C86: Tình Nhân Quấn Quýt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đầu thuyền hoa là Lạp Lệ Sa đã đổi về thân nữ trang cùng Thái Anh đứng hóng gió mát.

Người hai bên bờ sông nhìn thấy cảnh này đều kinh diễm không ngớt, nhưng mà còn chưa chờ phản ứng lại thì thuyền hoa đã trôi theo dòng nước về phương xa, để lại một mảnh huyên náo ồn ào.

"Lệ Sa, nói một chút cảnh sắc tinh xảo hai bên bờ cho ta nghe được không?".

Lúc này Thái Anh đang rúc trong lòng Lạp Lệ Sa sưởi ấm, hai ngày trước đi đường bộ còn cảm nhận được hơi nóng cuối thu, bây giờ gió thổi trên sông lại khiến nàng có chút lạnh.

"Được!".

Lạp Lệ Sa cúi đầu ôn nhu vén mấy sợi tóc bị gió sông thổi loạn của Thái Anh, trong lúc lơ đãng nhìn thấy đôi môi đỏ kiều diễm ướt át, nàng ương ngạnh dời sự chú ý của mình, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hai bên bờ sông một chút, có chút chột dạ nói: " Thái Anh, xung quanh đây đều là đình đài lầu các, đường phố cửa hàng, thực sự không có cảnh sắc nổi bật nào".

"Thật không?".

Thái Anh nhíu nhíu đôi mày, khá là buồn phiền nói: "Nhưng mà ta rõ ràng cảm nhận được nội tâm của Lệ Sa ngươi vừa nảy sinh rung động rất lớn, vì vậy ta còn tưởng rằng hai bên bờ có phong cảnh rất khác biệt nha. Bây giờ xem ra là cảm giác vừa nãy của ta sai rồi sao?".

Lạp Lệ Sa nghe vậy thì trong lòng lộp bộp, mau chóng giải thích: "Rung động lớn cái gì, nhất định là Thái Anh ảo giác rồi, cảnh sắc xung quanh đây đều rất bình thường, lúc trước ta ở Thanh Hà trấn còn nhìn chưa đủ hay sao? Được rồi được rồi, bên ngoài gió lớn, chúng ta mau mau quay về khoang thuyền thôi".

Hai tay Thái Anh vốn đang ôm lấy eo Lạp Lệ Sa để chống đỡ thân mình lúc này đã di chuyển lên trên, cuốn lấy cổ đối phương, khuỷu tay đặt lên vai đối phương, ngữ khí như một tiểu cô nương làm nũng nói: "Đợi đã, Lệ Sa đứng yên không được động!".

"Hả? Thái Anh có chuyện gì gấp gáp sao?".

Lạp Lệ Sa bị động tác này của Thái Anh càng làm cho quẫn bách, ngón tay Thái Anh thỉnh thoảng chạm lên sau gáy nàng, dục vọng vốn đang bị đè nén lúc này lại nảy lên, một chút cũng không dám nhúc nhích.

"Ta muốn nhìn thử mấy ngày này ta có cao hơn chút nào không?".

Nói rồi Thái Anh vươn tay phải, đè lên đỉnh đầu của mình sau đó vươn ra một chút, bàn tay hơi lướt qua gò má của Lạp Lệ Sa, cuối cùng rơi xuống vành tai của Lạp Lệ Sa.

Có được kết luận cuối cùng Thái Anh liền cười tươi: "Quả nhiên....".

Lạp Lệ Sa thấy thế lập tức thở phào nhẹ nhõm, đáp lời nói: "Thái Anh đúng là cao hơn nửa năm trước không ít, ta nhớ lần đầu tiên ôm nàng ở cổng cung, khi đó nàng mới cao đến cằm của ta mà thôi, bây giờ lại cao đến vành tai của ta rồi. Đúng rồi, Thái Anh kiếp trước cao bao nhiêu? Sau này có khi nào sẽ cao hơn ta hay không nha?".

Cả quá trình Thái Anh đều mỉm cười nghe Lạp Lệ Sa nói, thấy đối phương nói xong rồi thì nàng mới hồi đáp: "Kiếp trước ta cao bao nhiêu? Ừm, yên tâm đi, không cao hơn ngươi, thế nhưng cũng không kém hơn là bao. Kì thực ta nói rất chính xác, Lệ Sa ngươi quả nhiên đang suy nghĩ lung tung, tiếng tim đập như nổi trống, còn có nhiệt độ gò má mà lúc nãy ta "lơ đãng" chạm vào nữa.... Lệ Sa, ngươi nói xem lúc này ngươi đang nghĩ gì vậy?".

"Ta nghĩ gì lẽ nào nàng đoán không ra sao?".

Lạp Lệ Sa có chút bất đắc dĩ nói, tại sao nàng lại cưới một thê tử nhạy bén như thế? Còn tưởng rằng hai mắt Thái Anh tạm thời không nhìn thấy thì sẽ không phát hiện gương mặt đỏ ửng của mình, có thể nói dối qua ải, ai ngờ chung quy vẫn đánh giá thấp đối phương, đánh giá cao bản thân mình.

"Đương nhiên là đoán được, vì vậy....".

Thái Anh mở lớn đôi mắt vốn đã mất đi tiêu cự, màu đỏ đậm từng có hôm nay đã trở thành màu đen. Nàng không nhìn thấy, đúng là không nhìn thấy, thế nhưng Lạp Lệ Sa thấy được bên trong đôi mắt đó chính là nàng, còn có thâm tình chất chứa bên trong.

Lạp Lệ Sa có chút không hiểu hỏi: "Vì vậy?".

Vì vậy, như ngươi mong muốn......

Đặt môi lên khóe miệng vẫn còn vương nét kinh ngạc kia, đôi mắt đen thẳm nhắm lại, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào nụ hôn, tiếng kinh hô liên tiếp hai bên bờ sông rõ ràng như thế, nhưng cũng mơ hồ như chưa từng có.

Lạp Lệ Sa bị Thái Anh hôn không có lập tức đáp trả, ý nghĩ vừa mới rục rịch lại bị nàng kiềm chế trở lại.

Thái Anh tự nhiên như vậy là vì nàng ấy bị mù, vì vậy không nhìn thấy hai bên bờ sông có biết bao người đang vây xem?

Không, lấy thính lực hiện tại của Thái Anh, đối với những lời nói mà nàng chỉ thấy được họ nhấp nháy môi thì Thái Anh sẽ nghe được rất rõ ràng, cho nên nàng ấy cũng như nàng, biết rõ xung quanh có rất nhiều người qua đường....

Không muốn tiếp tục nhẫn nại nữa, cũng không cần phải nhẫn nại, cánh tay Lạp Lệ Sa đang buông thỏng bên người liền nâng lên giam cầm Thái Anh vào lòng mình, môi lưỡi nóng rực quấn quýt với nhau chính là đáp trả tốt nhất dành cho Thái Anh, không phải sao?

Chỉ một thoáng, thế gian liền hoàn toàn yên tĩnh, gió sông thổi bay ống tay áo trống rỗng của Lạp Lệ Sa, thời gian phảng phất như dừng lại ở thời khắc này, hai nữ tử mi mục như họa ôm hôn nhau trên thuyền hoa, để cho thế nhân dù chỉ nhìn thấy một bên mặt của họ cũng cảm nhận được chân tình hiếm thấy.

Hai người yêu nhau bị người khác chứng kiến hình ảnh hôn môi thân mật vẫn còn đang tiếp tục, ấm áp đến từ đối phương khiến cho hai nữ tử bị vận mệnh đùa cợt chìm đắm trong đó.

Cho dù thân thể các nàng lúc này không trọn vẹn, nhưng mà đã thoát khỏi khổ đau kiếp trước, bước lên con đường mới.

Môi lưỡi triền miên, hai người đem đối phương hòa tan vào sinh mạng của mình, ôm chặt nhau như muốn từ đối phương cảm nhận được năng lượng tồn tại, đối với hai người yêu nhau tha thiết mà nói, cho dù ngày mai là tận thế thì cũng vì đối phương mà nỗ lực hết thảy.

"Thái Anh, ta yêu nàng!". Nụ hôn kết thúc, Lạp Lệ Sa thâm tình chân thành nói.

"Ừm~".

Thái Anh chỉ đơn giản đáp trả một tiếng, nhưng rất rõ ràng cảm nhận được hô hấp chưa kịp bình phục của nàng lúc nghe thấy lời này của Lạp Lệ Sa thì trong nháy mắt liền bị dồn dập nhiều hơn.

Tuy rằng cảm nhận được hơi thở của Thái Anh khi nghe lời bộc bạch của mình hơi chững lại một chút, thế nhưng Lạp Lệ Sa vẫn mang theo ngữ khí thất lạc nói: "Hửm? Thái Anh, ta đã nói yêu nàng rồi, nàng lại không biểu thị một chút gì sao? Như vậy rất không công bằng đó".

Dĩ nhiên không nhìn thấy dáng vẻ tiểu oan ức của Lạp Lệ Sa nên Thái Anh cũng tự nhiên nói lời không kiêng nể: "Đáp ứng một tiếng mà không có trực tiếp từ chối ngươi đã là may lắm rồi, còn muốn biểu thị?".

"Ô, Thái Anh, không thèm để ý nàng nữa!".

".......".

Thái Anh không nói nữa, tuyệt đối không nên nói gì vào lúc này, bằng không nhất định sẽ bị cái đuôi này sẽ vểnh lên tận trời.

Lạp Lệ Sa thấy Thái Anh nửa ngày không để ý mình, biết mình tự mất mặt, ngượng ngùng cười cười.

"Thái Anh, nàng xem gió bên ngoài rất lớn, hơn nữa sắc trời cũng đã tối, nhiệt độ càng lúc càng thấp, chúng ta vẫn nên vào khoang thuyền thôi".

"Được".

Lúc này Thái Anh lại đáp lời, tùy ý Lạp Lệ Sa nắm tay mình dẫn vào khoang thuyền.

Trong khoang thuyền, Phác Trạch Ngọc đã dặn dò tốt người ta chuẩn bị thức ăn tối, xét thấy còn chưa tiến vào biển, nguyên liệu nấu ăn có thể bổ sung ở bên bờ sông, vì vậy hết thảy đồ ăn không có chút mùi vị hải sản nào.

Thấy hai người đã vào khoang thuyền, Phác Trạch Ngọc liền đưa các nàng đi đến bàn cơm.

"Cũng không biết lúc nãy làm sao vậy, bên ngoài ồn ào như thế, Thái Anh, Lệ Sa, các con mới ở ngoài vào, có biết chuyện gì xảy ra không?".

Trên bàn cơm, Phác Trạch Ngọc nhớ đến chuyện lúc nãy liền mở miệng hỏi.

Lạp Lệ Sa cùng Thái Anh nghe lời này đều cả kinh trong lòng, cũng nay vẫn còn chút lí trí, Lạp Lệ Sa nhìn vẻ mặt của Phác Trạch Ngọc cũng có thể đoán được, cho nên dò xét hỏi: "Vừa nãy ồn ào như vậy, lẽ nào sư phụ không ra xem náo nhiệt sao?".

Phác Trạch Ngọc hoàn toàn không ngờ tới người gây rối lúc này chính là hai người đang ngồi trước mặt mình, vừa bị hỏi liền nói thật: "Nào có thời gian rảnh rỗi đi xem, vừa nãy ta cùng bọn họ thảo luận chuyện trên biển hai tháng sắp tới, theo lí thuyết thì khí trời trên biển lúc này hẳn sẽ không tệ, thế nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó có bất ngờ phát sinh thì cũng ứng phó được. Còn có chúng ta muốn từ sông Dương Tử để đi ra biển thì chí ít cũng cần mười ngày, mười ngày này phải đảm bảo nhóm sát thủ không phát hiện tung tích của chúng ta, cho nên cũng phải nghĩ đối sách cho chuyện này".

Thấy Phác Trạch Ngọc hoàn toàn không biết gì, câu hỏi lúc nãy đơn thuần chỉ là hiếu kì, cho nên Lạp Lệ Sa liền vô cùng có thứ tự trả lời: "Như vậy a, kì thực con cùng Thái Anh cũng buồn bực đây, dọc theo đường đi vừa dài vừa ồn ào, tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng cảm thấy rất phiền. Hơn nữa sắc trời ngày càng muộn, gió sông cũng lớn hơn, chúng ta cũng phải đi vào. Lúc nãy con còn định tìm sư phụ hỏi xem người có biết chuyện gì không, thì ra là sư phụ đang bận chính sự, căn bản không có đi ra ngoài. Có điều, cũng không biết có chuyện gì, thật sự làm con tò mò quá!".

Phác Trạch Ngọc nghe vậy cũng phụ họa theo, gật gù nói: "Đúng vậy, ta cũng là thuận miệng hỏi một chút thôi, ăn cơm đi, mọi người tiếp tục ăn cơm".

Lạp Lệ Sa thấy nói thế liền có thể lừa gạt qua chuyện thì tâm tình không khỏi tốt đẹp, lại gắp thêm thịt vào bát của Thái Anh.

Cảnh Dung dựa theo cảm giác bưng bát lên ngửi ngửi, ngửi một cái liền lập tức oán giận nói: "Tại sao lại là thịt? Lệ Sa, ta muốn ăn rau, đừng tưởng rằng ai cũng giống ngươi, không thịt không vui".

Lạp Lệ Sa gắp tất cả thịt trong bát Thái Anh về lại bát của mình, lại thay Thái Anh gắp thêm nhiều rau dưa, lúc này mới ủy khuất nói: "Ta nào có không thịt không vui? Là do lúc đầu ở Thanh Hà trấn không được ăn nhiều thịt có được không? Chỉ là ăn chay nhiều nên mới có chút hảo cảm với món mặn, chờ lúc hết mới mẻ là được rồi, mới không phải là không thịt không vui!".

Thấy Lạp Lệ Sa ăn quả đắng, Phác Trạch Ngọc cũng nhịn không được mà đạp một cước: "Mới mẻ chính là mới mẻ cả nửa năm?".

"Sư phụ, sao ngay cả người cũng như vậy, tốt xấu gì người ta cũng là thục nữ tiêu chuẩn có được không? Còn muốn để người ta ăn cơm ngon lành chút được không?".

Nói rồi, Lạp Lệ Sa lại gắp một khối thịt kho tàu nhét vào miệng mình, an ủi tâm hồn bé nhỏ bị tổn thương kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro