Chap 26 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được Minh Triệu chủ động hôn, hai tay Kỳ Duyên cũng vòng lên hông của Minh Triệu. Nụ hôn của Minh Triệu so với nụ hôn mới vừa rồi của cô sâu hơn, tựa hồ là có cái gì muốn bộc phát ra, nóng bỏng, vội vã không thể chờ đợi. Kỳ Duyên cảm giác được Minh Triệu tựa như muốn nuốt chửng cô, mang theo bá đạo xâm lược, cuốn lấy đầu lưỡi của cô. Kỳ Duyên để mặc cho Minh Triệu xâm chiếm ở môi của cô, cô thích loại cảm giác bị Minh Triệu chiếm lấy này, linh hồn nóng bỏng hòa hợp với nhau. Hai tay của Kỳ Duyên ôm Minh Triệu càng chặt hơn một ít, mặc kệ sau khi ra khỏi cái cửa này, quan hệ giữa các cô sẽ trở thành cái dạng gì, giờ phút này, cô thật sự muốn cùng Minh Triệu ôm nhau chung một chỗ.

Minh Triệu giày xéo môi Kỳ Duyên một phen, cái trán chạm vào cái trán Kỳ Duyên, nhắm mắt lại, cô biết cô lại muốn điên cuồng vì Kỳ Duyên. Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới, chỉ một nụ hôn sẽ khiến cho cô có cảm giác muốn điên cuồng. Cô đã sớm không còn là cái tuổi tìm kiếm kích tình, nhưng mà, bây giờ cô cảm thấy cùng Kỳ Duyên chung một chỗ, tựa hồ không khí xung quanh cũng khiến tất cả tâm tình của cô dâng cao, huyết dịch của cô đang sôi trào, đang kêu gọi.

"Duyên chị muốn em"

Minh Triệu biết khát vọng trong lòng mình, cô cũng không muốn khắc chế khát vọng của mình. Cô đang tìm lại cảm giác đã từng có cùng với Kỳ Duyên, sau khi cùng Kỳ Duyên phát sinh quan hệ, mặc kệ cô điên cuồng cùng Hoàng Anh thế nào, cũng không tìm thấy cái loại cảm giác khiến cho cô vui sướng, khiến cho cô động đó. Cảm giác, chắc là sẽ không gạt người, cô tin tưởng cảm giác của cô, tin tưởng cảm giác Kỳ Duyên cho cô.

"Được"

Kỳ Duyên không cự tuyệt, không do dự chút nào bình tĩnh trả lời. Cô có thể cảm giác được bây giờ Minh Triệu nóng lòng muốn cô. Cô có thể cho, cô sẽ không cất giữ chút nào, cô cũng hy vọng mình có thể có một ít thứ đáng giá Minh Triệu lưu luyến, đáng giá Minh Triệu không từ bỏ. Kỳ Duyên buông Minh Triệu ra, sau đó đứng lên, kéo cửa sổ phòng làm việc xuống, sau đó trở lại bên người Minh Triệu, cô không ngại cùng Minh Triệu phong lưu ở đây một lần.

Kỳ Duyên đứng ở trước mặt của Minh Triệu, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, đưa tay cởi y phục của mình ra. Khi áo quần trên người mình được cởi bỏ, cô tiến lên ôm Minh Triệu vẫn đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn cô, cô biết bây giờ trong lòng Minh Triệu nhất định còn có do dự, cô không ngại mình chủ động một ít, dù sao nơi này là địa bàn của cô, dù sao trong lòng của cô không có nhiều gánh nặng như Minh Triệu. Hai tay của Minh Triệu xẹt qua da thịt nhẵn nhụi của Kỳ Duyên, cô cảm giác được cả người cô đều đang run rẩy, có chút không dám đụng chạm Kỳ Duyên. Thân thể hoàn mỹ của Kỳ Duyên đang thi triển hết xinh đẹp ở trước mặt cô, ngay cả địa phương thần thánh nhất của cô ấy, Kỳ Duyên cũng hào phóng không che giấu chút nào, để cho cô nhìn thấy không sót.

"Duyên..."

Minh Triệu khẽ gọi Kỳ Duyên một tiếng, trong lòng cảm động đến muốn rơi lệ, Kỳ Duyên như vậy, thản nhiên khiến cô đau lòng.

"Yêu cầu của chị, em cũng sẽ thỏa mãn chị"

Kỳ Duyên cười lên quyến rũ, Kỳ Duyên ngồi vào trên người của Minh Triệu, hai tay ôm cổ của Minh Triệu, để cho toàn bộ thân thể của mình dựa ở trong ngực Minh Triệu. Cô cùng Minh Triệu từng phát sinh quan hệ, còn có chỗ nào trên người cô mà Minh Triệu chưa từng thấy qua đây? Không phải là cô không biết xấu hổ, chẳng qua là, cô muốn biểu diễn một mặt tốt đẹp nhất của mình cho Minh Triệu nhìn mà không cất giữ chút nào. Cô hy vọng Minh Triệu có thể lưu luyến cô, cho dù chẳng qua là lưu luyến đối với thân thể của cô.

Minh Triệu ôm thân thể mềm mại của Kỳ Duyên, thật sự cảm giác được người phụ nữ trong ngực cô là một con yêu tinh, như nước bao vây quấn lấy cô. Nếu Kỳ Duyên đã ôm ấp yêu thương, cô còn do dự cái gì đây? Minh Triệu nâng mặt của Kỳ Duyên, long trọng đặt lên Kỳ Duyên môi, đầu lưỡi trực tiếp xâm lược lãnh địa của Kỳ Duyên.

Lưỡi cuốn lưỡi, dây dưa triền miên giao kết chung một chỗ, Minh Triệu hận không thể thưởng thức tất cả tốt đẹp của Kỳ Duyên. Hai cỗ mềm mại đính ở trên người của Kỳ Duyên cọ xát cùng ngọn núi cao của cô, cái loại cảm giác mềm nhũn kỳ diệu đó để cho nụ hôn của cô tăng thêm mấy phần si mê. Một cái tay Minh Triệu nâng thân thể mềm mại của Kỳ Duyên, một cái tay đi lên vuốt ve Kỳ Duyên. Từ từ tiến lên trước ngọn núi, theo tiết tấu xoa bóp nơi mềm mại của Kỳ Duyên. Ngón tay của Minh Triệu trải qua mỗi một chỗ, nơi đó liền nhạy cảm cùng nhiệt tình lạ thường, ngón tay của Minh Triệu hận không thể vuốt ve mỗi một tấc đất của Kỳ Duyên. Thân thể Kỳ Duyên đã bắt đầu tản ra hơi thở nóng bỏng, hòa lẫn với hô hấp hỗn loạn, tạo thành một nhịp điệu êm tai, Minh Triệu ở trong nhịp điệu này, say mê đến mất tất cả lý trí.

Nụ hôn của Minh Triệu, từ từ thoát khỏi môi Kỳ Duyên, tìm vui vẻ trên gương mặt khuynh thành của Kỳ Duyên. Rái tai nhạy cảm của Kỳ Duyên dễ dàng rơi vào trong nụ hôn của Minh Triệu, đầu lưỡi Minh Triệu sung sướng trêu chọc khiến cho Kỳ Duyên liên tiếp khẽ run. Trận địa dời xuống, chiếc cổ quyến rũ của Kỳ Duyên cũng vô cùng hấp dẫn Minh Triệu, môi Minh Triệu rơi xuống cổ của Kỳ Duyên nhẹ nhàng hôn, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng gặm, tinh tế cắn, tựa hồ muốn đánh gãy mỗi một dây thần kinh của Kỳ Duyên, nuốt chửng Kỳ Duyên vào trong bụng của cô.

"Uhm..."

Kỳ Duyên ở trong ngực Minh Triệu không nhịn được rên khẽ một tiếng, không khí xung quanh đang từ từ giảm bớt, hô hấp của cô càng ngày càng nặng, cô không biết thì ra môi Minh Triệu dũng cảm như vậy, mỗi chỗ trên người cô bị môi Minh Triệu bao trùm trôi qua, đã sớm giơ cờ trắng thật cao, tập thể cúi đầu hướng Minh Triệu xưng thần. Kỳ Duyên bị lạc ở trong nụ hôn của Minh Triệu, cô thích Minh Triệu dũng cảm mà vuốt ve cô như vậy.

Một tiếng khẽ rên kia của Kỳ Duyên truyền vào trong tai Minh Triệu, trong nháy mắt khiến cô như được khích lệ, lực độ xoa nắn trên tay càng thêm nặng nề, mà một cái tay khác của cô, cũng ngoan cường nhảy vào dải đất thần thánh kia của Kỳ Duyên, như có như không hôn vuốt. Khi đầu ngón tay Minh Triệu đi xuống, dải đất của Kỳ Duyên cũng đã tràn hồng thủy, cô biết cô không có biện pháp ngăn cản Minh Triệu vuốt ve, cô thật sự yêu Minh Triệu, chỉ cần Minh Triệu nhẹ nhàng âu yếm một cái, cô sẽ triển lộ hết xinh đẹp vì Minh Triệu, nở rộ xinh đẹp nhất của mình cho Minh Triệu nhìn.

"Uhm... Triệu em thích chị yêu em như vậy"

Kỳ Duyên dưới sự kích thích của Minh Triệu nhẹ nói ra ý tưởng chân thật nhất trong lòng mình. Cô không có nhiều đạo đức luân lý cùng gánh nặng như trong lòng Minh Triệu, cô yêu, liền yêu rất đơn giản, đơn giản đến mức mỗi một chỗ trên thân thể cũng có phản ứng đối với Minh Triệu. Chẳng qua là, Minh Triệu lại sẽ hiểu sao? Cô không muốn Minh Triệu có gánh nặng, cho nên cô chủ động ôm ấp yêu thương, cô có chút hèn mọn triển hiện mình, chỉ là muốn Minh Triệu tạm thời quên tất cả, quên những tâm tình giờ phút này không nên có kia.

Minh Triệu nghe lời của Kỳ Duyên, trong lòng càng là kích động, nhưng mà cô không dừng lại bất kỳ động tác nào, môi tiếp tục ở bên mép Kỳ Duyên, bên tai, bên cổ qua lại cưng chìu. Cô không bỏ được, không nỡ rời đi mỗi một tấc đất của Kỳ Duyên, mỗi một chỗ mỗi một lần hôn cũng mang đến cảm giác khác biệt cho cô, cái loại cảm giác lấp đầy trong lòng cô. Cô thích hơi thở nặng nề của Kỳ Duyên quanh quẩn ở bên tai của cô, cô thích lỗ chân lông Kỳ Duyên rạn vỡ khi đầu ngón tay của cô hạ xuống, cô thích khi môi của cô rơi vào trên người Kỳ Duyên, cả người Kỳ Duyên un rẩy. Mỗi một cái động tác của cô, Kỳ Duyên cũng đáp lại rất mãnh liệt, cô cảm giác được Kỳ Duyên là của cô, chỉ thuộc về cô, cô muốn dung hợp Kỳ Duyên vào trong thân thể của cô.

Trước ngực Kỳ Duyên đã bành trướng không dứt, nơi mềm mại của cô dưới bàn tay Minh Triệu đã hút đầy năng lượng, đầy đặn đứng thẳng, mà nơi thần thánh của cô, suối nước cũng lan tràn xung quanh. Cả người Kỳ Duyên vô cùng nóng, lại không tìm được chỗ phát tiết ra, cô không khỏi lắc mình đụng chạm thân thể Minh Triệu, hy vọng có thể phát ra nóng rang trong cơ thể mình. Hai tay cô nắm y phục Minh Triệu thật chặt, ngón tay của Minh Triệu, nụ hôn của Minh Triệu để cho cô khó chịu, cô hận không thể để cho Minh Triệu lột bỏ cô, nhưng mà Minh Triệu chỉ là vuốt ve bên ngoài của cô, Kỳ Duyên cảm giác mình sắp nổ tung.

"Triệu... Triệu..."

Kỳ Duyên một lần lại một lần kêu Minh Triệu. Hiện tại cô thật sự khó chịu, cô đã hèn mọn ôm ấp yêu thương rồi, muốn cô cầu xin Minh Triệu cho cô, thế nào cô cũng không nói ra miệng. Cô chỉ có thể khẽ gọi Minh Triệu, hy vọng Minh Triệu có thể thông cảm sự khó chịu của cô, thỏa mãn mong muốn của cô. Nhưng mà Minh Triệu tựa hồ cũng không nghe được cô kêu lên, vẫn như cũ trầm mê ở cần cổ cùng tai cô, Minh Triệu tựa hồ rất thích hai chỗ này, chơi đùa một lần lại một lần vui vẻ không biết chán, lưu luyến không rời. Mà động tác trên tay Minh Triệu cũng không dừng lại. Lúc này Kỳ Duyên là ba mặt đều gặp địch, cô không biết vì sao Minh Triệu có thể đồng thời công hạ nhiều nơi của cô như vậy. Kỳ Duyên chật vật muốn chạy ra khỏi Minh Triệu, nhưng lại muốn nghênh hợp Minh Triệu, chẳng qua là, cô đã sớm bị đánh bại.

"Triệu... em khó chịu"

Rốt cục Kỳ Duyên vẫn không nhịn được nói ra. Cô muốn khẩn cầu Minh Triệu cho cô, muốn Minh Triệu lấp đầy thân thể của cô, cô đã mất đi lý trí, cô chỉ muốn để cho Minh Triệu thật tốt yêu cô, căng thẳng cái gì xấu hổ cái gì đã sớm bị cô ném ra ngoài chín tầng mây.

Minh Triệu ngưng tất cả động tác, kéo một chút khoảng cách giữa mặt của mình cùng Kỳ Duyên, mỉm cười nhìn Kỳ Duyên, lúc này mặt Kỳ Duyên đỏ thắm, da thịt đỏ thắm tản ra một loại hơi thở mê người, Minh Triệu cảm giác được một cỗ ngọn lửa trong cơ thể mình càng thêm dũng động, tựa như muốn thiêu đốt cô. Cô tham lam nhìn Kỳ Duyên nói:

"Duyên em thật là đẹp... đẹp đến chị không khống chế được chính mình"

Minh Triệu vừa nói xong, không chờ Kỳ Duyên phản ứng kịp, lại hôn lên môi Kỳ Duyên. Minh Triệu đột nhiên dừng lại để cho Kỳ Duyên trong nháy mắt giống như rơi vào khoảng không, cả người trở nên trống rỗng. Nhưng mà cô nhìn thấy ánh mắt của Minh Triệu nhìn cô, trong lòng không khỏi mừng thầm. Ánh mắt của Minh Triệu nhìn cô mang theo rất nhiều rất nhiều tình yêu, cô biết cô đã hấp dẫn Minh Triệu thành công, Minh Triệu sắp vì cô mà điên cuồng.

Khi Minh Triệu tạm dừng chiến một chút Kỳ Duyên có thể lấy hơi, khi môi Minh Triệu lại rơi xuống lần nữa, cô đã tìm lại được một tia khí lực, cùng Minh Triệu hung hăng quấn quít nhau, không hề để yên cho Minh Triệu định đoạt nữa. Minh Triệu rất thích phản ứng của Kỳ Duyên đích, càng thêm ra sức hôn Kỳ Duyên, cô thích cùng Kỳ Duyên tương dung với nhau như vậy.

End chap.

********************
Mọi người ơi, mọi người ơi cho tui xíu ý kiến đi: chuyện là tui đang viết một bộ fic cho Triệu Duyên nhưng tui đang cần một cái tên khác cho bạn gấu ngoài tên Duyên ra. Mọi người cho tui ý kiến tui nên để tên gì đây tự nhiên bị bí không biết làm sao luôn rồi nek mọi người ớiiiiiii.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro