4 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm bên ngoài trời mưa, hơn nữa sấm sét vang dậy, vì đôi mắt không còn nhìn thấy cho nên thính lực tôi đặc biệt mẫn cảm. Tuy rằng tôi ghét sấm sét, thế nhưng tôi lại muốn một lần nữa thấy hình dạng của tia sét, dù cho chỉ vài giây cũng được.

Tôi đứng dậy, xuống giường, sau đó theo mép giường lần tìm tới tường, tôi nhớ kỹ phòng này có một sân thượng. Tôi nghe tiếng mưa rơi, chậm rãi lần tìm tới cánh cửa thủy tinh lạnh lẽo, bên ngoài chính là sân thượng.

Đẩy cửa ra, tôi vươn tay, nước mưa băng lãnh rơi vào trên tay, cảm giác ấy vô cùng chân thực. Mỗi khi mưa rơi tôi sẽ nhớ tới ngày mà tôi rời xa Byun Baek Hyun, ngày đó cũng có nhiệt độ như thế này, cũng mưa lớn như thế này, cũng đen tối như thế này.

Tôi nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, một mình ngồi ở trong màn đêm tối đen, khi tôi biến thành người mù, tôi không có cách nào thích ứng tất cả mọi thứ xung quanh, thậm chí không dám xuống giường.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, tôi có chút sợ hãi rụt lui thân thể, khi đó tôi vô cùng nhát gan, chỉ một chút thanh âm nhẹ trên mặt đất cũng khiến thần kinh tôi trở nên khẩn trương.

‘ Cô không thể tiếp tục ở đây nữa, viện phí của cô chỉ trả cho tới hôm nay, trừ phi cô có thể trả viện phí. ’ Đây là tiếng của một bác sĩ trẻ, tôi nhớ kỹ khi hắn nói rất nhã nhặn, tuy rằng trong miệng là ở đuổi tôi đi, thế nhưng ngữ khí lại rất đồng cảm với tôi.

Tôi cười khổ một chút, trong người không một xu dính túi tôi căn bản không thể tiếp tục trả viện phí, mà sau khi giải phẫu tôi chưa từng thấy Byun Baek Hyun hay bất luận kẻ nào bên người hắn, tôi kỳ thực đã sớm biết giá trị lợi dụng của mình đã hết nên sẽ bị vứt bỏ.

‘ Xin lỗi, tôi sẽ lập tức rời đi. ’ Tôi nỗ lực đứng dậy xuống giường, vị bác sĩ tốt bụng giúp tôi đứng dậy.

‘ Cô có muốn mua một chiếc gậy cho người mù không, tôi có thể bán cho nửa giá, cô mới giải phẫu còn chưa thích ứng nên rất khó đi lại. ’ Tôi biết bác sĩ này không phải đang tiếp thị đồ cho mình, mà là thực sự lo lắng cho tôi, nhưng tôi mua không nổi, hiện tại ngay cả cơm tôi cũng chẳng thể mua được.

‘ Không cần đâu, cảm ơn bác sĩ, tôi chỉ xin bác sĩ đưa tôi ra ngoài cửa bệnh viện thì được rồi, tôi không biết nên đi như thế nào. ’ Tôi mỉm cười, tôi nghe được hắn nhẹ nhàng thở dài, sau đó hắn đỡ tôi đi ra khỏi phòng bệnh.

Tất cả đều là màu đen, đi tới đâu cũng là thế giới bóng tối, tôi cảm giác vô cùng bất lực. Tôi được bác sĩ đưa đến cửa bệnh viện, tôi vươn tay cảm thụ được từng hạt mưa rơi vào trên tay mình, cảm giác ấy giống như một cơn ác mộng.

‘ Cô chờ tôi một chút. ’ Vị bác sĩ ấy để tôi đứng ở đó, sau đó hắn xoay người ly khai.

Một lát sau, hắn đã trở về, sau đó đem một cây dù nhét vào trong tay tôi, hắn nói: ‘ Trời mưa rồi, đây là ta tôi tặng cô. ’

‘ Cảm ơn bác sĩ, xin dừng bước. ’ Tôi cúi người cúc cung cảm ơn, sau đó mở dù đi vào trong mưa.

Tôi có thể nghe được từng tiếng mưa rơi trên dù, thế nhưng tôi hoàn toàn không biết mình đi về nơi nào, tôi cứ lần theo vách tường mà đi về phía trước.

Tôi không có nhà để về, trên người không có tiền, lại ở xứ người, hơn nữa là một người mù. . Trong tay chỉ có một cây dù mà người hảo tâm tặng, tôi chưa bao giờ biết tôi sẽ có kết cục như ngày hôm nay. . .

A! Tôi còn quên một điều nữa. . Tôi già rồi. . Đây là điều mà Byun Baek Hyun đã từng nói qua. . Khi Rongie già sẽ bị đuổi đi, không muốn đi cũng phải đi. .

Cho nên, trải qua 4 năm, tròn 4 năm, hắn tặng tôi một cách ra đi thê thảm nhất.

Lúc này tôi không biết tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa, ba mẹ đã chết, thân thích không cần, tôi chỉ có lòng nhiệt huyết đi tới xứ người dốc sức làm, nhưng kết quả chỉ mà một tấm thân suy tần, tôi nghĩ lúc này đã không còn gì phải lưu luyến nữa.

Trên thế giới đã không còn người yêu tôi cũng như để tôi yêu nữa. . .

Vì vậy, tôi không lần mò đi theo vách tường nữa, tôi xoay người đi vào đường chính, tôi không biết hiện tại là đèn đỏ hay đèn xanh, tôi hy vọng là đèn đỏ, như vậy tôi có thể giải thoát rồi.

Nhưng ngay khi tôi nghe được cách đó không xa tiếng xe phanh gấp, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai, cả người bị kéo vào, theo người nọ vòng vo vài vòng mới ngừng lại.

‘ Cẩn thận a! ! ’

Đó là một câu tiếng Hàn rất ngắn, nhưng lại khiến tôi ấn tượng khắc sâu.

Khi chúng tôi ngừng lại, tôi bị người nọ buông ra, hắn dừng lại vài giây, sau đó nói, ‘ Anh. . Không nhìn thấy sao? ’

Tôi gật đầu. .

‘ Như vậy. . Rất. . Rất nguy hiểm. . Chị không nên. . Bước đi như vậy. . ’ Tiếng Hàn của ả thật không tốt.

‘ Cảm ơn. ’ Tôi không muốn nói thêm gì nữa, vì vậy nói lời cảm ơn xong xoay người ly khai.

‘ Chờ một chút. . Chị. . A! Tiếng Hàn khó nói quá. ’ Nửa câu sau của hắn đột nhiên biến thành tiếng Trung.

‘ Cô là người Trung Quốc? ’ Tôi hỏi.

‘ Chị cũng là người Trung Quốc? A! Thật tốt quá, tôi đến Hàn Quốc mới mấy tháng, tiếng Hàn còn chưa tốt, sao chị lại không cẩn thận như thế, mắt đã không nhìn thấy mà còn chạy lung tung. Nếu đều là người Trung Quốc chúng ta gặp mặt cũng là duyên phận, tôi đưa chị về nhà, nhà chị ở đâu, nói cho tôi biết địa chỉ. ’ Hắn nói một hơi rất nhiều, trong giọng nói như là một đứa trẻ, nhưng tuổi tác không lớn hơn tôi nhiều lắm.

‘ Tôi không có nhà. ’ Tôi trả lời.

‘ Không có nhà? Vậy  chị nghỉ ngơi ở đâu a? ’ Hắn hỏi.

‘ Tôi không có nơi ở, em không cần xen vào chuyện của tôi, cảm ơn vừa rồi đã cứu tôi, tôi đi trước. ’ Tôi không muốn mang lại phiền phức cho hắn, nhưng tôi vừa cất bước ra đi hắn liền kéo tôi lại.

‘ Chờ một chút, chúng ta đều là người Trung Quốc, chị như vậy tôi không thể không quản. Nếu không có nơi để đi, vậy theo tôi đi, đừng sợ, tôi không phải là người xấu, tôi là Hayoung năm nay 21 tuổi, tôi vừa tìm được công việc, tại một tiệm giặt là. Bà chủ là người rất tốt, chị theo tôi cùng nhau đi, bà ấy có thể nhận người Trung Quốc. ’

Đây là tôi lần đầu tiên nhận thức được tính tình của Hayoung, hiện tại nhớ tới trong lòng vẫn ấm áp như trước, nếu không có Hayoung , tôi sớm đã chết ở đầu đường rồi.

Tuy rằng lúc ấy trong lòng tôi lạnh lẽo như nước mưa ngoài trời, thế nhưngHayoung đã cho tôi một tia nắng ấm áp, khiến tôi sống dậy từ đáy sâu tuyệt vọng mà Byun Baek Hyun đẩy xuống.

Tôi đi vào trong mưa, để nước mưa xối lên toàn thân, tôi cảm thụ được từng xúc cảm lạnh lẽo, tuy rằng lạnh, thế nhưng có thể khiến tôi thanh tỉnh rất nhiều.

“Rongie! ! !” Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng của Byun Baek Hyun.

Tôi bị hắn ôm cổ, sau đó kéo gần lại trong phòng, hắn đóng cửa sân thượng lại, sau đó ôm chặt lấy tôi nói: “Sao em lại đứng ở trong mưa? Em đang làm cái gì?”

Hắn vừa nói vừa dùng khăn mặt giúp tôi lau tóc, sau đó trong miệng nói thầm: “Phải nhanh chóng lau khô, nếu không sẽ cảm lạnh.”

Tôi đẩy tay hắn ra, sau đó lui ra phía sau vài bước, lúc này tôi không muốn bị hắn đụng chạm, cũng không muốn nghe tiếng của hắn.

“Rongie, em làm sao vậy? Em có tâm sự gì?” Hắn hỏi tôi, nhưng hỏi cũng bằng không, tôi cho dù có tâm sự cũng sẽ không nói cho hắn.

Hắn lại cố bắt lấy tay tôi, thế nhưng bị tôi tránh được.

“Rongie, nếu như em giận anh thì hãy trút giận lên anh, đừng giày vò bản thân có được không? Nếu như em sinh bệnh, anh sẽ đau lòng.”

Hanh! Gạt người!

“Rongie, thay quần áo đi có được không? Đừng hành hạ cơ thể mình a.” Khẩu khí của hắn hình như rất lo lắng, thế nhưng tôi chỉ cảm thấy châm chọc.

Lúc ấy hành hạ tôi đến tàn tạ bây giờ có tư cách gì nói những lời này, tôi hành hạ cơ thể mình có quan hệ gì đến hắn, thân thể tôi lẽ nào chỉ có thể bị hắn hành hạ sao?

Nghĩ tới đây tôi dĩ nhiên phát giận, đồng thời cả người bắt đầu run lên.

“Em làm sao vậy? Vì sao lại run? Quả nhiên là nhiễm lạnh rồi, mau tới đây, đừng náo loạn.” Hắn lại tới bắt tôi, nhưng lần này trong tay dùng sức, tôi thoát không được, hắn dùng sức rất lớn, tôi sớm đã trải nghiệm qua, nếu như hắn sử dụng thực lực, tôi không phải là đối thủ.

Hắn kéo tôi đến bên giường, sau đó chăm chú ôm lấy cơ thể của tôi, thân thể hắn rất ấm, ôm vô cùng thoải mái, tay hắn nắm chặt lấy tay của tôi, người dán phía sau lưng tôi, như một chiếc túi nhiệt khiến thân thể run rẫy của tôi ấm áp rất nhiều.

“Đỡ hơn chưa?” Hắn hỏi tôi.

Tuy rằng thân thể đã bình thường, nhưng tôi không nói.

“Anh biết em hận anh.” Hắn thở dài, sau đó dán bên tai tôi nói, “Lúc ấy anh không nên bỏ lại em một mình, thế nhưng, anh không phải cố ý.”

Không phải cố ý? Ai sẽ tin chuyện ma quỷ này.

“Lúc ấy, cha anh đột nhiên từ nước Mỹ trở về, hắn cài người vào làm nội gián nên biết chuyện của anh và em, cho nên hắn nhốt anh trong nhà không cho ra khỏi cửa. Sau đó, anh dùng thời gian một năm, dùng công trạng chứng minh cho hắn thấy, hắn mới yên tâm quay về nước Mỹ, em xem, hắn vừa đi anh đã bắt đầu tìm em.” Hắn giải thích lý do lúc ấy vì sao hắn biến mất không dấu vết.

“Một năm nay anh vẫn không quên em, thật đó.” Ngữ khí của hắn rất thành khẩn, thế nhưng tôi nửa điểm cũng không tin.

“Kỳ thực đêm nay anh chỉ muốn len lén đến xem em, bên cạnh em anh sẽ muốn, cho nên anh không dám ngủ với em, anh chỉ dám chờ khi em ngủ mới đến xem em.” Hắn tựa hồ là rất thương cảm khẩn cầu tôi.

Tôi không nhịn được nghiêng đầu, không muốn nghe hắn thở nhiệt khí bên tai nói ra những lời như vậy nữa.

“Rongie, em hãy nói chuyện với anh đi.” Hắn lại một lần nữa thỉnh cầu tôi.

Tôi như trước không nói gì cả, tôi nói rồi, hắn có thể bắt tôi kêu, rên rỉ, thế nhưng đừng nghĩ chuyện bắt tôi nói chuyện, cùng một người như hắn dù nói một câu cũng đều là lãng phí nước bọt.

Hắn đợi một hồi thấy tôi không nói, vì vậy thở dài nói: “Rongie mệt rồi sao? Vậy ngủ đi, anh ôm em ngủ được không? Anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện em không thích, chỉ ôm em thôi, được không?”

Tôi không nói, đẩy hắn ra, nằm ở trên giường. Chỉ chốc lát, tôi cảm giác được hắn cũng nằm xuống, đồng thời lấy tay cuốn lấy thắt lưng tôi, tôi không nhịn được cọ cọ, nhưng cũng không cọ được cánh tay hắn, vì vậy từ bỏ, một lát sau, tôi liền đi vào giấc ngủ, tuy rằng bên ngoài mưa như trút nước, thế nhưng tôi ngủ rất trầm ổn.

Hôm sau khi tôi tỉnh lại, những chú chim nhỏ bên ngoài đang kêu ríu rít, tôi trở mình, tự nhiên sờ sờ vị trí bên người, lạnh lạnh, Byun Baek Hyun đã ly khai.

“Cô Park, cô đã tỉnh?” Một thanh âm xa lạ từ cửa truyền đến.

Tôi hoảng sợ, vì vậy lập tức đứng dậy, có chút phòng bị lui thân thể lại.

“Cô Park, cô đừng sợ, em là người hầu ở đây.” Người kia hình như nhìn ra tôi đang khẩn trương, vì vậy lập tức giải thích.

Người hầu? Tôi đối với những người hầu ở đây cũng coi như là quen biết, nhưng thanh âm này tôi chưa từng nghe qua.

“Thiếu gia đến công ty rồi, thiếu gia dặn em nói cho cô biết hôm nay thiếu gia phải đến công ty dự họp, cho nên để em tới hầu hạ cô.” Người nọ tựa hồ đi tới bên người tôi.

Tôi cau mày suy nghĩ xem rốt cuộc người nọ là ai, nếu như là người hầu tôi hẳn là là có ấn tượng, thế nhưng thế nào cũng nghĩ không ra hắn là ai.

“Cô không biết em đâu, thật ra, cô không biết ai ở đây cả. Toàn bộ người hầu ở đây đều là người mới được thuê như em, trước khi cô về thiếu gia đã thay hết toàn bộ người hầu cũ, đồng thời ngoại trừ em thì những người khác đều không được vào phòng của cô.” Hắn hình như nhìn ra ý nghĩ của tôi.

Thì ra là muốn giam lỏng tôi, đồng thời tìm một người chuyên môn trông coi tôi sao? A, Byun Baek Hyun thật đúng là buồn chán, một người mù như tôi có thể chạy đi đâu chứ? Nếu có thể chạy trốn, tôi đã sớm chạy, sẽ không chờ lâu như vậy.

“Cô tên là gì?”

“Em là D. O.”

“Tôi là Cho Rong, sau này cô có thể gọi thẳng tên của tôi.”

“Vâng, em biết rồi, thế nhưng thiếu gia không cho chúng em gọi tên của người, em đây cũng chỉ dám gọi là Cô Park thôi.”

“Tùy tiện đi, còn có, cô xem, tôi là người mù, tôi sẽ không ra khỏi phòng này được, cho nên cô không cần ở đây hầu hạ tôi, nếu như không có chuyện gì khác thì hãy đi nghỉ ngơi đi, có thể nghỉ cả ngày.”

Tôi nói xong còn hướng về phía hắn nở một nụ cười, hắn lại đột nhiên kinh hô, “Cô Park, cô cười rộ lên. . Đẹp quá. .”

Rất đẹp? Ha hả. . Hiện tại hình dạng này sao có thể đẹp chứ? Thật không biết hắn và Hayoung khi nói những lời này đều đang suy nghĩ cái gì. .

Nhưng cô nhóc tên D. O cũng không vì tôi nói không cần hầu hạ mà ly khai, lúc tôi ăn điểm tâm, hắn như trước vẫn ở trong phòng cùng tôi nói chuyện, không biết là hắn buồn chán hay sợ tôi buồn chán.

“Cô Park, thiếu gia đã trở về.” Gần chiều, D. O đột nhiên ngừng bàn luận vấn đề đang nói, sau đó nói cho tôi biết Byun Baek Hyun đã trở về.

Tôi nghĩ hắn có thể là nhìn thấy từ cửa sổ, dau đó tôi nghe được tiếng D. O ra khỏi phòng, quả nhiên Byun Baek Hyun không ở nhà sẽ tìm người đến canh chừng tôi, khi hắn trở về sẽ tự động ly khai.

Tôi nghe được cửa mở truyền đến tiếng bước chân, nhưng không chỉ là một người, hình như có mấy người cùng hướng gian phòng này đi tới.

Cửa bị đẩy ra, tôi nghe được một thanh âm khiến tôi kinh ngạc: “Anh Cho Rong! Thật là anh! ! Baek Hyun thực sự tìm được anh rồi! !”

Là Eun Ji!

Giây tiếp theo, tôi bị một người ôm lấy, chóp mũi ngửi được mùi hương trên người Eun Ji, đó là một loại hương vị mà bất kì kẻ nào ngửi được đều quyến luyến.

“Chị Cho Rong. . Xin lỗi. . Xin lỗi. .” Eun Ji như trước ôm tôi, nhưng thanh âm bắt đầu nghẹn ngào.

Có cái gì mà xin lỗi, tôi biết, chuyện này không liên quan đến cô. . Chỉ là bởi vì mọi người đều quá yêu cô mà thôi. . Không phải lỗi của cô. .

Từ từ đẩy hắn ra, sau đó theo cánh tay hắn tìm kiếm, khi tôi sắp sờ lên gương mặt hắn, đột nhiên tay của tôi bị một lực thật lớn kéo đi.

“Không được! !” Là một thanh âm trầm thấp lại có từ tính vang lên, tôi bị hất văng ra xa, sau đó bụng trúng một quyền rất đau mà té trên mặt đất.

“Chanyeol! ! Anh làm gì đấy! !” Hai thanh âm song song vang lên, một là của Eun Ji, một là của Byun Baek Hyun.

“Hắn muốn làm hại Eun Ji! ! Các ngươi không thấy sao? Hắn muốn bóp chết Eun Ji! !” Phác Chanyeol kích động hô to.

“Chanyeol, anh điên rồi phải không? ?” Đây là thanh âm của Eun Ji.

“Kéo hắn ra ngoài! !” Đây là giọng của Byun Baek Hyun.

“Buông ra! ! Cô căn bản là không nên tìm hắn trở về! ! Hắn sẽ làm hại Eun Ji! !” Thanh âm của Phác Chanyeol càng ngày càng xa, tôi trong lòng cười thành tiếng.

Tôi ngồi bệt dưới đất cười lớn, Phác Chanyeol a Phác Chanyeol. . Thật là một điểm cũng không có thay đổi, các ngươi cũng không có thay đổi. . Trong thế giới của các ngươi chỉ có Eun Ji. . Vĩnh viễn đều chỉ có Eun Ji mà thôi. .

“Rongie, em đừng như vậy, Chanyeol không phải cố ý.” Byun Baek Hyun muốn nâng tôi đứng lên, thế nhưng tôi hung hăng gạt tay hắn ra.

“Anh Cho Rong, xin lỗi. .” Eun Ji đi tới bên người tôi nói.

“Bạch Hiền a, cô có nghĩ tôi sẽ làm hại cô không?” Tôi mở miệng nhẹ nhàng hỏi.

“Không, anh sẽ không đâu.” Eun Ji không chút do dự trả lời.

Tôi cười khẽ một chút, a, hắn đúng, có thể trước đây tôi từng muốn làm hại hắn, thế nhưng hiện tại đã không còn khả năng nữa, tôi không có năng lực, càng không có tư cách làm hại hắn.

Kỳ thực, tôi vừa rồi chỉ là muốn sờ. . Đôi mắt đã từng thuộc về tôi trên gương mặt của Eun Ji mà thôi. .

Bởi vì buổi tối mắc mưa lại bị Phác Chanyeol đánh, nửa đêm tôi bỗng lên cơn sốt cao không hạ.

Tôi nằm ở trên giường mơ mơ màng màng nghĩ lại cuộc nói chuyện với Eun Ji, lúc đó Byun Baek Hyun không có ở trong phòng, Eun Ji nói hắn có chuyện muốn một mình nói với tôi, Byun Baek Hyun đương nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của Eun Ji, rời khỏi căn phòng.

Kỳ thực Eun Ji cũng không nói chuyện gì đặc biệt, vẫn chỉ là một tiếng xin lỗi. Hắn nói cho tôi biết, khi vụ tai nạn đó xảy ra hắn vẫn hôn mê, cho nên hắn cũng không biết con mắt hắn bị thương cũng không biết khi hắn hôn mê được tiến hành phẫu thuật thay giác mạc.

Khi tôi mất tích hắn mới biết được mọi chuyện, hắn vẫn giục Byun Baek Hyun đi tìm tôi, nhưng chính như lời Byun Baek Hyun nói, cha hắn vẫn quản hắn rất nghiêm, cho nên không thể tìm tôi đúng lúc.

Bạch Hiền kể lại câu chuyện mà giọng nghẹn ngào nấc lên từng đợt, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ thập phần nhẹ dạ. Tôi hiểu hắn. Cho nên, tôi cũng chưa từng có hận hắn, tôi tin tưởng hắn chỉ có khí chất khiến mọi người yêu mến, hiện tại trong giới giải trí thấy một người như Eun Ji là một kì tích.

Nhưng mà, hắn tựa hồ xem tôi trở thành mục sư, nhất mực cầm lấy tay tôi sám hối.

Tôi đoán có thể hắn cũng không biết mục đích mà Byun Baek Hyun mang tôi trở về lần này, có thể Byun Baek Hyun không có nói cho hắn biết, chuyện này cũng bình thường, bọn người Byun Baek Hyun từ trước đến nay làm việc luôn không nói cho Eun Ji.

Nhưng điều mà tôi cảm thấy an tâm chính là thấy Eun Ji khỏe mạnh, tôi có thể bỏ qua ý nghĩ Byun Baek Hyun muốn lấy nội tạng mình.

Bạch Hiền dặn dò tôi đủ điều, bảo tôi không được bỏ đi nữa mà phải ở nhà Byun Baek Hyun, hình như nhà của Byun Baek Hyun cũng như nhà hắn có thể tùy tiện cho hắn quyền quyết định kẻ ở người đi. Nhưng nếu như hắn nguyện ý, Byun Baek Hyun hẳn là ước gì Eun Ji trở thành chủ nhân thứ hai của căn nhà này.

‘Được rồi, anh Cho Rong, anh nghìn vạn lần đừng giận Chanyeol nhé, em không biết hắn rốt cuộc bị làm sao, nhưng em nhất định sẽ hung hăng giáo huấn hắn.’

Đây là câu nói cuối cùng mà Eun Ji trước khi bước chân ra khỏi phòng quay đầu bỏ lại, tôi gật đầu, không đáp lại.

Bạch Hiền có thể là người yêu của Phác Chanyeol, thế nhưng hắn tuyệt đối không phải là người hiểu rõ Phác Chanyeol nhất. Hắn không hiểu Phác Chanyeol vì sao lại ra tay với tôi, thế nhưng tôi hiểu, cho nên tôi cũng không trách hắn.

Trải qua 4 năm ngục tù nghĩ lại mà kinh sợ, tôi đối với Byun Baek Hyun và Phác Chanyeol đều hiểu rõ tận cọng lông, đối với tính tình của hai người bọn họ đều rõ như trong lòng bàn tay.

Bất luận là nguyên nhân gì khi bị đánh thì người ta sẽ luôn căm hận kẻ đánh mình, thế nhưng duy nhất lần này, tôi không hận Phác Chanyeol. Bởi vì trong khoảng khắc hắn ra tay, tôi đã biết nguyên nhân mà hắn đánh tôi.

Phác Chanyeol là một người người rất đơn giản, là người đơn giản và đơn thuần nhất trong nhóm người bọn họ.

Cho nên trong lòng hắn nghĩ gì, sợ hãi điều gì tôi hiểu rõ nhất, là nỗi sợ của hắn thúc đẩy nắm đấm, bởi vì hắn nghĩ nếu như tôi còn lý trí, tôi sẽ bóp chết Eun Ji để báo thù mấy người bọn họ.

Còn hơn Byun Baek Hyun và Kim Chung Nhân, tôi cho rằng Phác Chanyeol ít nhiều cũng còn là một con người, hắn vẫn giữ được chữ người hơn chữ con bằng cảm giác tội lỗi và áy náy, bởi vì hắn sợ tôi mới ra tay đánh một quyền, cho nên tôi không hận hắn.

Chỉ là, Phác Chanyeol thiếu thông minh, suy nghĩ của hắn quá đơn thuần. Hắn coi như là quen biết tôi 4 năm rồi, tuy rằng tiếp xúc với hắn nhiều hơn Byun Baek Hyun và Kim Chung Nhân, nhưng hắn vẫn không biết gì về tôi.

Đối với bọn họ mà nói, tôi chỉ là một người ở thế nhu nhược, tôi không thể có sức phản kháng, cũng không có khả năng trả thù bốn người bọn họ.

Đương nhiên, trả thù mấy người bọn họ phương pháp đơn giản nhất chính là làm hại Eun Ji, thế nhưng, đây là chuyện duy nhất tôi không làm. Tôi không thích giận chó đánh mèo đến người vô tội, Eun Ji tuy rằng là nguyên nhân trực tiếp khiến tôi bị hành hạ, thế nhưng hắn cũng không phải không bị tổn thương bởi người kia.

Nếu như tôi muốn trả thù, tôi sẽ ra tay vào giây phút đầu tiên khi Eun Ji bước vào cửa, thế nhưng tôi không làm, như vậy tôi vĩnh viễn cũng sẽ không ra tay, chỉ là Phác Chanyeol vẫn như 4 năm trước, chỉ một mực tôn thờ Eun Ji mà không hiểu được suy nghĩ của tôi.

Điểm này, Phác Chanyeol rất giống với Byun Baek Hyun, nhưng cái nhìn của bọn họ đối với tôi lại cách biệt một trời, đối với Phác Chanyeol mà nói, tôi mới là người có thể vì bản thân mình mà làm hại Eun Ji, cho nên hắn sẽ phòng bị tôi.

Đối với Byun Baek Hyun mà nói, tôi là người phải quên đi bản thân mình mà bảo vệ Eun Ji, cho nên trong mắt hắn tôi chẳng đáng để phòng bị, ngoại trừ lợi dụng ra, không đáng một đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro