Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi chuyện tình cảm đang xuôi chèo mát mái thì chuyện công việc của Seung Wan lại gặp một số rắc rối.

Chuyện là dạo này không hiểu sao có một số thông tin nội bộ cứ bị rò rỉ ra ngoài. Hôm thì là kế hoạch bán hàng của chi nhánh bị bại lộ may mà cũng chỉ giới hạn trong nội bộ sau đó nhờ sự giàn xếp của Seung Wan và chị Chorong nên vụ việc được giải quyết. Rồi những việc lặt vặt linh tinh nữa. Giám đốc đã phải đích thân gọi điện cho chị Chorong yêu cầu cải tổ lại nội bộ. 

Đến hôm nay thì Seung Wan biết có nội gián trong phòng mình.

Tập báo cáo Seung Wan dày công lập đã không cánh mà bay, hỏi ai cũng bảo không biết, Seung Wan chỉ vừa mới đặt nó trên mặt bàn mà quay lại đã chẳng còn thấy đâu.

Cậu bực mình lắm, kẻ này chắc chắn phải ở trong phòng vì họ biết được tầm quan trọng của tập báo cáo ấy nhất là khi ngay sáng sớm mai cậu phải trình bày nó trước hội nghị các trưởng phó phòng.

Nhưng là ai đây, Seung Wan không thể đoán được, 8 con người ngồi kia người nào mặt mũi cũng hiền lành, chân chất và cũng đôn đáo giúp cậu tìm hồ sơ. Nếu cứ để tình trạng này diễn ra thì không những uy tín của cậu, của chị Chorong và của cả phòng sẽ tuột dốc không phanh mà nó còn có một hệ lụy khác là ảnh hưởng đến vấn đề đoàn kết nội bộ, một lợi thế mà phòng cậu nắm giữ từ xưa đến nay. Nghĩ vậy Seung Wan quyết định gặp Chorong để bàn chuyện.

Cả phòng mắt tròn mắt dẹt vì không biết các lãnh đạo hội ý gì mà cả tiếng chưa thấy ra. Mãi sau Seung Wan bước ra, Chorong theo sau và tuyên bố với cả phòng:

-Tôi và Seung Wan đang chuẩn bị xây dựng một kế hoạch bán hàng, tôi giao hết cho phó phòng nghiên cứu, công việc cần đầu tư thời gian nên Seung Wan được đặc cách làm việc, không ai được quấy rầy, mọi công tác điều hành chỉ đạo phòng sẽ do tôi đảm nhận và chịu trách nhiệm.

Cả phòng im phăng phắc, không ai dám hé răng nói nửa lời.

Tối đó Seung Wan về nhà hì hục làm đến tận hai giờ sáng để hoàn tất bộ báo cáo vì mọi dữ liệu đều lưu tại máy tính ở cơ quan và tập báo cáo trong đó cũng bốc hơi nốt. Có kẻ đã hack máy của cậu. May mà Seung Wan cẩn thận lưu những dữ liệu quan trọng ở máy xách tay riêng chứ nếu không thì không biết có bao nhiêu bí mật bị bại lộ.

Thực ra thì Seung Wan và Chorong đang định tìm kế dụ cho cái kẻ ném đá giấu tay ấy ra ánh sáng. Kẻ này cũng không vừa, Seung Wan rình rập cả bốn ngày đêm báo hại Joo Hyun giận nhưng suốt bốn ngày qua vẫn chưa thấy kẻ đó lộ diện.

Đến ngày thứ năm, lúc Seung Wan hơi nản đang định về sớm với Joo Hyun kẻo để lâu ắt "đêm dài lắm mộng" thì thấy có tiếng kẹt cửa. Seung Wan ngạc nhiên lắm không hiểu người hay ma. Cậu ở đây rình cả tối có thấy ai vào phòng đâu mà giờ phòng cậu lại hé mở thế kia.

Hít một hơi thở sâu Seung Wan nhẹ nhàng nhón gót chân bước vào phòng, bộ dạng nhẹ và nhanh như một chú mèo con. Cậu với tay đến công tắc đèn, nhanh như cắt, phòng cậu bật sáng, khuôn mặt con gái hiện ra. Seung Wan sững sờ không tin vào mắt mình, thủ phạm chính là cô nhân viên mới vào được một năm và đang học năm cuối như cậu ngày nào. Cô ấy ở quê, lên đây theo học đại học. Seung Wan thấy cô ta hiếu học nên nhận vào làm.

Seung Wan đằng hắng giọng hỏi:

-Cô đã làm những gì với những thứ mà cô ăn trộm của tôi?

Cô gái im lặng, sau một lúc hoảng hốt giờ mặt cô ta đầy vẻ thách thức. Seung Wan hỏi lại:

-Vậy ý định của cô là gì? Cô định hại cả cái tập thể này phải đi ăn xin hay sao?

-Khôôông!-Cô ta hét lên- tập thể không bao giờ là mục tiêu của tôi mà chị mới chính là nguyên nhân khiến tôi phải hành động.

Seung Wan ngạc nhiên:

-Tôi ư?

-Đúng! Chị có mọi thứ quá dễ dàng, chị có địa vị, có tiền bạc, chị được lòng mọi người và chị có cả một tình yêu không tưởng...còn những người khác trong đó có cả tôi phải vất vả khổ sở lắm mà cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Seung Wan sững người, ngồi xuống ghế, chống hai tay lên đùi, cậu hỏi:

-Cô thực lòng nghĩ thế à? -Rồi lấy giọng rất ôn tồn Seung Wan nói- 6 năm trước tôi cũng chỉ là một đứa trẻ bị ruồng bỏ bước vào đời mà thôi nhưng tôi không như cô, tôi không để cho những cám dỗ và sự ích kỷ làm hại mình. Tôi đứng lên trên chính đôi chân của mình và từ đôi chân đó những bước chân của tôi ngày thêm vững vàng. Thành công của tôi không trải bằng hoa hồng nhưng nó cũng không phải trả giá bằng nhân cách. Còn tình yêu của tôi là phần thưởng cho những đấu tranh không biết mệt mỏi của tôi. Cô còn trẻ phải biết giữ mình, phải biết phấn đấu chứ đừng đố kỵ như thế sẽ chẳng tìm thấy tương lai đâu!

Cô gái trẻ bị Seung Wan làm cho cứng họng, không nói thêm được lời nào. Cậu thấy thế nói tiếp:

-Giờ cũng muộn rồi, tôi sẽ không giao cô cho cảnh sát vì tôi muốn cho cô một cơ hội để chứng minh rằng tôi tin đúng người. Nhưng tôi muốn sáng mai thấy cô và bản tường trình của cô trên bàn tôi, trước giờ làm việc, giờ thì về đi.

Cô ta về rồi còn lại Seung Wan, cậu đóng cửa ra về nhưng vẫn không ngừng nghĩ về câu chuyện vừa qua. Tuổi trẻ nông nổi và thật thiếu chín chắn, không biết gia đình cô ta thế nào mà cô ta lại có thể như vậy.

Tối đó, cậu nằm ôm Joo Hyun ngủ, thấy thương cô biết nhường nào, mấy ngày qua chắc cô giận cậu lắm, cuối tuần này phải dẫn cô đi chơi xa để đền bù mới được.

Sáng hôm sau, Seung Wan đúng là đã không lầm, tập hồ sơ đã ở trên mặt bàn của cậu, có bản tường trình, một tờ thư riêng cho cậu và một đơn xin thôi việc. Seung Wan bước ra ngoài hỏi:

-Có ai biết Yerim đi đâu không?

Một nhân viên trả lời:

-Nhà cô ấy có chuyện, cô ấy đang ở trong bệnh viện, cô ấy bảo sẽ gọi lại cho sếp sau ạ.

-Vâng cảm ơn anh! -Seung Wan gật đầu nhìn anh nhân viên trả lời rồi cậu hỏi tiếp :

-Này anh! Anh có biết cô ta ở bệnh viện nào không?

-Dạ! Thấy nói ở bệnh viện tim ạ, em gái cô ấy...

-Okay! Rồi rồi, làm phiền anh nói với chị Chorong là tôi ra ngoài có việc, lát tôi về.

-Seung Wan lấy xe phóng vội đến bệnh viện tim. Người đông như nêm cối, già trẻ, lớn bé, nam nữ có cả, trông thật thương tâm.

Cậu rất sợ bệnh viện, sợ cái cảm giác khi phải nhìn thấy những đứa trẻ đang gồng mình chống lại những cơn bạo bệnh hay cảnh những cụ già trên chiếc giường lằng nhằng dây nhợ. Seung Wan rảo bước nhanh đến nơi phát số khám, không thấy Yerim đâu, Seung Wan băng qua một cái hành lang khác đến dãy ghế chờ xét nghiệm thì có tiếng gọi nhỏ:

-Sếp!

Seung Wan quay ra nhìn, thì ra là Yerim. Cô ta ấp úng :

-Sếp đi đậu vậy?

-Tôi đi tìm cô, em gái cô đâu, bé sao rồi?

Yerim đưa tay chỉ một cô bé nhỏ thó. Seung Wan ngạc nhiên nhìn em bé, cậu không tin cô bé này đã tám tuổi như Yerim nói, em ấy chỉ bằng một đứa trẻ chừng năm tuổi thôi. Cặp môi mỏng nhỏ xinh của em đang run run và tím bầm lại, hơi thở nhọc nhằn thấy rõ qua lớp áo mỏng. Hai chân trần gầy guộc trong đôi dép lê bằng nhựa màu trắng rộng hoác. Đôi bàn tay em cầm một con búp bê màu hồng đã bạc phếch, em ôm con búp bê ấy thật chặt như một cứu cánh, như một người bạn trung thành sẽ cùng em đi qua con đường bệnh tật.

Seung Wan không cầm lòng được, cậu quỳ xuống trên nền bệnh viện bẩn thỉu, trìu mến hỏi:

-Em tên gì?

Cô bé ngước đôi mắt mệt mỏi nhưng rất sáng nhìn Seung Wan :

-Em tên Sorim.

-Sorimie, Wan cõng em đến phòng xét nghiệm nhé, người ta vừa gọi tên em đấy.

Em bé gật đầu tin tưởng cậu, Seung Wan bế em bé trên tay như bế một cánh hoa mỏng, mái tóc màu râu ngô của em phất phơ trong gió. Em mệt mỏi, đầu tựa hẳn vào vai cậu. Seung Wan thì thầm:

-Sorimie ngoan nhé! Lát Wan mua cho em một con búp bê mới và một thanh socola to cho Sorim tha hồ ăn chịu không?

Em bé đưa bàn tay với những ngón nhỏ xíu, xinh xắn lên vuốt nhẹ má cậu, Seung Wan thấy một cảm giác thân thương tràn ngập lòng mình.

Lúc Sorim vào phòng xét nghiệm cùng mẹ, chỉ còn Seung Wan và Yerim bên ngoài, Yerim hỏi:

-Sao sếp đến đây? Tôi sẽ gặp sếp mà.

-Tôi đến vì việc của em cô chứ không phải vì việc tối qua, lúc khác tôi sẽ nói. Cô bé thế nào?

-Em tôi bị tim bẩm sinh, nhà tôi có tới năm chị em. Sếp biết mà, ở quê nó vậy, đẻ lắm để lấy lao động. Cũng lên đây khám vài lần rồi mà lần nào bác sĩ cũng bảo phải mổ gắp.

-Vậy sao còn chưa tiến hành?

-Chi phí đắt đỏ... Lần này cũng nặng rồi, gia đình tôi cũng chạy vay mãi mới lo được một nữa, còn lại chưa biết trông vào đâu. Mà sếp xem đơn thôi việc của tôi chưa?

Kỳ thực là Seung Wan chưa xem nhưng cậu thấy thực sự không cần thiết, cậu bảo:

-Tôi xé rồi!

Không để cho Yerim hết ngạc nhiên, Seung Wan nói tiếp:

-Tôi thì cũng chẳng phải mạnh thường quân gì nhưng tôi sẽ cho cô vay 1/3 số tiền cô còn thiếu cô có thể trả bất kì lúc nào, 2/3 còn lại tôi lấy uy tín của mình ra bảo đảm để cô được ứng trước ba tháng lương, ý cô thế nào?

Yerim không còn nói được lời nào, cô quỳ sụp xuống trước mặt Seung Wan, cậu tá hỏa lôi cô ta dậy:

-Đứng dậy ngay! Cô định biến tôi trở thành trò cười à?

-Tôi thật khốn kiếp, chị khiến tôi thấy bản thân mình thật hèn hạ.

-Thôi! Nín đi, em cô ra kìa. Để tôi bế bé đi mua cho bé một con búp bê và socola nhé!

Sau lần đó, Seung Wan và Joo Hyun có đến thăm em của Yerim vài lần.

Seung Wan đã kể cho cô nghe chuyện cô bé và Joo Hyun rất cảm động. Cô mua cho Sorim nhiều quần áo mới. Sorim mổ xong da dẻ đã hồng hào trở lại, cô bé đã ra vui đùa với các bạn mà không phải ngồi nhìn như mọi khi. Lần gặp Seung Wan và Joo Hyun cuối cùng trước khi xuất viện, Seung Wan thấy cô bé vẫn còn giữ con búp bê cũ thì ngạc nhiên hỏi:

-Em vẫn còn giữ con búp bê này à? Sao không bỏ đi?

Em nhìn Seung Wan rồi hồn nhiên nói:

-Cin búp bê này em mang về cho bạn Namjoo hàng xóm, bạn ấy chẳng có con búp bê nào ạ.

Nghe cái giọng ngây thơ ấy, Joo Hyun quay ra nắm chặt bàn tay cậu để không khóc. Đâu đây trong cái thành phố xa hoa này vẫn còn ẩn quất sự đau khổ và nghèo nàn, dường như nó chỉ đang được che đậy lại bởi những tòa nhà hay những chiếc siêu xe lộng lẫy mà thôi.

Đi dọc hành lang ra về, Joo Hyun vẫn nắm chặt tay Seung Wan, cô đưa bàn tay ấy lên gần miệng rồi hôn nhẹ mà không cần biết những người xung quanh nghĩ gì.

Joo hyun ngã đầu vào vai cậu, nói:

-Em nghĩ chắc mình cũng không thành tỷ phú nhờ tháng lương của Wan đâu

-Ý em là sao?

-Là mình sẽ không lấy cái tháng lương mà Wan cho vay ấy.

Seung Wan siết nhẹ tay Joo Hyun không trả lời, cái siết tay ấy đủ để cô hiểu cậu muốn nói gì. Joo Hyun thấy mình thật hạnh phúc khi có cậu, khi mà xã hội cứ đồng thau lẫn lộn thế này thì Son Seung Wan quả là một phần thưởng mà thượng đế tặng cho cô.

Chuyện của Yerim sau đó Seung Wan không cho thôi việc nhưng phép nước thì phải nghiêm, cậu làm công văn xin thuyên chuyển Yerim sang bộ phận khác nhưng thu nhập thì không ảnh hưởng vì cậu biết cả nhà chỉ trông vào cô ấy.

Joo Hyun thấy Seung Wan có tấm lòng bao dung như vậy thì rất hài lòng, cô tin rằng mình đã không chọn nhầm người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro