu nhị đã sớm chuẩn bị một chiếc xe lừa, bên trong còn đầy đủ như hành quân trang bị, phòng bếp thì cũng đã chuẩn bị rất nhiều lương thực.

Cảnh tượng này, Thái Anh dù cảm thấy quá ư tầm thường, nhưng mà tình nghĩa lại có thể thấy được, một điểm giả dối cũng không có, còn hơn là chốn Hoàng cung ngày ngày đối mặt chỉ nịnh hót là nhiều.

Cuối cùng, vẫn là Ma Ma dáng điệu thước tha kia là thực tế nhất, bà giao cho Lệ Sa một khối ngọc, sau đó nói rằng: "Thứ này vốn dĩ là của ngươi, Sư Phụ ngươi là đại ân nhân của ta, thứ này là năm xưa ta trao cho người để cảm tạ đại ân, có khối ngọc này ngươi đi đến tá túc ở bất kì dịch trạm, y quán nào cũng đều đón tiếp ngươi."

Lệ Sa vừa nghe qua, trong lòng không khỏi ngẩn ra, thảo nào bà lại đối xử tốt với mình như thế, nguyên lai là do nể mặt Sư Phụ, Sư Phụ người quả là lợi hại, đồ nhi càng ngày càng sùng bái người mà.

Tiễn quân ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, Lệ Sa liền cùng Thái Anh lên đường hướng đến Linh Sơn. Lần này đi Linh Sơn phải qua Thuần Dương Thành, Dịch Châu, Kiến An, cuối cùng là Phiên Tòa Sơn, đường sá quả là xa xôi mà!.

Lệ Sa vội vàng lên xe, Thái Anh đã ngồi ở trong xe, trang phục hỉnh tề, vẫn là một thân bạch y bằng vải vóc thượng hạng, người ta có tiền thứ gì cũng có thể mua mà....

Sau này khi rời khỏi Vạn Hoa Cung, hãy cứ lưu lại chút bạc, dù tốt xấu gì thì người ta cũng đã không bức mình phải làm kỹ nữ, đại ân đại đức này không thể dùng lời cảm ta cho hết! Tốt nhất là nên trả ít thù lao!

Được một ngày đường, tối nay chỉ có thể lưu lại trong rừng, ngày mai đi thêm ngày nữa là đến được Thuần Dương Thành.

Lệ Sa đi dựng lều trại, bày sẵn đệm giường, bên ngoài cũng treo nhiều trùng phấn, sau đó nói với Thái Anh: "Ngươi vào ngủ đi! Ngày mai còn phải đi nữa!"

Thái Anh cả ngày đều nghĩ đến chân tình chốn nhân gian, thế nên một ngày chưa cùng Lệ Sa nói chuyện, Lệ Sa cũng đang buồn vì ly biệt nên cả một ngày chẳng buồn mở miệng.

Thái Anh vào trong lều, tuy ngực vẫn còn điểm đau, nhưng vết thương ở đùi và xương sườn đều đả khỏi hẳn.

"Ngươi chưa ngủ sao?" Thái Anh thuận miệng hỏi rồi lại liền trầm mặc. Bởi tuy liều hơi nhỏ, nhưng vẫn đủ chổ cho cả hai.

"Ta ngủ trên xe!" Lệ Sa dựa vào trong xe ngủ.

Thái Anh nghe vậy, cũng không phản bác, biết hôm nay tâm tình Lệ Sa không tốt, nên sẽ không chọc ghẹo hắn, nhưng chỉ nội trong hôm nay thôi. Coi như hắn cũng tự biết chuyện, nam nữ thụ thụ bất tương thân, có chút ấn tượng tốt đấy!

Nhưng Lệ Sa lại không nghĩ vậy, y có cảm giác bất an, chính là mình ngủ không lành chỉ sợ làm phiền người khác thì không hay. Kỳ thật là ở kỹ viện, mọi người đều biết Lệ Sa là nữ hài tử, từng vì chuyện này mà lấy ra trêu chọc y ầm ĩ cả lên.

Từ nhỏ Lệ Sa đã được bảo rằng bản thân mình là nam hài, các mỹ nữ tỷ tỷ có nói đến toạc miệng, thậm chí cởi cả y phục ra kiểm chứng, Lệ Sa vẫn không tin, tuy rằng Lệ Sa cũng có lần hoài nghi, nhưng Sư Phụ y trong mộng đều bảo y làm nam hài, y trời sinh thân thể đã như vậy!

________

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, khắp nơi đều phái người tìm, vẫn không tìm được hành tung của Công Chúa!" -

Tướng Quân nói: " Thần thỉnh cầu Hoàng Thượng ban cáo thị truy tìm Công Chúa!"

"Hồ đồ! Ngươi làm vậy thì Trẫm biết giải thích chuyện này ra sao, Công Chúa trốn đi? Hoàng Hậu trúng độc? Ngươi thân là ngự tiền Tướng Quân sao không nghĩ đến thể diện của Hoàng thất! Trẫm truyền mật lệnh, binh lính tất cả huyện lị, phàm là phát hiện tung tích Công Chúa, không được hành động, lập tức bẩm báo, đồng thời phái người âm thầm bảo vệ!" Hoàng Đế tức giận nói.

" Vi thần tuân chỉ!" Tướng Quân thoái lui.

"Hoàng Thượng vì sao người không hạ lệnh đưa Công Chúa trở về?" - Hoàng Hậu hỏi.

"Chỉ cần Anh Nhi bình an là tốt rồi! Ái phi cũng không phải không biết tính khí Anh Nhi, chỉ cần nàng vẫn còn niềm tin thì nhất định phải tìm cho được Dược vương, thà cứ chờ nàng hành động còn hơn là không giúp được gì cho nàng!" Hoàng Thượng giải thích.

"HoàngThượng!" Hoàng Hậu thấy Hoàng Thượng suy nghĩ chu toàn, ánh mắt nhìn người thêm phần tôn kính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro