C21: Trạng Nguyên - Phò Mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với việc trời vừa sáng đã bị triệu vào cung, đồng thời còn gọi cả Lạp Lệ Sa, Tương Vương cảm thấy có chỗ không đúng.

Dựa vào hiểu biết ở chung nhiều năm của hắn với Phác Thái đế, hôm nay nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Sau khi ngồi ở Thiên điện uống trà một canh giờ thì cuối cùng cũng nhận được ý chỉ yết kiến Hoàng thượng. Tương Vương để chén trà xuống, cùng Lạp Lệ Sa đi vào Ngự thư phòng.

"Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".

"Miễn lễ, bình thân, ban tọa".

Sau khi Tương Vương và Lạp Lệ Sa đi vào Ngự thư phòng thì ánh mắt của Phác Thái đế chưa từng rời khỏi người Lạp Lệ Sa.

Càng nhìn hắn càng cảm thấy thỏa mãn, người như vậy nếu làm Phò mã của Thái Anh thì nhất định có thể đối tốt với nàng, hơn nữa trong tay nắm binh quyền, như vậy nửa đời sau của nữ nhi hắn cũng sẽ trôi qua yên ổn.

"Không biết hôm nay Hoàng thượng triệu kiến vì chuyện gì?". Tương Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần công công đang hầu hạ mình ngồi xuống, hắn không muốn ở đây quá lâu, vừa nãy hắn đã chú ý đến lão đế Phâc Thái này, chẳng lẽ muốn đánh chủ ý lên người hậu bối nhà hắn sao?

Tuy nói tầm mắt lạnh lẽo của đối phương không có trực tiếp phóng lên người mình nhưng Phác Thái đế vẫn cảm thấy lạnh cả người. Thật là không có cách nào, quả nhiên chuyện năm đó để lại bóng tối quá lớn cho hắn, bây giờ mới thận trọng từng bước như vậy.

"Tương Vương vẫn nên ngồi xuống trước đi. Yên tâm, nếu Thế tử không muốn, trẫm tuyệt đối không miễn cưỡng", Phác Thái đế mang theo tia tự giễu nói.

Nghe được lời này, Tương Vương cũng chỉ liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn cho đối phương mặt mũi, ngồi vào ghế. Cho dù nói thế nào thì đối phương là quân, mình là thần, cho dù có bất mãn thế nào đi nữa thì lễ nghi quân thần vẫn phải tuân thủ.

Nhìn Tương Vương rốt cuộc cũng thu lại khí tràng giương cung bạt kiếm, sắc mặt thoáng ôn hòa ngồi xuống ghế, trong lòng Phã Thái đế cũng nhẹ đi. Sau đó liền nói ra mục đích hôm nay của mình: "Có lẽ Tương Vương và Thế tử cũng đã nghe nói chuyện Hung Nô phái sứ giả đến lần này. Gần đây trong kinh thành cũng không thiếu lời đồn, nói Hung Nô muốn hòa thân với chúng ta. Nhìn quanh dòng dõi của trẫm, chín nam mười hai nữ, bây giờ chỉ có mình Thái Anh còn độc thân. Thái Anh.... trẫm sao có thể nỡ đem đứa nhỏ này đưa đến Hung Nô".

Lạp Lệ Sa nghe vậy thì ngẩn ra, chuyện hòa thân là thật sao?

So với Lạp Lệ Sa, Tương Vương đại thể cũng đã đoán được mưu đồ hôm nay của Phác Thái đế. Haha, lẽ nào muốn mượn Thế tử của mình để bảo vệ Thái sao? Mưu đồ này tính toán cũng quá lớn đi, nghĩ đến đây, trong mắt hắn liền lộ ra khí tức nguy hiểm.

"Như vậy Hoàng thượng dự định làm sao giải quyết chuyện này đây?", Tương Vương tựa tiếu phi tiếu hỏi.

Thì ra là vẻ mặt như vậy? Trong lòng Phác Thái đế nhất thời rung lên hồi chuông cảnh báo, ý nghĩ vốn đã kiên định đột nhiên dao động. Nhưng mà vừa nhớ đến hài tử đáng thương kia, bi thương mà mẫu thân nàng từng trải qua hắn nhất định không thể để nàng tiếp tục thừa nhận.

Không sai, ít nhất phải bảo vệ được Thái Anh, nhất định phải bảo vệ được Thái Anh.

"Bài thi của Thế tử đang nằm trong tay trẫm, trẫm đã xem qua, kim khoa trạng nguyên sẽ là khanh chứ không phải ai khác. Ngày mai trẫm có thể ở lúc lâm triều chiêu cáo thiên hạ".

Nói rồi, Phác Thái đế nhìn Lạp Lệ Sa một chút, quả nhiên đối phương lộ ra vẻ mặt vui mừng như trong dự đoán của hắn.

Nếu là như vậy thì hắn liền an tâm một nửa, tiếp theo nói ra chuyện còn chưa xong: "Đồng thời, trẫm cũng tuyên bố chiêu Thế tử làm Phò mã, cùng thành hôn với Thái Anh".

Quả nhiên... Tương Vương nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lạp Lệ Sa, khẽ thở dài một cái, vừa định nói gì đó bác bỏ ý của Phẫ Thái đế thì đã bị đối phương cướp mất lời.

"Thế nhưng, bởi vì đối phương là Thế tử ngươi, năm đó trẫm có lỗi với mẫu thân ngươi, cũng bởi vì không để ý nguyện vọng của nàng mà ban một đạo thánh chỉ. Vì lẽ đó, lần này trẫm không hi vọng bi kịch năm đó tái diễn, nếu người không muốn, trẫm cũng sẽ không làm khó người khác. Trẫm cho ngươi một ngày cân nhắc, trước thời gian đóng cổng cung  ngươi đến cho Ngự thư phòng nói cho trẫm câu trả lời thuyết phục nhất có thể. Thế nhưng trẫm phải nhắc nhở một chút, Phò mã nhất định là Trạng nguyên, Trạng nguyên nhất định là Phò mã, nếu Thế tử ngươi không muốn, như vậy liền sẽ đồng thời đánh mất vị trí Trạng nguyên".

Trạng nguyên cái gì, Lạp Lệ Sa không hề để ý, thế nhưng nàng quan tâm nếu như mình từ chối thì kết quả sẽ như thế nào?

"Nếu vi thần từ chối vậy thì ai sẽ là Trạng nguyên?", ông trời phù hộ, tuyệt đối không được là Thạch Vân Phi.

"Thạch Vân Phi", Phác Thái đế chậm rãi lên tiếng: "Tuy nói địa vị người này cách xa Thế tử, thế nhưng tài hoa cũng chỉ thua kém một chút. Nếu như nói Thế tử tương lai có địa vị quyền thế có thể bảo vệ Thái Anh khỏi vòng xoáy chính trị này rất tốt thì Thạch Vân Phi không quyền không thế cũng có thể để Thái Anh ngăn cách ở ngoài vòng xoáy chính trị này. Hai vị đều là Trạng nguyên cùng Phò mã tốt nhất để lựa chọn".

Lúc nãy khi Hoàng thượng nói Trạng nguyên vừa là Phò mã, Phò mã vừa là Trạng nguyên thì Tương Vương đã định một lời từ chối. Trạng nguyên gì đó cũng thôi không cần đi, thế nhưng lão già này lại có thể để Thạch Vân Phi làm dự bị? Nếu như vậy thì mình không có cách nào tự ý quyết định thay Lệ Sa, như vậy, Lệ Sa, sự lựa chọn của con sẽ là gì?

"Để ta suy nghĩ kĩ một chút". Lạp Lệ Sa chưa bao giờ cảm thấy khó lựa chọn như vậy, hóa ra là như vậy phải không? Thạch Vân Phi năm đó cũng dưới tình huống như vậy trở thành Phò mã sao?

So với Lạp Lệ Sa nàng mà nói, Hoàng thượng sẽ không cho Thạch Vân Phi cơ hội lựa chọn, vì lẽ đó việc Thạch Vân Phi trở thành Phò mã đã được quyết định từ khi hắn nắm được danh vị Trạng nguyên rồi. Thì ra bi kịch kiếp trước của mình được hình thành một cách phức tạp như vậy?

Trước đây còn tưởng Thạch Vân Phi vì nịnh hót mới trở thành Phò mã, bây giờ xem ra Phò mã này là phần thưởng đi kèm với danh vị Trạng nguyên, cũng là thủ đoạn để Hoàng đế bảo vệ nữ nhi của mình.....

Phác Thái đế thấy lời của mình dường như đã có hiệu quả, cho nên liền nói: "Trần Nghĩa, bồi Thế tử đi dạo một vòng trong cung. Tương Vương ở lại cùng trẫm đánh mấy ván cờ, được không?".

Tương Vương có chút lo lắng Lạp Lệ Sa sắc mặt trầm nặng, giờ khắc này hắn không có cách nào giúp được nàng. Đi ra ngoài một chút cũng được, như vậy liền đáp ứng yêu cầu của Phác Thái đế.

Đối với việc hôm nay Phác Thái đế có thể trưng cầu ý kiến của Tử Phong là chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn, oán hận trong lòng đối với người này tựa hồ cũng ít đi một chút. Chỉ có điều, hắn lại cho Lệ Sa một vấn đề tiến thoái lưỡng nan như vậy. Kỳ thực hắn cũng muốn biết quyết định sau cùng của Lệ Sa là gì.

"Thế tử, mời đi bên này". Trần Nghĩa nhận được mệnh lệnh liền đi trước dẫn đường cho Lạp Lệ Sa, nơi giải sầu thích hợp nhất trong cung tất nhiên chính là Ngự hoa viên.

Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu với thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng thượng, luôn cảm thấy vị thái giám này không giống như trong sách mình từng đọc. Không có giọng nói sắc bén, cũng không có hành vi khiến người căm ghét, ngược lại yên tĩnh khiến người khác vô cùng an tâm, năng lực nhìn người của Hoàng thượng cũng vô cùng chuẩn xác.

Nhưng mà kiếp trước không phải cũng nhìn lầm Thạch Vân Phi sao?

Không, ở trong mắt Hoàng thượng, nhân phẩm Thạch Vân Phi thế nào không quan trọng, dù sao thứ hắn vừa ý là chuyện khác, chính là có thể khiến nữ nhi của hắn trải qua cuộc đời tự do an bình.

Vừa đi vừa nghĩ, dạo hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đi đến bên ngoài Ngự hoa viên. Bây giờ đang là mùa xuân, bách hoa đua nở, mà Ngự hoa viên nổi tiếng toàn quốc, nơi chỉ để cho hoàng thất và một ít quan lại thưởng thức lúc này cũng vô cùng xinh đẹp.

Tùy ý quét mắt là có thể nhìn thấy nữ quyến hoàng cung đang đi dạo trong Ngự hoa viên, mà Trần công công lại vô cùng thành thạo dẫn Lạp Lệ Sa tách khỏi đám nữ quyến này, dẫn cái người tâm tư không hoàn toàn đặt trên phong cảnh đi dạo một vòng lớn.
"Nghe nói gì chưa? Hoàng thượng có ý định đem Thái Anh công chúa hứa gả cho kim khoa trạng nguyên đó....".

Lạp Lệ Sa vẫn đang suy nghĩ nên chọn như thế nào trong lúc vô tình đã nghe được đoạn đối thoại như vậy. Bước chân không khỏi ngừng lại, cẩn thận lắng nghe, Trần công công thấy thế chỉ lui về sau một bước, đứng khom người sau lưng Lạp Lệ Sa, không nói lời nào.

"Tỷ tỷ ngươi làm sao biết được, không phải vẫn chưa chọn được kim khoa trạng nguyên năm nay sao?".

Nữ quyến trong ngự hoa viên rất nhiều loại, Lạp Lệ Sa phân biệt không được là tiếng nói từ hướng nào truyền đến, thế nhưng lại nghe rất rõ ràng, tỷ muội cái gì, đại thể là phi tử của Hoàng thượng đi.

"Là lúc Hoàng thượng ở lại chỗ của ta dùng bữa tối trong lúc vô tình có đề cập đến. Sau đó a, ta cùng Hoàng thượng nói đến chuyện Tương Vương Thế tử cũng tham gia khoa thi hội, nói không chừng trạng nguyên năm nay sẽ là hắn,nếu như vậy cũng rất xứng với Thái Anh công chúa của chúng ta nha".

"Hahaha, tỷ tỷ ngươi vẫn là biết chọc cho Hoàng thượng vui. Xứng đôi gì đó ngươi cũng dám nói ra, nữ tử như vậy phối với Tương Vương Thế tử, chà chà! Tỷ tỷ, ta đánh cược với ngươi, nếu Tương Vương Thế tử biết được sau khi trở thành Trạng nguyên còn phải làm Phò mã thì nhất định sẽ từ chối tại chỗ, ngay cả Trạng nguyên cũng không làm".

"Ôi, muội muội ngươi thật xấu, ta có thể không đánh cược ván này hay không?".

Thái Anh công chúa sao? Ngươi chính là sống trong hoàn cảnh như vậy sao?

Thực đáng buồn cười, là Công chúa chính thống cao quý vậy mà trong mắt mọi người lại không xứng với một Thế tử dị họ Vương, đây là biết bao bi ai a?

"Trần công công, làm phiền ngươi đưa ta về Ngự thư phòng".

Lạp Lệ Sa khẽ thở dài, lại nhẹ dạ sao? Đối với vị công công này, Lạp Lệ Sa không hề xưng Thế tử, nói chuyện cũng vô cùng khách khí. Dù sao đối phương cũng là người ở bên Hoàng thượng mấy chục năm, ngoại công đã sớm nói với nàng, ở trong cung không thể kiêu căng, mỗi một người sau này đều có thể trở thành chỗ dựa. Nhưng mà, chỗ dựa của Thái Anh công chúa ngươi sẽ là ai đây?

Trần công công ngoan ngoãn gật đầu, sau đó liền men theo đường cũ dẫn Lạp Lệ Sa trở về.

"Thế tử trở lại nhanh như vậy sao, đây là đã suy nghĩ xong rồi?". Phác Thái đế di chuyển tầm mắt từ bàn cờ đến trên mặt Lạp Lệ Sa, ừ, vẻ mặt của đối phương không sai, quả nhiên kết quả không làm hắn thất vọng. (Nghe có mùi Sa ca ca bị lão nhân gia úp sọt ghê :)))

"Vi thần quyết định Trạng nguyên và Phò mã vi thần đều muốn".

Đêm đó, bên trong Ngự thư phòng, Trần công công dẫn theo hai vị phi tử đi vào Càn Thanh cung.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng".

"Hôm nay các ngươi làm rất tốt, trẫm liền tuân theo ước định, thả tự do cho các ngươi".(Biết mà :)))

"Tạ ơn Hoàng thượng".

Nhìn hai người vào cung làm phi tử chưa được hai năm cứ như thế cùng nhau rời đi, trên mặt Phác Thái đế cũng hiện lên vẻ tươi cười. Thái Anh, vì con, ngay cả chuyện như vậy trẫm cũng đã làm, hơn nữa, hài tử Lạp Lệ Sa kia thật sự rất tốt, trẫm rất yên tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro