Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Suất Trí căng thẳng liếc nhìn ba gương mặt của ba kẻ đang ngồi trong bàn ăn của mình, rồi nghiến răng nhìn cái điện thoại yên tĩnh đến mức phát ghét đang được đặt chính giữa trên chiếc bàn trống. 

"Đã hai mươi phút trôi qua rồi. Mấy người đang giở trò với tôi à??" Nàng mất kiên nhẫn, đứng dậy đập tay lên bàn, đồng hồ đã điểm sáu giờ đêm, nàng bỏ thời gian để làm điều vô bổ thay vì có thể uống rượu thật nhiều nếu như rời đi ngay từ đầu. 

"Bình tĩnh đi chị, một chút nữa." Phác Chính Hoa đứng dậy, đưa tay ra hạ hạ như muốn ra hiệu cho cơn lửa giận của đối phương giảm bớt. 

"Không lẽ chị không muốn gặp Từ Huệ Lân?" An Hỷ Nghiên nhăn nhó, đưa tay ra chạm lấy cái điện thoại giữa bàn." Nếu giữ thái độ đó thì tôi sẽ ra khỏi nhà chị ngay lập tức." 

Hứa Suất Trí ngồi xuống chiếc ghế của mình, lại căng thẳng im lặng chờ đợi, không biết là họ bày trò gì nhưng nếu trong mười phút nữa không có gì xảy ra thì nàng sẽ tống cổ cả ba ra khỏi nhà mình. Lãng phí thời gian. 

Chân điếu thuốc trước mắt mọi người, nàng đưa vào miệng thản nhiên hút rồi phả khói vào không khí trong lành xung quanh. 

"Khụ!" An Hỷ Nghiên ho một tiếng, nhíu mày giữ lấy cổ họng, chỉ là phản ứng đầu tiên khi ngửi thấy mùi thuốc thôi.

An Hiếu Trân khéo léo che mắt mọi người, đưa tay xuống bàn, chạm nhẹ vào chân An Hỷ Nghiên để cô ấy chú ý đến mình. 

"Định làm trò gì vậy? Chọc giận Suất Trí không ổn đâu!!" An Hiếu Trân nhăn nhó cái mặt, giao tiếp qua mắt với cái người hành động khó hiểu họ An nhưng rồi người ta chỉ cười một cái như muốn nàng ngưng lo lắng, nàng chỉ thấy sau đó là nàng càng lo lắng thêm thôi. 

Chiếc điện thoại đang yên vị trên bàn, hơn 25 phút vẫn không có động tĩnh, nhưng bất ngờ vào giây cuối, nó vang lên một tiếng rung và từ đó kéo dài thành âm báo có cuộc gọi đến thu hút tất cả chú ý của tất cả bốn người có mặt trong phòng lúc này. 

"Chị! Là Từ Huệ Lân!!" An Hiếu Trân một lượt cùng Phác Chính Hoa rạng rỡ thông báo..

"Đúng, là cô ấy." An Hỷ Nghiên cười nụ cười mãn nguyện khi thấy biểu cảm cực kì căng của Hứa Suất Trí, chị ấy như vồ đến cái điện thoại ngay sau đó nhưng cô nhanh tay bắt lấy nó trước." Bình tĩnh!" 

"Ma...mau đồng ý cuộc gọi đi chứ!!!" 

Hứa Suất Trí khẩn trương, hai mắt mở to, trong lòng hỗn loạn, sợ nếu để thêm một giây nữa thì cuộc gọi đáng giá đó sẽ bị kết thúc mất. 

"Chị đừng la lớn, lỡ người làm biết chuyện thì sẽ nói với Hứa lão gia. Hơn nữa đây là cuộc gọi bất ngờ tôi sắp xếp cho hai người gặp nhau, cô ấy có muốn nói chuyện với chị hay không thì tôi không chắc. Đây là cuộc gọi video, phiền chị hãy cẩn thận! Đồng ý không?"

"....đ.. được." Điếu thuốc tàn đầu đi nhưng nàng không kịp phủi đi tàn, vẫn còn ngậm trong miệng... hiện tại đang rất muốn gặp người mình nhớ mong. Qua màn ảnh nhỏ cũng đủ nữa. 

An Hỷ Nghiên ấn ngón tay vào đồng ý cuộc gọi, ngay sau đó Từ Huệ Lân hiện lên màn hình với bộ dạng gọn gàng, nụ cười tươi đầy ấm áp như thường ngày cả hai vẫn gặp nhau." Chào cậu!" 

"Chào! Hôm nay thế nào? Xin lỗi vì lỡ hẹn với cậu, mình bận bịu một chút, cậu biết đấy, công việc." 

"Không sao, Lân, mình hẹn với cậu là có chuyện. Hiện tại mình là muốn cho cậu gặp một người, nếu không muốn thì cậu có thể tắt máy, chúng ta sẽ nói chuyện sau." 

"Nghe có vẻ nghiêm trọng, ai vậy?" 

Đúng là giọng của em rồi, nghe thoáng qua trong lòng như lại ồn ào những cơn sóng lớn, Hứa Suất Trí đôi mắt ngay lập tức trở nên long lanh, đôi môi run lên vì xúc động. 

"Lân, cô ấy ở đây..." 

An Hỷ Nghiên xoay cái màn hình về phía Hứa Suất Trí, vì điện thoại to nên màn hình đủ để Hứa Suất Trí nhìn rõ gương mặt người yêu ở nơi nào đó xa xôi, nàng như một lần nữa sống lại, mọi hy vọng tràn về, cảm xúc thay nhau dồn dập trong tấm lòng bé nhỏ, nàng không kiềm được khi nhìn đôi mắt ấy, ngay lập tức liền bật khóc. 

Từ Huệ Lân qua màn hình điện thoại, giây phút gặp Hứa Suất Trí thì biểu cảm trên mặt cũng thay đổi rất nhanh, nụ cười trên môi dần tắt, mặt giãn ra, hai mắt tròn xoe... nó như vừa rơi vào một không gian nào đó đầy mùi vị của kí ức.

Cả hai vẫn im lặng không nói gì, khắp gian phòng chỉ có tiếng khóc của Hứa Suất Trí vang lên liên tục, trở nên thảm thiết như tiếng cào xé của trái tim...

Từ Huệ Lân không hiểu sao lại im lặng đến thế nữa, cũng phải thôi, khi nàng khóc, nó sẽ đến ôm nàng, để nàng khóc lên vai nó nhưng lần này lại không thể, cả hai chỉ nhìn nhau qua màn hình điện thoại, việc nó có thể làm duy nhất lúc này là trân mắt ra nhìn và cảm nhận từng cơn tê tái trong lòng...

"N... nói gì đi chứ, hai người không có thời gian đâu." An Hiếu Trân thúc giục. 

Hứa Suất Trí cố gắng nén lại tiếng nấc, nhưng cứ nhìn thấy người yêu lại kiềm không được lòng, nổi đau như xé ra, nàng bật khóc thêm lần nữa, điếu thuốc cũng sớm bị nước mắt làm cho ướt phần nàng ngậm. 

Lần này Từ Huệ Lân có phản ứng, nó nở nụ cười ấm áp sau đó, giọng nói thân thuộc lại vang lên." Lại hút thuốc nữa rồi... mắt chị sẽ sưng lên nếu cứ khóc tiếp. Nín đi." 

Hứa Suất Trí lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, lập tức ném xuống sàn, lắc đầu liên tục, nghẹn ngào nhận lỗi.

"X...xin lỗi... tôi xin lỗi.." 

"Không sau, hút thuốc cũng được, nhưng đừng hút quá nhiều." 

"Chị ấy không những một tháng nay ngày nào cũng hút thuốc mà còn vấn thân vào những chai rượu, ngày nào cũng say đến không nhận ra trời đất! Về nhà rất khuya nữa, chị ấy không đến trường luôn, còn muốn bỏ nhà ra đi!!" 

Phác Chính Hoa bất ngờ báo tội của Hứa Suất Trí, cố tình nói to rõ cho ai đó qua điện thoại có thể nghe được. 

Hứa Suất Trí lườm Phác Chính một cái rồi lắc đầu liên tục với màn hình điện thoại của An Hỷ Nghiên khi thấy người trong đó đang tỏ thái độ không hài lòng." Tôi xin lỗi, xin lỗi... chỉ là... tôi không... làm chủ được mình..." 

"... là thật à?" 

"..." Phải, nên gật đầu thú nhận để Từ Huệ Lân biết chuyện, nếu không em sẽ giận thật, nàng nghẹn ngào thú tội." Tôi sử dụng nhiều chất kích thích... gấp đôi trước đây. Còn... bỏ học. Tôi đến phòng rượu cả ngày và về nhà khi trời sắp sáng. Đó chưa là tất cả, còn nhiều hơn thế..." 

Lý do thì chắc em hiểu. Nàng không cần nói ra. 

Từ Huệ Lân liếc nhìn Hứa Suất Trí với sự xót xa, nó ho khan một tiếng, rồi cẩn thận nhắc nhở.

"C... chị có thể dừng lại tất cả và trở lại việc học hành được không? Rất nhiều người ngoài kia muốn đi học mà không được, sao chị lại không biết đến?! Còn nữa, nếu chị cứ vấn thân vào rượu thuốc... sẽ có ngày nó bào mòn sức khỏe chị thôi. Chị muốn chết sớm à?" 

"Có thể." Hứa Suất Trí cười nhạt, đôi mắt lại tràn nước ra..." Tôi sẽ làm ma...đi tìm em với sự tự do.." 

"Tỉnh lại đi Suất Trí. Chúng ta có cuộc sống riêng! Chị cứ sống theo khuôn khổ của nhà chị, còn em sẽ sống theo cách của em. Sau này sẽ có người giúp chị... quên đi những thứ cần thiết, q... quên đi em và còn nhiều cái nữa. Đừng tự làm khổ mình!" 

"Đừng ai khuyên tôi quên em đi nữa có được không?!! Chưa đủ hay sao?? Tôi... tôi không thể!!! Tôi đã thử ngàn cách rồi!!! Những người ngoài kia không thể giống em được!!!" 

Nàng bỗng hét lên, đứng dậy khỏi ghế, làm mọi người xung quanh một phen giật mình. Nó thì không, không phải nó không trực tiếp nghe giọng chị hét và hứng phản ứng dữ dội của chị, chỉ là do nó biết đó chỉ là phản ứng thường tình, nó hiểu cảm giác của chị rất rõ...

"Em sẽ không bất ngờ đâu. Bởi vì chị giống em! Em biết cả đời sẽ không tìm được một Hứa Suất Trí thứ hai..." 

Mặt Từ Huệ Lân có chút cảm động, nhưng từ đó cũng trở nên khó xử, nó lại một lần nữa nở nụ cười ấm áp với chị, trở về với lời khuyên thật lòng của nó...

"Nhưng rồi nhìn em đi Suất Trí. Em không thể tìm chị, chị cũng vậy, chúng ta không thể tìm đến nhau. Nếu chị cứ suy nghĩ nhiều cũng không được gì. Chỉ cần duyên, nếu có duyên... tự nhiên sẽ gặp lại, không cần chị phải khổ tâm nữa." 

"Nhưng nếu không có duyên..." 

"...em nói rồi, sẽ không gặp lại nhau được đâu." 

"Có quá khó nếu tôi chỉ muốn... có được tình yêu? Tôi có lỗi nếu mong ước điều đó?" 

"Chị không có lỗi. Là do thiếu may mắn." 

"Tôi nhớ em. T... tôi thương em. Tôi cần em trong đời. Tôi yêu em. Tình cảm tôi dành cho em...to lớn... rất nhiều.... không ai có thể giống như em. Cả đời này... tôi chỉ có mình em...em là người yêu duy nhất. Em đừng suy nghĩ nhiều nữa, hãy cùng tôi bỏ trốn có được không? Chúng ta sẽ được bên nhau, âu yếm hàng giờ mà không ai cấm cản... Huệ Lân, em có yêu tôi hay không?" 

Mấy lời này chưa từng được nói một cách thành thật như vậy trước đây, Từ Huệ Lân cười hạnh phúc, nó ôm lấy Hứa Suất Trí qua đôi mắt đầy ắp cảm xúc, đầy âu yếm. 

"Đương nhiên là em yêu chị. Nhưng chúng ta không thể đến với nhau, chúng ta còn không thể hiểu được cảm giác của nhau còn gì..." 

"Tôi đã hiểu rồi. Tôi không dám làm em buồn nữa, xin hãy tha thứ cho tất cả, tôi muốn được một lần nữa... yêu cùng với em. Hãy bỏ trốn đi Huệ Lân, chúng ta... chúng ta sẽ đến một nơi không có ai." 

"Rồi tương lai của Hứa Gia sẽ ra sao?" 

Nàng đơ người, nhíu mày..." Hứa Gia?" 

"Cha mẹ chị chỉ có một đứa con gái, nếu chị không gánh lấy cơ nghiệp và gia sản của Hứa Gia... thì ai sẽ gánh đây?" 

"..." 

"Hứa Suất Trí, sau này khi trưởng thành thật sự chị sẽ thấy được tầm quan trọng của những thứ chị đang có, cha mẹ chị nữa. Đừng làm họ thất vọng, trở về với việc học tập, vài năm nữa sẽ trở thành nữ Chủ tịch mới tài ba." 

"Em ghét tôi nên mới gán ghép tôi với gia sản của nhà tôi đúng không? E...em không muốn bỏ trốn với tôi..." 

"Không phải, chúng ta đều có những người quan trọng cần phải trả ơn. Em chưa làm được gì cho cha mẹ thì em sẽ không đi đâu được!" 

"Nói vậy...em thương cha mẹ của em, hơn tôi..." 

Đôi mắt Hứa Suất Trí trở nên long lanh, buồn rượi. 

Nó liền phì cười." Sao lại so sánh như vậy?! Ngốc khi nào thế?" 

"Tôi ghen với tất cả người bên ngoài đấy. Em luôn không chịu đến với tôi vì nhiều lý do, em trở nên như thế sau khi... tôi hôn Tôn Thừa Hoan. Được thôi, tôi chấp nhận là em đối với tôi nhạt hơn lúc đầu. Dù sao tôi cũng yêu em hết mức rồi, nếu đổi lại là con số không cũng không sao... tôi vẫn yêu em. Chờ ngày tôi thuyết phục cha tôi, có được không?" 

"Đừng...em nghĩ là..." 

"T... tôi sẽ làm mọi cách... để gả cho em..n... nếu không tôi sẽ không gả cho ai nữa!" 

"E...em phải trở về với công việc ngay đây. Hy vọng chị nghe mấy lời linh tinh em vừa khuyên." 

"Công việc? Sao lại là công việc??! Không phải em về quê học hành sao?! Chỗ em đang ở là chỗ nào?! Ch... chờ chút!" 

"Em nhớ chị." 

Từ Huệ Lân khéo léo chặn miệng Hứa Suất Trí lại chỉ với một câu nói nhỏ mà đầy sát thương, nàng liền câm nín ngay sau đó, hai mắt đen trở nên sâu xa vô cùng... một giây, nụ cười buồn đầy lưu luyến của Từ Huệ Lân là thứ cuối cùng nàng thấy được, màn hình điện thoại của Hỷ Nghiên trở nên với giao diện khác, em biến mất một lần nữa mà nàng không thể làm gì. 

Lúc này chính xác thất thần, nàng ngã người ngồi xuống ghế, nhìn những thứ mông lung bay quanh đầu óc...

"Chị có nghe chưa? Từ hôm nay mà còn ăn chơi sa đọa nữa thì em sẽ mách Hỷ Nghiên, để Hỷ Nghiên nói với Huệ Lân! Chị có muốn thấy cô ấy thất vọng không?!" 

Phác Chính Hoa khoanh tay lại, nhướng mày nhìn Hứa Suất Trí. 

Nàng nghe thế, lập tức đưa tay vào túi áo, lấy gói thuốc ra rồi ném xuống sàn không thương tiếc." Vài ngày nữa tôi sẽ đi học!!!" 

An Hiếu Trân thấy biểu hiện tốt của Hứa Suất Trí, nàng cười mãn nguyện lén lút nháy mắt với An Hỷ Nghiên...

"Đừng nháy mắt với người ta, phần thưởng...khi nào tôi nhận được?" An Hỷ Nghiên nghiên người sang phía An Hiếu Trân hỏi nhỏ. 

"Đương nhiên. Phải giữ lời chứ." An Hiếu Trân âm thầm đưa tay sang chân An Hỷ Nghiên, cẩn thận nhét một tờ giấy nhỏ vào túi quần cô ấy kèm theo lời nhắn nhẹ nhàng nhất." Về đến nhà rồi hãy gọi cho em." 

Như vừa lên thiên đàng, An Hỷ Nghiên không nhịn nổi siết chặt cái điện thoại trong tay rồi đung đưa liên tục. 

Phác Chính Hoa lườm hai cái kẻ chim chuột cạnh mình, ném cho cái nhìn lạnh tanh, lẽ nào họ không thấy Hứa Suất Trí lại trở về với gương mặt buồn bã hay sao mà hú hí vui vẻ đến vậy? Nhưng dù sao thì cuộc nói chuyện hôm nay rất có kết quả. Hi vọng Hứa Suất Trí sẽ chịu ăn uống, hoạt động lạnh mạnh trở lại. 

./////. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro