C54: Phi Khanh Không Gả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vấn đề của ta đã hỏi xong rồi", Thái Anh nói rồi liền xoay người đi vào phòng ngủ của Lạp Lệ Sa.

"Các ngươi lui xuống đi".

Tương Vương thấy thế cũng thở dài một hơi, xoay người nhìn thấy thi thể Ngô thái y ngã cạnh cửa, ngoắc ngoắc tay gọi bọn họ trở lại: "Xử lí chuyện này một chút, bên người nhà cũng nên dàn xếp thích đáng một phen".

Đợi đến lúc Tương Vương vào phòng thì liền nhìn thấy một bóng người màu đen chợt lóe lên chỗ cửa sổ, hơi nghi hoặc nhìn về phía Thái Anh đang ngồi bên giường lau mồ hôi cho Lạp Lệ Sa, "Công chúa, vừa nãy là gì vậy?".

"Là ám vệ Phụ hoàng ban cho bản cung, bản cung phái hắn ra ngoài điều tra vài chuyện".

Nói rồi, Thái Anh đem đầu chôn vào cổ Lạp Lệ Sa, Tương Vương thấy thế thì có chút lúng túng ho khan một tiếng, vừa định xoay người rời đi lại bị Thái Anh gọi lại.

"Hoàng thúc, nếu như vừa nãy bản cung không tàn nhẫn hạ thủ với Ngô thái y, người sẽ làm thế nào?".

Tương Vương không chút do dự trả lời: "Tất nhiên là do bản vương đến động thủ".

"Vậy là được rồi".

Mặt Thái Anh bị che kín, Tương Vương không nhìn ra biểu tình lúc này của nàng, chỉ có thể nghe thấy giọng nói có chút mơ hồ của nàng: "Hoàng thúc là người thân cận nhất với Lệ Sa, mà Ngô thái y nói thế nào thì cũng là sư huynh của Lệ Sa, nếu do người ra tay, Lệ Sa nhất định sẽ thương tâm khó chịu".

"Lẽ nào ngươi ra tay thì Lệ Sa sẽ không thương tâm khó chịu sao?", Tương Vương lắc đầu một cái, Thái Anh như vậy, chỉ sợ Lệ Sa càng không biết làm sao để đối mặt.

"Nàng không tha thứ cho ta cũng không sao, chỉ cần nàng không có chuyện gì thì ta thế nào cũng không quan trọng".

Thái Anh ngẩng đầu lên, trên mặt che kín nước mắt, nhưng khóe miệng lại mang ý cười, khiến Tương Vương nhìn thấy vừa đau lòng vừa hoảng hốt.

"Ta để ám vệ đi tìm thích khách áo đen kia, hắn nhất định phát hiện ra bí mật của Lệ Sa, tuyệt đối không thể để hắn sống sót, bằng không chuyện này nhất định sẽ bại lộ".

"Kinh thành lớn như vậy, ngươi muốn đi đâu tìm người? Công chúa, không sao, bản vương nhất định không để Lệ Sa xảy ra chuyện gì. Dù sao Phụ hoàng của ngươi cũng thiếu bản vương một ân tình, chuyện của Lệ Sa xem như cho hắn cơ hội trả lại".

"Phụ hoàng, người nói hắn sao?".

Thái Anh giơ tay lau lệ ở khóe mắt, vẻ mặt trở nên hơi quái lạ, "Mặc dù thân là đế vương thì cũng có lúc thân bất do kỉ, Hoàng thúc lại đem hi vọng kí thác lên người hắn sao?".

Tương Vương bị lời này của Thái Anh làm á khẩu không trả lời được, đúng vậy, mặc dù là người đứng ở đỉnh cao quyền lực thì cũng có lúc không thể làm như ý mình.

Nếu như đế vương nào cũng có thể làm theo ý muốn thì cảnh tượng vong quốc sẽ không còn xa xôi, mà Phác Thái đế hiển nhiên không phải là một đại đế vương. Hắn chỉ là phục hưng chi vương, cũng có nhiều lo lắng và ràng buộc, giữa quốc gia thiên hạ và hổ thẹn trong lòng thì cũng có thể tưởng tượng được sự lựa chọn cuối cùng của Phác Thái đế.

"Bản vương đúng là quá mức ngây thơ rồi".

Tương Vương cười khổ nói, rõ ràng đã sớm hiểu, nhưng vẫn ở đây ôm ấp lạc quan không đáng có, đây làm sao giống tác phong thường ngày của hắn? Quả nhiên bởi vì chuyện này có liên quan đến Lệ Sa sao? Nếu nói đến uy hiếp, Lệ Sa chính là uy hiếp của hắn, mà bây giờ xem ra hài tử này sợ là cũng đã trở thành uy hiếp của Thái Anh.

Thái Anh lắc đầu một cái, cũng không phát biểu ý kiến gì với câu nói của Tương Vương, chỉ là đổi đề tài, nói: "Bên Tuyết Ly công chúa mong Hoàng thúc phái người đi một chuyến, nhân thủ của ta có chút không đủ dùng, dù sao ám vệ Phụ hoàng ban cho ta cũng có hạn".

"Tuyết Ly công chúa.... Này thật đúng là có chút vướng tay vướng chân", trầm ngâm một chút, hắn mới lên tiếng: "Được rồi, bản vương lập tức phái người đi tìm hiểu, chỉ hi vọng nàng ta không kịp phát hiện ra thứ gì".

Thái Anh nghe vậy cũng gật đầu: "Lúc này khó giải quyết nhất chính là chỗ Tuyết Ly công chúa, nếu nàng ta không phát hiện gì thì tốt, còn nếu phát hiện thì cũng không thể giết người diệt khẩu, chỉ có thể nghĩ cách chặn miệng nàng ta lại. Nếu như cần phải....".

"Chuyện này Công chúa ngươi đừng có mơ, đừng quên, còn ba tháng nữa là ngươi sẽ trở thành cháu dâu của bản vương".

Tương Vương vội vã đánh gãy lời của Thái Anh, đùa gì vậy, người biết được thân phận thật sự của cô nương ngốc nhà hắn nhưng cũng không hề e ngại gì như vậy, dù hắn có đốt đèn lồng cũng không tìm ra người thứ hai a.

Huống chi Lệ Sa còn từng nói yêu thích Thái Ann, nếu sau khi nàng tỉnh dậy phát hiện Thái Anh vì nàng mà xa gả Hung Nô....

Tương Vương lắc đầu một cái, hắn tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, chỉ cần là thứ Lệ Sa muốn, hắn sẽ giúp nàng có được, cho dù Thái Anh không muốn thì hắn cũng sẽ trói Thái Anh lại ném lên giường Lệ Sa (like cho ông ngoại một cái nào =))).

"Hoàng thúc, lúc này mà người còn nói đến chuyện này nữa sao, huống hồ sau khi Lệ Sa tỉnh lại có nguyện tha thứ cho ta không mới là vấn đề".

Thái Anh có chút phiền muộn nhìn Lạp Lệ Sa đang hôn mê, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên ngượng ngùng, xác định Lạp Lệ Sa không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, lúc này mới nói tiếp: "Đời này ta chỉ có thể gả cho một mình nàng, tuyệt đối không gả đến Hung Nô, cho dù đến lúc đó Tuyết Ly công chúa có dùng chuyện này đến ép buộc ta, mà ta có đồng ý thì cũng chỉ là kế tạm thời mà thôi".

Nghe được Thái Anh nói vậy, Tương Vương lúc này mới yên lòng gật đầu một cái, nói: "Vậy bản vương liền cậy già lên mặt một lần đi, sau này không gọi ngươi là Công chúa nữa, theo Lệ Sa gọi ngươi một tiếng Thái Anh là được rồi".

"Vậy ta có phải cũng nên theo Lệ Sa gọi Hoàng thúc một tiếng ngoại công không đây?".

Nghĩ đến dáng vẻ của Lạp Lệ Sa sau khi tỉnh lại nghe mình gọi Tương Vương là ông ngoại, Thái Anh liền cảm thấy buồn cười, nhất định là rất thú vị.

"Thái Anh ngươi có thể gọi bản vương một tiếng ngoại công tất nhiên là rất tốt, có điều lúc nãy ngươi hỏi chuyện pháo tín hiệu của Lễ bộ, bản vương không hiểu ý của ngươi lắm".

Đề tài lại bị kéo về chuyện Lạp Lệ Sa và Tuyết Ly bị tập kích, Thái Anh cau mày, lắc đầu nói: "Kì thực ta cũng không phải đặc biệt khẳng định, tình huống như Lệ Sa không thể dùng pháo tín hiệu không phải là lần đầu tiên. Lần trước ở xuân săn pháo tín hiệu cũng vô dụng, lần này là Lệ Sa tùy ý lấy ra chín viên pháo tín hiệu từ kho pháo quân dụng, lại cũng hoàn toàn không thể dùng. Ta đang nghĩ có phải là Lễ bộ xảy ra vấn đề không, nếu như nói chuyện này phát sinh đã lâu thì nguyên nhân thất bại ở chiến trường cũng không kịch liệt như miêu tả địch mạn ta yếu của biên quan. Nếu như lúc tác chiến pháo tín hiệu cũng đều là pháo hư thì việt thua trận cũng không phải chuyện lạ gì".

"Hung Nô? Việc này có liên quan đến Hung Nô?".

Tương Vương vuốt ve chòm râu hoa râm, vẻ mặt vô cùng phiền muộn: "Độc của Lệ Sa là độc của hoàng thất Tĩnh quốc, đương nhiên nếu như Ngô thái y chưa từng thấy qua thì chúng ta cũng không biết. Sự khác thường của Lễ bộ lại liên quan đến việc khai chiến của ta và Hung Nô, chẳng lẽ nói Hung Nô cùng Tĩnh quốc cấu kết trong bóng tối?".

Nói như vậy, Tương Vương lại tự mình lắc đầu phủ nhận, "Không đúng, mục đích ám sát lần này của Tĩnh quốc là muốn loại trừ Tuyết Ly công chúa, gây cản trở việc hòa đàm của Thanh Lam quốc và Hung Nô, vì vậy bọn họ không thể là quan hệ đồng minh. Như vậy chỉ có một cách giải thích....".

"Ngoại công không cần phải nói ra, tự chúng ta hiểu rõ là được rồi", Thái Anh ngăn lại lời Tương Vương định nói, nghiêng tai lắng nghe, hóa ra là có người đến rồi.

"Lệ Sa, Lệ Sa ở đâu? Ngươi tên cẩu nô tài này, Lệ Sa nhà chúng ta bị thương, ngươi còn dám ngăn cản chúng ta, không muốn sống sao?".

Tương Vương và Thái Anh từ xa nghe được liền hiểu đây là đại gia đình Lạp gia gây náo loạn ngoài Lâm Nguyệt cư. Tương Vương vẻ mặt bất đắc dĩ ra ngoài giải quyết ầm ĩ bất ngờ này, bệnh nhân cần yên tĩnh nghỉ dưỡng, chuyện này cũng cần hắn đến dạy sao?

"Ông lão thất phu này, đã nói đem Lệ Sa giao cho ông không phải chuyện tốt gì, ta nói cho ông biết, nếu Lệ Sa nhà ta có chuyện bất trắc, ta sẽ không để yên cho ông!".

Tương Vương vừa mới xuất hiện thì đã bị Lạp thừa tướng vọt lên trước mặt, một trận chửi bới liền ập xuống.

"Mắng xong chưa?", Tương Vương hoàn toàn tối sầm mặt, nói: "Mắng xong thì im lặng cho bản vương, Lệ Sa bây giờ bị thương hôn mê, chính là cần yên tĩnh nghỉ ngơi, các người ở đây ồn ào còn giống thứ gì?!".

Nghe lời này của Tương Vương, Lạp thừa tướng cùng người trên dưới Lạp phủ tự biết đuối lí, trong lúc nhất thời liền im miệng, sau một chốc thì Lạp thừa tướng lại mở miệng hỏi: "Lệ Sa đâu? Lệ Sa ở chỗ nào? Thương thế của nó sao rồi? Bị thương hôn mê? Quả nhiên là bị thương rất nặng đúng không? Tìm ngự y đến chưa?".

Tương Vương có chút không kiên nhẫn móc lỗ tai, không hổ là văn thần, câu hỏi cũng có thể làm một loạt như vậy, hơi hơi điều chỉnh ngôn ngữ, hắn mới trả lời từng câu một: "Lệ Sa đang nghỉ dưỡng ở trong phòng nó, xác thực là nó bị thương rất nặng, là trúng độc trên kiếm đối phương, chỉ có điều vừa nãy Ngô thái y đã đến, độc đã được giải, bây giờ vẫn còn hôn mê. Được rồi, chuyện ông muốn biết bản vương đã nói rồi, có thể đi được chưa?".

"Đi?", Lạp thừa tướng cười lạnh nhìn Tương Vương: "Được, đi, chúng ta vào xem Lệ Sa", lời này là Lạp thừa tướng nói với nhi tử và nữ nhi nhà mình.

Quan gia Tương Vương phủ thấy đám người cứ muốn xông vào thì liền muốn ngăn cản, lại bị Tương Vương phất tay bảo thôi. Những người này nếu không thấy được Lệ Sa thì sẽ không rời đi, huống hồ bọn họ cũng xuất phát từ quan tâm, nếu không cho vào thì có chút quá đáng.

Dù sao Lệ Sa không phải chỉ là ngoại tôn của một mình hắn, nàng đồng thời cũng là tôn tử và cháu trai của mấy người này.

Lúc đám người Lạp thừa tướng đi vào phòng thì Lạp Lệ Sa đã được Thái Anh đắp chăn cẩn thận, nàng cũng ngồi một bên.

Đám người Lạp thừa tướng không ngờ sẽ gặp Thái Anh ở đây, trong lúc nhất thời hơi sững sờ, vừa muốn hành lễ thì đã bị Thái Anh ngăn lại.

"Lạp thừa tướng, còn lại liền giao cho mọi người đi, bản cung phải đi rồi".

Nói rồi, Thái Anh đứng dậy khỏi giường, lúc đi ngang qua Tương Vương liền nhỏ giọng nói một câu: "Ngoại công, phiền người thu dọn căn phòng cách vách một chút, lần này ta gạt Phụ hoàng ra ngoài, đơn giản là nói trốn nhà đi, cần vài ngày nữa mới trở về".

Tương Vương nhìn bóng lưng "rời đi" của Thái Anh, vẻ mặt khá là bất đắc dĩ, nói một câu muốn lưu lại chăm sóc Lệ Sa nhà hắn khó đến thế sao? Còn nói không được tự nhiên như thế....

Người trẻ tuổi bây giờ thật là, sao da mặt lại mỏng như vậy, còn tiếp tục như vậy thì lúc hắn còn sống có thể ôm chắt ngoại hay không a?

Chờ một chút, dừng lại, suýt chút nữa thì quên Thái Anh và Lệ Sa đều là nữ tử, chắt ngoại gì đó coi như hắn không có hi vọng rồi.

Có điều, chỉ cần Lệ Sa cảm thấy hạnh phúc hài lòng là được rồi, những thứ khác đều không quan trọng, không phải sao? Không có chắt ngoại thì không có đi, hắn có cháu ngoại và cháu dâu là được rồi.









Bốn chương tiếp theo chính là phiên ngoại kiếp trước của Thái Anh nhà ta a~~. Một phần là để giải đáp một chút thắc mắc là Thái Anh biết thân phận của tiểu Sa từ khi nào a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro