Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ông Tổng giám đốc đã gọi điện cho Chorong khen nức nở về người nhân viên mà chị tiến cử nhưng ông dặn không cho cậu biết vội. Kinh nghiệm của người thợ săn là muốn bắt được con mồi thì người thợ săn phải biết dền dứ con mồi.

Tối đó Chorong rủ Seung Wan đi bar, sau một hồi uống dường như đã ngà ngà say chị hỏi Seung Wan:

-Chị còn nợ em một bí mật nhỉ ?

-Vâng!

Chị nhìn thẳng vào mắt cậu, không úp mở, chị bảo:

-Chị thích em vì em giống bạn chị.

Seung Wan chết lặng trên ghế. Không hiểu ý Chorong như thế nào.

-Đừng có ngạc nhiên thế, chị biết em thế nào mà.

-Sao, sao chị đoán đựơc ?

-Linh tính thôi, trực giác của phụ nữ và nhất là của những người cùng giới tính thường rất nhạy.

-Nhìn chị em không hề nghĩ là...

-Sao, có gì đâu ? Hình thức không quyết định nội dung mà.

-Thế bạn chị hiện ở đâu ? Em đã gặp bao giờ chưa ?

-Chưa. Cô ấy làm giám đốc một chi nhánh của công ty tận ở Busan vì thế bọn chị ít có thời gian gặp nhau. Nhưng cả hai đều rất tin tưởng và yêu thương nhau.

-Thật sự là em vẫn không thể ngờ đấy. Cứ tưởng người như em ít thôi.

-Không ít đâu. Còn em thì sao, có người yêu gì chưa ?

-Dạ, chưa. Em chưa muốn vì thấy mình còn nhiều khó khăn quá.

-Thế cái cô xinh xinh hôm nọ đợi em không phải là người yêu của em à ?

-Không, chết thật, cô ấy có bạn trai rồi chị.

-Có rồi thì sao ? Đánh đồn có địch mới vinh chứ đánh đồn mà không địch thì chẳng vinh tí nào. 

Chorong nói xong hai chị em phá ra cười. Seung Wan thấy có thêm sức mạnh vì bên mình cũng có người giống như mình.

Nói về Joo Hyun, ra trường cô không vào làm ở tòa báo như đã định. Cô nộp đơn xin tuyển vào đài truyền hình và được nhận vào bộ phận sản xuất các chương trình giải trí. Công việc thế cũng là suôn sẻ.

Ngày nhận quyết định tuyển dụng, Soo Young gọi Joo Hyun:

-Tớ và cậu sắp đi làm rồi chắc chẳng còn gặp nhau thường xuyên được. Tối nay mình đi ăn tối rồi ngồi đâu đó tám tí đi.

-Ừ, thì đi, tối nay tớ rảnh.

Bogum thì nhắn là sẽ đi với bạn có công chuyện tối nay nên cô được rảnh rỗi. Nhưng cô không ngờ rằng chính nhờ cái tặc lưỡi của mình mà Joo Hyun đã nhận ra chân tướng của cậu người yêu lãng tử của mình.

Soo Young nói đủ thứ chuyện từ chuyện từ chuyện cậu bạn trai của nó tới chuyện công việc mà nó sắp làm. Soo Young sẽ làm việc ở phòng hành chính của một bệnh viện tại Seoul, trái ngành nghề.

Joo Hyun nhìn Soo Young rồi nói ngập ngừng :

-Soo Young này, hôm nọ tớ gặp lại Seung Wan đấy.

-Thế cậu có nhớ cảm ơn hộ tớ không ?

-Quên rồi, hay hôm nào tớ hẹn Seung Wan cho cậu gặp nhé!

-Oa! Có số điện thoại rồi cơ à ? Gì thế mẹ trẻ ?

-Không không. Đừng có nghĩ vớ vẩn đấy nhé!

-Cậu có tật giật mình à ? Tớ đã nghĩ gì đâu. Mà Seung Wan thế nào ?

-Số rất tốt, một con người có nghị lực.

-Cậu biết khen Seung Wan từ lúc nào thế. Từ trước đến giờ có bao giờ cậu ấy không có nghị lực đâu.

-Ơ hay, con này, sao hôm nay cậu cứ như hỏi cung tớ thế nhỉ ? Không lẽ tốt nghiệp rồi nên đâm ra hâm ?

-Tớ sợ có đứa còn leng keng hơn tớ đấy. Nhưng thôi, có sao đâu, như thế là cậu có thêm bạn mà thêm bạn là bớt thù mà. Hôm nào cho tớ gặp Seung Wan xem cậu ấy thế nào.

Phía trong quán, có mấy tên thanh niên đang ngồi chơi bài, có hai tên ngồi quay ra phía Joo Hyun, trông còn rất trẻ và đều đeo kính cận, có vẻ là trí thức. Nhưng điều làm Joo Hyun và Soo Young chú ý là họ chửi bậy và văng tục liên tục. Vốn từ của bọn họ không thua gì những tên giang hồ vô học, Joo Hyun và Soo Young còn thấy xấu hổ khi nghe những lời lẽ đó. Thỉnh thoảng cả lũ lại rú lên cười rất thô bỉ. Soo Young bảo "Người yêu tớ mà như mấy tên này thì tớ giết chết luôn", Joo Hyun chỉ cười không nói gì.

Hai đứa cứ ngồi ba hoa chuyện đời, chuyện người rồi lại chuyện mình chẳng đứa nào muốn về. Mà con gái kể cũng lạ, thân nhau là cứ ngồi hàng giờ mà tám không biết chán. Phải muộn muộn Joo Hyun mới bảo:

-Thôi về đi, tớ buồn ngủ quá rồi, đợi tớ vào toilet đã nhé!

Đi ngang qua tốp thanh niên đó, bỗng Joo Hyun nghe thấy những tiếng chửi thề tục tĩu nhưng giọng nghe rất quen. Tò mò, Joo Hyun nhìn vào thì cô như không tin vào mắt mình, đó là Bogum, anh chàng người yêu toàn lời hay ý đẹp của cô. Bogum cũng ngẩng lên và khuôn mặt hóa đá vì ngỡ ngàng khi thấy Joo Hyun.

Joo Hyun vội vã bỏ chạy ra ngoài, thấy cô như bị ma đuổi, Soo Young vội vã đuổi theo:

-Cậu sao thế, chờ tớ đã.

Hai đứa đi hết con phố đó mà Joo Hyun vẫn chưa hết bàng hoàng, Joo Hyun kể cho Soo Young nghe chuyện gặp Bogum vừa rồi, Soo Young ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

-Thật chẳng biết thế nào nhỉ, con người trông nho nhã là thế mà...Chậc! Thằng đạo đức giả, thôi cậu quên đi để sáng mai bình tĩnh lại rồi cậu mắng cho hắn một trận.

Mắng gì nữa, đất trời như vỡ tan khi Joo Hyun biết sự thật về con người hào hoa bấy lâu nay cô tin tưởng, liệu còn có cơ hội nào cho Bogum.

Về đế nhà di động của Joo Hyun reo vang bài hát "I'll always love you" quen thuộc của Bogum, giờ thì sao cô thấy nó dởm đời thế, Joo Hyun thất vọng hoàn toàn, không nghe máy. Gọi năm hồi bảy lượt không được Bogum gửi tin nhắn đến:

-Em cho anh cơ hội giải thích được không, ngày mai mình gặp nhau buổi tối nhé.

Joo Hyun không trả lời, mai hãy hay. Suốt cả ngày hôm sau, cô như người mất hồn, một niềm tin đã vỡ òa trong cô như một quả cầu pha lê đẹp đẽ bị đập vỡ vụn . Đến tối, Joo Hyun nhắn Bogum:

-8h chỗ cũ!

Đúng hẹn, Joo Hyun đến nơi đã thấy Bogum ngồi đó từ bao giờ, hắn vội vàng đứng lên kéo ghế cho cô, lúc trước thì Joo Hyun sẽ lấy thế làm kiêu hãnh lắm nhưng giờ thấy nó đúng như Soo Young nói, thật đạo đức giả.

Joo Hyun ngồi sang một cái ghế khác và hỏi:

-Anh định nói gì nữa đây ?

-Anh muốn nói là những gì em thấy không như em nghĩ đâu, bọn anh đi có chuyện thật sau đó thì mới quay về ngồi đó mà.

-Thế cái thằng bạn anh nó bị đãng trí à mà lại bảo từ tối đến giờ chỉ thua thôi.

-À, nó ngồi lâu nhưng anh thì mới đến mà.

-Thôi, được rồi, chuyện đó tôi cũng không hỏi thêm nữa nhưng cái mà tôi sốc là những lời lẽ của anh cơ.

-Thôi mà em, đàn ông thằng nào chả nói bậy, quậy một tí cũng được mà.

Bây giờ thì cô nổi điên thật sự:

-Bậy thế mà gọi là một tí à ? Anh lôi cả những thứ mà đàn ông các anh không có ra mà chửi, thế mà là một tí à ? Đấy gọi là tục tĩu bẩn thỉu anh hiểu chưa ?

Bogum mặt tái mét, ngây ra không nói được gì, Joo Hyun nhỏ giọng nói tiếp:

-Tôi nghĩ chúng ta không nên tiếp tục nữa.

-Em hãy cho anh thêm một cơ hội để sửa chữa, anh xin thề là anh sẽ không giao du với mấy thằng hư hỏng đấy nữa

Joo Hyun thấy Bogum vẫn cố đổ lỗi cho bạn bè mà không chịu thừa nhận những gì mình làm nên chán nản đứng lên:

-Sẽ không có một cơ hội nào nữa đâu. Đừng níu kéo, vô ích!

Nói rồi cô để mặc Bogum ngồi đó quay bước nhanh đi như trốn tránh một điều gì đó xấu xa.
Joo Hyun cứ lang thang ngoài đường như một người mộng du, thất vọng đang tràn ngập trong lòng.

Cũng không quá đau khổ, Joo Hyun đã từng nghĩ mình yêu Bogum rất nhiều nhưng có lẽ không phải vậy.

Mối quan hệ giữa Bogum và cô cứ lỏng lẻo như một sợi dây buộc hờ hững, những bất đồng về quan điểm đã đưa họ xa nhau hay chính xác là đưa Joo Hyun xa Bogum. Sự việc hôm qua có lẽ chỉ như giọt nước tràn ly mà thôi. Thế rồi Joo Hyun gọi cho Seung Wan:

-Cậu rảnh không, qua RV club ngồi với tớ nha!

-Sao lại qua đó, toàn rượu với rượu thôi, chỗ đó không hợp với cậu.

-Vậy là không qua chứ gì ?

-Có, có, 10 phút nữa tớ qua.

Seung Wan ngồi bên Joo Hyun, uống đến chai Corona thứ 3 thì cô ngồi không vững nữa, tựa hẳn vào người Seung Wan, nhạc lớn quá, Joo Hyun phải ghé sát miệng vào tai Seung Wan hét lên, giọng lạc đi:

-Tớ vừa chia tay Bogum rồi.

-Sao thế ? -Seung Wan ngạc nhiên hỏi.

-Vì tớ không còn yêu anh ta nữa. Tớ buồn, 4 năm yêu thương giờ phát hiện ra người yêu mình không như mình tưởng và thấy rằng mình cũng không yêu người ta nhiều như mình tưởng. Thế có quá muộn không Seung Wan ?

-Không muộn nhưng cậu đừng vội vàng như thế.

Joo Hyun không nghe Seung Wan nói gì nữa, đổ gục vào lòng cậu, cậu thấy không thể ngồi lại nữa nên đưa Joo Hyun ra taxi về, xe của cậu đành gửi lại club.

Về đến nhà, thấy con gái đi không vững, ông Bae hỏi:

-Nó bị cảm hả cháu ?

-Dạ, cảm Corona ạ!

-Virus mới à ?

Ông hỏi vì thấy con gái chẳng bao giờ uống rượu nên không nghĩ là nó say đến thế kia. Seung Wan không nhịn được cười trước câu hỏi của ông già. Cậu đưa Joo Hyun vào phòng, lấy khăn ấm lau mặt cho cô, nhắc bà Bae pha cho cô một cốc chanh tươi mát để giã rượu, xong xuôi đâu đấy thấy cô ngủ yên rồi Seung Wan mới chào hai vị phụ huynh ra về. 

Sáng hôm sau, Joo Hyun tỉnh dậy thấy người mệt mỏi cũng may là chưa phải đi làm, cô thề lần sau sẽ không bao giờ say như thế này nữa.. Nhớ đến tối qua, Joo Hyun gọi Seung Wan:

-Tr­ưa nay cậu rảnh không ? Tớ mời cậu đi ăn để cảm ơn tối qua.

-Thế cậu hết cúm Corona rồi à ?

-Cậu giỏi lắm đến bố mẹ tớ mà cũng dám trêu cơ à ? Tóm lại có đi được không ?

-Được, chờ ở nhà, tan sở mình qua.

Joo Hyun bước xuống nhà, chỉ có mẹ ở nhà, bà hỏi:

-Mày làm sao thế con, cớ gì mà uống say đến độ đi không vững thế ? May còn có bạn đưa về không thì...Trời ạ! Có thấy xã hội bây giờ nhan nhản tội ác không ?

Joo Hyun cười rồi ôm cổ mẹ:

-Mẹ yên tâm, con không say lần nữa đâu.

Bà mẹ lườm nhẹ cô con gái rồi long tong đi hâm thức ăn sáng cho cô.

Trưa đến, Seung Wan cùng Joo Hyun qua RV club lấy xe rồi mới ghé vào một quán ăn nhỏ. Ngồi ăn Joo Hyun hỏi cậu vẻ ngại ngùng:

-Này, tối qua tớ say quá à ?

-Ừ, cậu không kiểm soát nổi hành vi của mình.

Joo Hyun giật mình hỏi:

-Vậy...vậy tớ có làm gì quá đáng không ?

-À, cũng có như­ng mình thì thấy không quá đáng đâu.

-Gì ? Nói ?

-À, thì đầu tiên cậu hôn vào má tớ sau thì hôn môi tớ sau đó thì cậu ôm chặt lấy tớ làm bác tài xế taxi đổ máu mắt.

-Vậy tại sao cậu không đẩy tớ ra ?

-Thế tại sao tớ lại phải đẩy cậu ra ? Kệ chứ! Mà tớ vô tình nghe thấy bác lái xe lẩm bẩm 'Con gái mất nết' đấy.

Joo Hyun lặng im không nói, thấy xấu hổ quá, không lẽ mình say đến mức dại dột thế kia à ?
Thấy cô trầm tư­, Seung Wan bật cười:

-Đùa cậu đấy, cậu chẳng làm gì cả, chỉ ngủ thôi.

-À cậu giỏi lắm, trẻ không tha già không thương thế à ?

Nói rồi Joo Hyun ném cái cốc nhựa đựng giấy ăn vào người cậu làm cái quán ăn rộn rã hẳn lên. đắn đo giây lát, Seung Wan hỏi:

-Cậu và Bogum chia tay thật sao ?

-Có điều gì không nghiêm túc trong những lời nói của tớ à ?

-Không, chỉ là tớ thấy điều đó thật khó tin. Cậu ấy trông ổn mà.

-Gặp hồi nào mà khen ?

-Hai lần rồi, thấy hai người đẹp đôi đấy.

-Vậy là theo dõi à ?

-Không, phải gọi là dõi theo mới đúng. Đùa thôi, tình cờ gặp mà.

Joo Hyun không vặn vẹo nữa mà nói một cách chân thành:

-Thực ra giữa tớ và Bogum đã có những bất đồng từ lâu rồi, ngày qua ngày nó tích lũy thành những con sóng ngầm. Tình yêu không phải là tình thương càng không phải là một sự hào nhoáng bên ngoài. Tớ không quá cầu toàn về hình thức nên nội dung mới là vai trò chủ đạo trong các mối quan hệ. Bên Bogum tớ thấy được chiều chuộng như­ng tình yêu của Bogum nhiều khi còn mang nặng tính sở hữu, nó làm tớ ngột ngạt và mất tự do. Chia tay có thể cũng không hẳn đã là một ý hay như­ng với tớ lúc này nó không hề tồi.

-OK! Bao giờ cậu chính thức đi làm ?

-Thứ 2 tuần sau.

-Vậy chủ nhật này tớ dẫn cậu đến một nơi nhé.

Seung Wan rủ Joo Hyun đi chơi là muốn cô có thể giải tỏa được những buồn phiền. Seung Wan hiểu rất rõ tâm trạng của cô lúc này. Chorong nhìn cậu gật đầu.

-Thế cậu thế nào ? Bài trả lời phỏng vấn ổn chứ ?

-Cũng chưa biết kết quả nhưng tớ thật sự biết ơn vì bảo bối của cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều.

Như đã hẹn, Seung Wan chờ Joo Hyun từ 7 giờ sáng rồi đưa cô đến một nơi mà theo cậu nó cực kỳ đẹp. Trên đường đi, Joo Hyun hỏi:

-Cậu vẫn mời người khác đi chơi mà không cho ăn sáng thế này à ?

-Không, chỉ có mỗi cậu thôi.

Thấy Joo Hyun im lặng, sợ cô dỗi nên cậu nói:

-Ý tớ là tớ chỉ đưa có mỗi mình cậu đến nơi này thôi. Đây là nơi bí mật của tớ đấy.

Joo Hyun có vẻ hài lòng nên chuyện trò trở lại:

-Còn không mau đi, tớ đói muốn thủng dạ dày rồi này.

Từ nhà Joo Hyun ra đây chừng hơn 20 phút. Đây là một bãi đất bồi của sông Hàn, vào mùa nước rút, bãi đất nhô ra cả một vùng rộng có đến nghìn mét. Nơi đây đúng là thiên đường. 

Cả một cánh đồng toàn hoa cải vàng, những bông hoa li ti nhưng rực rỡ, hoa đua nhau khoe sắc trong ánh nắng của ngày mới. Màu vàng bất tận, trải ngút tầm mắt như đua sắc với màu nắng dưới kia là những tiếng sóng vỗ ì oạp vào bờ sông Hàn. Những cây cải mọc cao gần tới đầu Joo Hyun, cô thích thú đến mê đi.

Seung Wan lặng lẽ trải tấm nilon ra, bày đồ ăn sáng lên đó. Những thứ đồ ăn nhanh mà cậu đã cẩn thận chuẩn bị từ tối qua. Seung Wan làm cho cô một chiếc sandwich kẹp xúc xích, Joo Hyun cầm lấy và vừa ăn vừa chạy như một đứa trẻ con.

Cậu lặng lẽ lấy chiếc Nikon 12.1 ra, lắp ống tele vào, trông cậu thao tác chính xác như dân chuyên nghiệp. Đây sẽ là những bức hình cảnh vật đầu tiên có con người trong đó. Seung Wan muốn tặng khoảnh khắc tuyệt vời và sự thay đổi đột biến này cho Joo Hyun. Nhấc máy lên, chọn lấy những giây phút tự nhiên nhất của Joo Hyun mà cô không hề biết, cậu bấm liên tiếp 6,7 kiểu.

Gió dưới sông Hàn thổi lên từng cơn làm tóc cậu rối tung. Cái mùi ngai ngái của phù sa quyện trong gió. Cảnh vật sinh động một cách lạ kỳ. Từng ngọn cải phất phơ trong gió để lộ ra trong rừng hoa ấy một bông hoa tươi thắm và tràn đầy nhựa sống. Joo Hyun như lạc vào mê cung của hoa cải vàng. Cô bối rối đưa tay giữ mái tóc mượt mà rồi lại vội vàng giữ nếp váy sắp lật lên vì gió, điệu bộ đẹp như một thiên thần làm Seung Wan đờ ra.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro