17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Chorong ôm cánh tay của Jung Eunji, cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, không những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn khiến cô trở nên đắc ý. Dù ánh mắt của họ là hướng đến Jung Eunji, nhưng Park tổng cũng rất vui vẻ hưởng thụ, bởi vì đây là người mà cô chọn trúng.

- Cô Park, mời đi bên này. -Nhân viên phục vụ ở đây xem như cũng quen thuộc với Park Chorong, bởi vì Park tổng giám thường xuyên tới nơi này dùng bữa, hơn nữa mỗi lần đến đều dẫn theo một người khác nhau, bất quá lần này chất lượng thật sự rất đỉnh.

Park Chorong và Jung Eunji ngồi đối diện nhau, bàn ăn cũng không cao, hơn nữa không biết Park tổng là vô tình hay cố ý nghiêng người đến gần chỗ Jung Eunji hỏi cậu muốn ăn cái gì, khiến cho bạn nhỏ Jung rối bời, lo sợ sự câu dẫn này. Jung Eunji đổ mồ hôi trộm, nhịn không được trong lòng âm thầm cầu nguyện:

'Xin cô đừng dùng thái độ này nói chuyện với tôi !!!'

- Eunji, cậu muốn ăn cái gì ? -Park Chorong sợ Jung Eunji không hiểu tiếng Pháp cho nên cố ý giới thiệu vài món.- Gan ngỗng ở đây chế biến đúng chuẩn, khoai tây nghiền cũng ngon, salad trộn vừa miệng, beefsteak cũng nên thử một chút, còn có món ốc sên, nấm nấu bơ vị đậm đà, cảm giác tốt lắm. Tráng miệng có bánh trái cây, da vàng óng ánh, hòa quyện mùi thơm của bơ và vị tươi mát của trái cây. Mỗi lần tôi đến đây đều phải ăn một cái.

Có lẽ đồ ăn ở đây thực sự ngon cho nên lúc Park Chorong nói chuyện, ánh mắt tựa như tỏa ra ánh hào quang. 

- Cô chọn giúp tôi là được rồi.

Jung Eunji không có yêu cầu cao đối với chuyện ăn uống, mà Park Chorong lại là khách quen của nơi này, cho nên để cô chọn món, tin tưởng sẽ không sai lầm.

- Được thôi. -Park Chorong nghe được Jung Eunji nói vậy trong lòng cảm thấy vui vẻ, quay đầu nói với nhân viên phục vụ.- Gan ngỗng cách thức tiêu chuẩn, nấm nấu bơ, ốc sên đút lò, steak tái vừa và bánh trái cây. Mỗi loại hai đĩa.

Món Pháp không giống món ăn Hàn Quốc tất cả đều để chung một đĩa mọi người cùng ăn, cho nên phần ăn chọn giống nhau vẫn là gọi mỗi loại hai đĩa. Đương nhiên, hai người vẫn có thể cùng ăn một đĩa, chỉ là trước giờ Park Chorong cũng chưa từng thử qua loại chuyện này.

- À, một chai Chateau Lafite 1982.

- Dạ vâng, xin vui lòng chờ một chút. Tôi sẽ quay lại ngay. -Nhân viên phục vụ lễ phép gật gật đầu sau đó liền rời đi.

Jung Eunji đương nhiên biết chai rượu Chateau Lafite đó rất đắt tiền, bởi vì sản xuất năm 1982 nên lại càng đặc biệt đắt, nếu không Jung Eunji cũng sẽ không cảm thấy càng ngày càng áp lực. Một năm tiền lương của cậu cũng chưa chắc mua được một chai rượu này. Mà Park Chorong ăn một bữa cơm hiển nhiên là không thể thiếu rượu, chẳng lẽ rượu vào lời ra saoo... Jung Eunji nghĩ đến bữa ăn này, nếu mô tả bằng cụm từ 'thịnh soạn' có lẽ bữa này còn muốn thịnh soạn hơn.

Tuy rằng quyết định sẽ theo đuổi Jung Eunji nhưng mà Park Chorong cũng không thể hành động quá lỗ mãn, càng không thể trực tiếp cởi hết quần áo nằm trên giường, mà kiểu này Park tổng muốn cũng không được.. Cho nên chỉ có thể làm cho Jung Eunji cảm động cam tâm tình nguyện thích cô mới là biện pháp tốt nhất.

Jung Eunji cũng không biết ý định của Park Chorong, nếu không cậu cũng liền co giò bỏ chạy. Jung Eunji biết bản thân không phải một người tùy tiện, nhưng mà cậu suýt quên mất Park Chorong vị này không tùy tiện không phải người. Park nhỏ nhắc đến chuyện đi thuê phòng cũng không phải không có khả năng..

Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ trở lại cùng một xe thức ăn, trên tay là chai rượu vang đang chờ khui.

- Cô Park, rượu của cô. Bây giờ rót rượu luôn phải không ạ ?

- Ừ. - Park Chorong lơ đễnh trả lời, tâm tư của cô lúc này không phải đặt trên bàn ăn mà là ở trên người Jung Eunji. Làm thế nào có thể đem Jung Eunji câu tới tay, điểm này mới là vấn đề nan giải.

Nhìn chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy dọc theo thành ly làm cho người ta tự dưng có cảm giác hưởng thụ.

- Eunji, ngày hôm qua thực sự cảm ơn cậu. -Park Chorong không phải là kiểu người sẽ nói cảm ơn người khác, nhưng là cô vừa nói như vậy, khẳng định không có chuyện tốt.

- Park tổng khách sáo. -Jung Eunji trong lòng phát lạnh, ánh mắt của Park tổng lại làm cậu nổi hết cả da gà.

- Tan ca rồi, cũng đừng gọi tôi là Park tổng, nếu không tôi có cảm giác phải lên dây cót chuẩn bị làm việc. -Park Chorong nhìn Eunji cười xinh đẹp.- Cậu cũng có thể gọi tôi là Chorong.

Chorong ?

Jung Eunji nhớ đến Oh Hayoung cũng từng gọi cô như vậy, liền híp mắt cự tuyệt:

- Không cần. Tôi không có thói quen kêu tên giống với những người khác.

Nếu đoán không lầm, Park Chorong đều nói như vậy với những tình nhân trước đó. Cho xin đi, chẳng lẽ cậu là tình nhân của cô sao, trong lòng nghĩ vậy cho nên tâm tình vốn bình tĩnh chậm rãi biến thành u oán. Chẳng lẽ Park Chorong thực sự sẽ ra tay đối với cậu ??

Jung Eunji cũng không biết nên khóc hay nên cười, tất cả mọi chuyện hiện tại đều xảy ra đúng như hướng mà Park nhỏ đã nói. Nhưng là Jung Eunji trước giờ hoàn toàn không có ý định trở thành tình nhân của Park Chorong. Nếu có cũng tuyệt đối không phải chỉ là tình nhân đơn giản như vậy. Ăn một bữa cơm, tiếp theo là lên giường, sau đó là hẹn gặp lại, chuyện tình như vậy Jung Eunji không làm được. Cho nên nếu không phải thật lòng, chỉ là muốn cùng nhau vui vẻ vài ngày thì cậu sẽ không bao giờ đồng ý. Tuy rằng Jung Eunji không thể không thừa nhận, cậu đối với Park Chorong có chút cảm tình, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ dung túng cho hành động của Park Chorong. Hai chuyện này không thể nhập làm một được.

Park Chorong cũng không phải kẻ ngốc, làm sao lại không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Jung Eunji. Nếu là người khác nói như vậy, cô đã sớm trở mặt. 

- Eunji, cậu có ý gì ? -Park Chorong cũng không phải người hiền lành, bị công kích như vậy, thiếu điều chỉ thẳng mặt mắng, cô làm sao có thể không có một chút phản ứng.

- Park tổng, cô nhất định muốn tôi nói thẳng ra sao ? -Jung Eunji cau mày, đôi mắt màu lam thâm thúy mà lại sáng ngời.- Jung Eunji tôi chỉ là một kẻ bình thường, không đảm đương nỗi cách xưng hô thân mật như thế. Nếu Park tổng chỉ muốn tìm tình nhân mới, vậy xin cô đừng bao giờ chọn tôi, bởi vì quan điểm về tình yêu của chúng ta hoàn toàn khác biệt. Park tổng cô chỉ thích vui qua đường, còn tôi lại không như vậy.

Lời nói của Jung Eunji giống như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Park Chorong, sắc mặt của cô cũng trở nên cứng đờ.

- Park tổng, tốc độ đổi bồ của mình nhanh như thế nào, không cần tôi nói chắc cô cũng tự rõ ràng. Tôi không nghĩ sẽ trở thành một trong số đó. Nếu đã không thể bên nhau dài lâu, vậy thì cũng đừng nên có bắt đầu.

Jung Eunji nâng ly rượu nhấp một ngụm, sau đó nói tiếp.

- Có lẽ lời nói của tôi quá thẳng thừng làm cho Park tổng cảm thấy khó chịu, nhưng mà cô phải suy nghĩ thật kỹ, tình yêu khắc cốt ghi tâm kia đã trở thành quá khứ, chuyện đã qua cứ để cho nó qua đi. Hà cớ gì cứ mãi ôm chấp niệm trong lòng. Nếu ngay cả bản thân cô cũng không đối tốt với cô, thì cô mong ai sẽ lo nghĩ cho cô.

'Yoon Bomi gì đó sao ? Có trời mới biết cậu ta đang ăn sung mặc sướng ở chỗ nào!'

- Giống như chai Chateau Lafite này, khui thì cũng đã khui, nhưng không có nghĩa nó không phải rượu ngon, nó vẫn là chai Chateau Lafite đắt tiền mà mọi người yêu thích. Nhưng nếu cô lại đổ thêm nước, thêm trà, thêm nước ngọt vào thì mặc dù bên ngoài nó là chai Lafite nhưng bên trong đã biến thành dạng hỗn tạp gì rồi. Hỗn hợp nhiều thứ như vậy thì khó uống như thế nào, chắc cô hiểu rõ.

Lấy rượu so với người, những lời Jung Eunji nói ra kỳ thật đã rất nặng, có thể nói là vạch trần sạch sẽ đến nỗi đâm vào da thịt chảy máu đầm đìa, đây không còn là khó chịu mà chính là nhục nhã. Khóe miệng Park Chorong tuy vẫn cười nhưng nụ cười này có bao nhiêu là miễn cưỡng, sắc mặt từ đỏ biến thành trắng.

- Bất quá, nếu chai Lafite này không hề bị pha trộn, cho dù là đã khui thì cũng sẽ có người cam tâm mà thưởng thức. Có đúng không, Rongie ? -Jung Eunji đẩy ly rượu đến trước mặt Park Chorong.- Nếm thử một chút đi, rượu nguyên chất vẫn là ngon nhất.

Jung Eunji xuất chiêu có thể mô tả bằng câu 'trước đắng sau ngọt', đem người ta đánh bầm dập sau đó xoa đầu tặng cho một quả táo.

Trong ý tứ chính là, nếu Park Chorong tiếp tục một cuộc sống như bây giờ, vậy thì cũng đừng tìm đến cậu, cả hai không hợp, cô không thay đổi, cậu cũng sẽ không đáp ứng cô. Ngược lại nếu cô có thể sửa, như vậy hai người họ cũng không hẳn là không thể tiếp tục phát triển.

Thực ra, không thể trách Jung Eunji nói năng ngoan độc, có một số việc không nói rõ ràng thì không thể giải quyết được. Đặc biệt Park Chorong lại là kiểu cố chấp, vì chuyện tình cảm mà hủy hoại bản thân. Mà quan trọng nhất là Jung Eunji muốn 'đánh' cho Park tổng giám tỉnh ngộ.

'Cô tự sa ngã như vậy, ai có thể hiểu mà đau lòng cho cô. Không phải chỉ có mình tôi à ? Cái người tên Yoon Bomi kia, tới bóng cũng không thấy.'

Jung Eunji nhìn sắc mặt trắng bệch của Park Chorong, trong lòng ẩn ẩn đau xót. Nếu như có thể làm cho Park Chorong tỉnh ngộ, vậy Jung Eunji không ngại làm kẻ tàn độc đào sâu vào vết thương, sát muối chà ớt, sau đó cắt bỏ phần đã bị hoại tử kia. Tuy rằng sẽ rất đau đớn nhưng mà sau khi trải qua hết cơn đau liền bình phục trở lại.

Cảm xúc Park Chorong hiện tại giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, từ tâm tình vui vẻ, rồi rơi vào trầm lắng, hai bên hốc mắt cũng đã ưng ửng đỏ. Vừa rồi nghe Jung Eunji nói chuyện, cô rất muốn tìm cái hố nào đó chui xuống. Vốn dĩ trước giờ cô đều cảm thấy cuộc sống như vậy không có vấn đề gì, 'cô đồng ý tôi tình nguyện', tất cả đều là phụ nữ cho nên cũng không lo sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, có cảm giác thì tiếp tục vui vẻ thêm vài ngày, dù sao cũng chỉ là vui qua đường, chỉ cần thỏa mãn thể xác là được rồi.

Jung Eunji nói đến tình yêu, cô không phủ nhận, cũng bởi vì nguyên nhân này mà cô mới không tin vào chuyện tình cảm, mỗi ngày đều ra ra vào vào quán bar tìm niềm vui, chỉ cần thỏa mãn ở trên giường những chuyện khác không cần quan tâm. Nhưng mà, cô làm vậy là sai rồi sao ? Hiện tại cũng rất nhiều người đều làm như vậy, mà cô cũng chỉ là một thành viên ở trong đó mà thôi, nói văn vẻ một chút chính là 'thuận nước đẩy thuyền'. 

Nếu là người khác nói như thế, Park Chorong sẽ hồn nhiên không buồn để ý. Nhưng chính từ miệng Jung Eunji nói ra cho nên cô mới quan tâm như vậy. Bởi vì cảm giác của Park Chorong đối với Jung Eunji chính là rất đặc biệt, tuy rằng không thể nói chắc là gì nhưng cũng không phải dạng vui đùa. Mà Jung Eunji thẳng thắn như vậy, làm cho Park Chorong cảm thấy bản thân cô thật phóng túng. Đặc biệt trong giọng nói của cậu còn kèm theo vài tia khinh thường, mà điều này căn bản cũng chỉ là trong suy nghĩ của Park Chorong, rốt cuộc có thật như vậy hay không thì đương sự cũng không nói rõ.

Nếu chỉ nghe những lời này của Jung Eunji, Park tổng giám cũng sẽ chết tâm, cho dù có thích cũng không mặt dày tiếp tục theo đuổi cậu. Nhưng là trong lời nói của Jung Eunji, không biết vô tình hay cố ý gọi một tiếng 'Rongie', cái này không phải tên gọi thân mật thì là cái gì aa ???

Vậy cuối cùng là cậu chấp nhận, hay vẫn là không chấp nhận đây ???

Park Chorong cảm thấy bị gài hơn phân nửa, trong lòng thực sự hận chết Jung Eunji. Cầm ly rượu uống hết một hơi, rõ ràng là chất rượu mà cô yêu thích, bây giờ lại không cảm thấy được vị ngọt ngược lại chỉ có chua xót. Thì ra, rượu ngon hay không còn phải xem tâm trạng.

- Jung Eunji, tôi không biết kết quả sau này sẽ như thế nào, nhưng tôi biết tôi đối với cậu không phải là đùa giỡn. -Park Chorong buồn bã cười cười, nụ cười chứa đầy sự cô đơn, tịch liêu.- Cậu thật bí ẩn, làm cho tôi bất tri bất giác nhận ra rằng cảm giác tôi dành cho cậu là khác biệt. Tôi vốn dĩ không quan tâm người khác nghĩ sao về mình, nhưng tôi sẽ để ý cách nhìn của cậu.

Tuy rằng hai người chính thức quen biết không bao lâu, thậm chí Jung Eunji còn đùa ác wax hết lông mày của cô, nhưng cô không thể phủ nhận, lúc cô cùng Oh Hayoung kia cự cãi, cái thời khắc mà Jung Eunji đẩy cửa bước vào, tất cả đều đã thay đổi. Park Chorong không biết đây có phải là tình yêu hay không, nhưng hẳn là cũng đã bắt đầu nảy sinh tình cảm. Cảm thấy tò mò đối với một người, đồng dạng chính là bắt đầu để tâm đến người đó.

- Nếu cậu chấp nhận, thì tôi rất thật lòng.

Park tổng giám tuy rằng trong lòng ủy khuất nhưng không muốn như vậy quay đầu bước đi. Cả đời này cô cũng không hi vọng sẽ bỏ lỡ Jung Eunji, cho nên vẫn kiên trì ngồi ở chỗ này, mặc kệ vừa rồi Jung Eunji còn buông lời cay đắng.

Park Chorong ngạo kiều, ở trước mặt Jung Eunji vĩnh viễn cũng không là gì. Bởi vì, ngạo khí của Jung Eunji là từ trong toát ra, còn tổng giám đốc Park kiêu ngạo chỉ là lớp ngụy trang.

Jung Eunji thở dài một hơi, nhẹ nhàng chồm người đến, đầu ngón tay mát lạnh lau lau khóe mắt có chút ẩm ướt của Park Chorong. Đối với nữ nhân này, cậu từ đầu đến cuối chính là đau lòng. Nếu nói đây là định mệnh, như vậy ngay phút này, Jung Eunji thật sự nhận thua.

Jung Eunji cậu chấp nhận vận mệnh này.

Giống như tiểu công chúa đã từng nói... Cứu vớt sao ?

Cứu vớt người phụ nữ lạc lối của cậu, trong lúc đó cũng đem chính mình hòa vào trong đó.

Jung Eunji cũng không thể trách cô, nếu lúc trước cô không chọn cách phóng túng, khờ dại một chút có lẽ sẽ chọn phương pháp hủy hoại. Mà phóng túng cũng có nhiều dạng, Park Chorong chọn cách thông thường nhất, mà cậu một lần chọn, chính là chọn sự nguy hiểm.

- Park Chorong! -Jung Eunji động tác thực ôn nhu, cúi người ở trên trán Park tổng giám hôn nhẹ một cái, sau đó cười tà nói.- Nếu chị đã thật lòng, vậy thì chúng ta hẹn hò đi.

Vận mệnh ơi vận mệnh, đem một cực phẩm nữ nhân này giao cho cậu, lại còn sẵn tiện giao luôn sứ mệnh gian khổ này, cậu có nên cảm kích không ? Rõ ràng, giới tính của cậu vốn rất bình thường mà! Khóc một dòng sông!

'Park Chorong, có lẽ tại thời điểm em biết đến tiểu công chúa, em liền vĩnh viễn không thoát khỏi chị.'

Bạn nhỏ Jung của chúng ta cười gian xảo, mà Park tổng giám chính là ngây ngốc nhìn Jung Eunji, có vẻ tình huống này cô chưa load kịp. Ngẫm nghĩ một chút lại cảm thấy Jung Eunji trước sau có sự tương phản quá lớn. Mà chuyện này có quan trọng đâu aa!!!

Trong mắt Park Chorong là hình ảnh một Jung Eunji tỏa ra hào quang sáng bừng bừng, có lẽ đó chính là hy vọng. Dưới ánh đèn vàng, trước mặt là ly vang đỏ, Park Chorong nở nụ cười. Đây mới là nụ cười chân chính của Park Chorong. Yêu nghiệt cùng quyến rũ, khóe mắt cong còng tràn đầy hạnh phúc. Lần đầu tiên ở trước mặt Jung Eunji, Park Chorong trở thành Park yêu nghiệt làm cho ngàn vạn người khuynh đảo. Nụ cười khuynh quốc khuynh thành, chính là cái này.

Park Chorong cong môi, nhìn Jung Eunji ở đối diện:

- Được! 

Nếu Jung Eunji là một cái bẫy, giờ phút này, cô chấp nhận bước chân vào đi. Park Chorong cũng không biết sẽ cùng Jung Eunji đi đến đâu, nhưng mà cô biết, Jung Eunji cùng cái gọi là 'tình nhân' là hoàn toàn khác nhau. Giờ khắc này, cô muốn một lần nữa, đối đãi thật lòng với Jung Eunji, nếu kết cục vẫn giống Yoon Bomi trước đây, như vậy cô cũng sẽ chết tâm.

'Jung Eunji, liệu em có phải là một Yoon Bomi thứ hai không ?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro