Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người ôm nhau, bên trong hai thân thể hoàn mỹ vẫn có rất nhiều thứ còn đang rộn rạo, dư âm của cao trào còn chưa tản đi, đụng chạm nhau một cái cũng rất có thể lại đốt lửa yêu, huống chi là dính vào với nhau. Mỗi một hơi thở cũng đang phả vào đốt đốt da thịt mềm mại, hai người không có bất kỳ trói buộc lại một lần nữa vùi vào trong trận chiến. Khi hai người lại một lần nữa cùng nhau lên đỉnh đám mây, rốt cục hữu khí vô lực ôm nhau ngồi dựa vào trên ghế sa lon mềm mại.

Minh Triệu tựa vào trong ngực Kỳ Duyên, nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập của Kỳ Duyên vẫn có chút dồn dập không ngừng, cảm thấy đặc biệt an ổn cùng thỏa mãn, cô cùng Kỳ Duyên, đã không còn đường quay đầu lại. Mà cô, cũng không muốn quay đầu lại, chuyện đã xảy ra, cô không thể nào lại đi trốn tránh, cô một mực trốn tránh để cho cô cảm thấy không chỉ có lỗi với Hoàng Anh, lại càng có lỗi với Kỳ Duyên.

"Duyên..."

Minh Triệu lại một lần khẽ gọi tên Kỳ Duyên, tựa hồ chỉ có kêu Kỳ Duyên, một ít tâm tình trong lòng mới có thể được bình ổn.

"Uh"

Kỳ Duyên cũng là nhẹ giọng đáp lại. Cho tới nay, cô thích cùng Minh Triệu, chỉ có hai người ở cùng nhau, cho dù cái gì cũng không nói, loại cảm giác đó cũng rất tốt. Ôm lấy Minh Triệu, Kỳ Duyên cảm thấy hết thảy trên thế giới cũng không còn quan trọng nữa, người trong ngực, mới là tồn tại chân thật nhất của cô.

"Kỳ Duyên từ nay về sau, em chính là tình nhân của chị, em sẽ hối hận sao? Sau đó chúng ta sẽ xuống địa ngục sao?"

Mặc dù thản nhiên cùng Kỳ Duyên, nhưng mà dù sao cô còn có hôn nhân của mình, trong lòng khó tránh khỏi còn có một chút cảm giác tội lỗi. Cô ngoại tình, đối tượng ngoại tình là tình nhân chồng của cô muốn phát triển. Dùng "muốn", là cô ngoại tình trước chồng của cô một bước, không chỉ có là ngoại tình về thân thể, ngay cả tinh thần cũng đã sớm ngoại tình. Cô là một phụ nữ truyền thống, cho nên cảm giác được trên lưng của mình đeo tội ác không cách nào rửa sạch. Kỳ Duyên cười cười, dĩ nhiên cô biết trong lòng Minh Triệu nghĩ thế nào, hai tay ôm Minh Triệu chặt hơn một ít nữa, nói:

"Minh Triệu từ nay về sau em chính là tình nhân của chị, chị chỉ cần không quên mua quà tặng em mỗi tháng, em cũng sẽ không hối hận. Chẳng lẽ chị tin tưởng địa ngục tồn tại sao? Cho dù địa ngục có tồn tại, đó cũng là chờ tới khi chúng ta hóa thành tro bụi mới tính đi? Bây giờ cần gì vội vã suy nghĩ những thứ đó?"

"Uh"

Minh Triệu cảm giác được lực độ trên cánh tay Kỳ Duyên nặng hơn một ít, biết Kỳ Duyên tràn đầy thâm tình đối với cô. Khóe miệng Minh Triệu nhẹ nhàng nâng lên một cái. Cảm giác có Kỳ Duyên thật tốt, cô đột nhiên cảm thấy tình nhân này của cô rất dễ nuôi, chỉ là mỗi tháng muốn một chút quà mà thôi, cũng không nói muốn quà như thế nào, đến lúc đó cô tùy tiện mượn cớ nói là quà, có phải cũng có thể coi như là lại nuôi Kỳ Duyên một tháng hay không? Minh Triệu nghĩ đến đây, trong lòng cũng không khỏi vui vẻ. Thử nói, làm sao cô lại đụng phải một tình nhân như Kỳ Duyên đây? Không chỉ có người là vưu vật, ngay cả tư tưởng cũng là tuyệt phẩm. Có phải cô nên mừng thầm hay không đây?

Suy nghĩ như vậy, Minh Triệu lại cọ cọ trên người của Kỳ Duyên, địa ngục cái gì, chờ đến sau này hãy nghĩ đi, cuộc sống, cứ vui vẻ lúc còn có thể, lời này tuyệt đối là chân lý. Chuyện sau này, cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, tới đâu hay tới đó, dù sao chuyện sau này thì sau này đi đối mặt.

"Duyên em sẽ ngại sao? Em đường đường là Đại tiểu thư Nguyễn gia..."

Lời của Minh Triệu còn chưa nói hết, nhưng mà cô tin tưởng Kỳ Duyên biết cô muốn nói gì. Kỳ Duyên là hiểu cô như thế, có mấy lời, mọi người không cần thiết nói rõ ra. Kỳ Duyên dán đầu vào Minh Triệu, không khỏi cười cười, nói:

"Triệu quan hệ giữa chị và em sao lại liên quan tới thân phận của em?"

Kỳ Duyên cảm thấy Minh Triệu hỏi cái vấn đề này có chút ngu ngốc. Cô là Đại tiểu thư Nguyễn gia, chẳng lẽ cô lại không phải là Nguyễn Cao Kỳ Duyên sao? Nếu như cô không phải là Đại tiểu thư Nguyễn gia, không phải là Tổng giám đốc của tập đoàn TD, cô lại không phải là Nguyễn Cao Kỳ Duyên sao? Quan hệ giữa cô cùng Minh Triệu, không liên quan tới bất kỳ thân phận nào của cô, cô vẫn là Nguyễn Cao Kỳ Duyên, cũng chỉ là Nguyễn Cao Kỳ Duyên.

Minh Triệu vừa nghe, tự nhiên cũng biết ý tứ Kỳ Duyên muốn biểu đạt, trong lòng nhất thời chảy qua một dòng nước ấm. Kỳ Duyên đối với cô, thật sự rất đơn thuần, đường đường Đại tiểu thư Nguyễn gia, Tổng giám đốc của tập đoàn TD lại làm tình nhân của cô, nói ra không hù chết người khác đoán chừng cũng bị người nói tới chết. Nhưng mà Kỳ Duyên lại thản nhiên bình tĩnh như vậy. Minh Triệu đột nhiên cảm thấy, cô thật sự rất may mắn.

"Đúng rồi Duyên Hoàng Anh hy vọng chị với em trở thành bạn tốt"

Minh Triệu đột nhiên nhớ tới Hoàng Anh, không phải là Hoàng Anh đưa cô tới trung tâm của Kỳ Duyên vì để cho cô cùng Kỳ Duyên kết giao với nhau sao? Cô cảm thấy chuyện này cần thiết nói một chút cùng Kỳ Duyên, có lẽ sau này các cô có thể lợi dụng thân phận bạn bè để che giấu một ít thứ. Dù sao đoán chừng là đánh chết Hoàng Anh cũng sẽ không tin tưởng bây giờ cô cùng Kỳ Duyên có loại quan hệ này.

"Triệu em cảm thấy không chỉ có chị là một người kỳ lạ, chồng chị cũng là một người kỳ lạ, hắn lại tính toán đánh một trận rất vang dội nha. Lợi dụng chị đến gần em? Hay là muốn hưởng tề nhân chi phúc?"

Kỳ Duyên không khỏi cười lạnh, nghe lời của Minh Triệu, cô dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được Hoàng Anh là tính toán như thế nào. Cô vốn cho rằng Hoàng Anh là một lòng một ý đối với Minh Triệu, không giống với những người đàn ông khác, nhưng đúng là mình vẫn còn nhìn lầm. Đàn ông trên thế giới là đồng dạng, luôn là ăn trong bát còn suy nghĩ trong nồi, luôn muốn ngồi hưởng tề nhân mỹ. Hừ, trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy? Mặc dù là Minh Triệu ngoại tình trước, nhưng mà đó cũng là mình dẫn dụ Minh Triệu, cho nên Minh Triệu mới có thể ngoại tình. Minh Triệu ngoại tình là một chuyện ngoài ý muốn theo sự sắp đặt của định mệnh, cô ấy vì chuyện mình ngoại tình mà phiền não lâu như vậy, nếu như không phải là Hoàng Anh đưa Minh Triệu tới trung tâm của cô, bây giờ Minh Triệu còn đang tự trách cùng đau lòng. Mà Hoàng Anh lại khác, hắn nên biết từ lúc bắt đầu cô liền kháng cự hắn theo đuổi, hơn nữa ngay từ đầu, Hoàng Anh cũng không có ý tứ đối với cô. Bây giờ Hoàng Anh lại không biết chán theo đuổi cô tới tận cùng không buông, bằng điểm này, Kỳ Duyên đã xác định phải nhẫn tâm giật lấy Minh Triệu tới tay.

"Haha, đại khái đều có đi"

Thật ra thì Minh Triệu suy nghĩ một chút cũng là tâm lạnh. Có lẽ cũng chỉ có Hoàng Anh có thể nghĩ ra ý tưởng hoang đường như vậy. Tuy nhiên, mấy người bọn họ lại có ai là không hoang đường đây? Minh Triệu không khỏi thở dài một cái, ngửa đầu hướng về phía Kỳ Duyên nói:

"Vậy em có tính toán gì?"

"Dù sao hắn cũng giúp em một cơ hội lớn, em sẽ miễn cưỡng làm theo hắn muốn, sau này chúng ta sẽ là 'bạn bè', dù sao với cách đó cơ hội ở cùng nhau của chúng ta cũng sẽ tương đối nhiều hơn chút, không phải sao? Hắn sẽ tính toán, chẳng lẽ Nguyễn Cao Kỳ Duyên em có thể tính toán thua kém so với hắn? Em cho chị biết nha, trước kia em học toán học rất lợi hại đây"

Kỳ Duyên cười nói, cuối cùng còn không quên thổi phồng mình một chút. Nhìn lại, Hoàng Anh đối với các cô thật đúng là "không tệ". Thật ra thì ở trong lòng cô đã cười to không dứt. Hoàng Anh đây là đang lót đường cho cô cùng Minh Triệu, chế tạo cơ hội cho cô cùng Minh Triệu, cô không thể cô phụ "kỳ vọng" của Hoàng Anh đối với các cô, không phải sao?

"Triệu có muốn thỉnh thoảng hẹn em đi ra ngoài đi dạo một chút hoặc là tới nhà chị ăn cơm cái gì hay không? 'Bạn bè sao, sẽ phải có bộ dáng của bạn bè, có phải hay không?"

Kỳ Duyên gian tà cười.

"Nhưng mà không phải mọi việc hẳn có bắt đầu, sau đó mới đến quá trình sao?"

Minh Triệu chớp chớp hai mắt của cô. Đề nghị của Kỳ Duyên thật đúng là lớn mật, quang minh chính đại đi dạo phố, đi ăn cơm? Mặc dù cô cũng rất muốn, nhưng mà thời điểm hai người đang cùng nhau có thể sẽ phát sinh chút ngoài ý muốn hay không? Hơn nữa, muốn trở thành bạn bè, tựa hồ còn cần một ít chuyện bắt đầu đi? Mặc dù ban đầu cô nói với Hoàng Anh ấn tượng về Kỳ Duyên không tệ, nhưng mà cô cũng đã nói không quen thuộc cùng Kỳ Duyên, cho dù muốn trở thành bạn bè, cũng phải có lý do tới lấy cớ. Minh Triệu cảm giác mình nghĩ đến thật nhiều thứ.

"Triệu có lúc nghĩ quá nhiều đối với mình không có chỗ tốt, chỉ làm lãng phí não tế bào của mình. Tới đâu hay tới đó có lẽ sẽ tương đối an toàn"

Kỳ Duyên biết Minh Triệu lại sẽ loạn tưởng trong đầu, nếu không sẽ không bởi vì chuyện của cô mà chính mình phiền não lâu như vậy. Thật ra thì cô không thích Minh Triệu suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ vì người như Đỗ Hoàng Anh kia phải suy nghĩ nhiều như vậy sao? Tùy tiện tìm lý do lấp liếm cho qua không được sao, cùng lắm thì liền nói là ngẫu nhiên gặp phải, sau đó uống chung ly cà phê... không phải là bạn bè cũng như vậy sao?

"Uh, có lẽ vậy. Đúng rồi, Duyên đột nhiên chị nhớ tới một chuyện, trước kia em đã nói qua, tương kế tựu kế, là cái tương kế tựu kế thế nào?"

Khó có thể đơn độc cùng Kỳ Duyên dựa vào nhau, Minh Triệu lại nhớ tới nghi vấn trước đây của mình, bây giờ liền muốn Kỳ Duyên chứng thực.

"Cái này sao... bí mật"

Kỳ Duyên cười thầm trong lòng, cô nơi nào có cái gì tương kế tựu kế? Còn không phải là bởi vì Minh Triệu nói, cô mới tùy tiện bịa ra một cái? Mặc dù trước kia đều là cô chủ động hơn, nhưng mà cô cũng là theo trường hợp nghĩ ra, sau đó ngẫu nhiên đặt một tên dễ nghe mà thôi, cũng không chân chính lập kế hoạch. Cô là một người muốn làm cái gì liền đi làm ngay, chỉ cần có ý tưởng, cô cũng rất nhanh có hành động.

Minh Triệu bĩu môi, không nói cho thì thôi, dù sao mưu kế của Kỳ Duyên là không xuất ra được. Tuy nhiên Minh Triệu tự tin, nếu Kỳ Duyên tiếp tục chơi binh pháp cùng cô, chưa chắc cô sẽ thua Kỳ Duyên. Chẳng qua là, bây giờ quan hệ giữa cô cùng Kỳ Duyên như vậy, sẽ không có cơ hội dùng những thứ binh pháp kia đi? Nhớ tới từng chuyện cùng Kỳ Duyên, khóe miệng Minh Triệu không khỏi nâng lên, Kỳ Duyên thật là một người thú vị, cô thích cuộc sống yên tĩnh, nhưng mà lại cũng không bài xích thỉnh thoảng có kích thích. Hai người cũng không tiếp tục nói chuyện, mà là nhắm mắt lại an tĩnh ôm nhau.

An tĩnh, là phương thức chung sống hai người đều thích. Cũng không biết qua bao lâu, hai người cũng cảm giác được trên người có chút lạnh, mới đứng lên mặc quần áo, Kỳ Duyên nhìn đồng hồ, tựa hồ nên tan việc. Vì vậy thu thập xong tất cả mọi thứ, sau đó mới cùng Minh Triệu ra khỏi phòng làm việc của cô. Chẳng qua là, khi các cô đến trước bàn lễ tân, nhân viên lễ tân đối với Kỳ Duyên nói:

"Tổng giám đốc, anh Đỗ còn chưa đi, ở đại sảnh nghỉ ngơi"

Kỳ Duyên vừa nghe, không khỏi sửng sốt một chút, tính lại thời gian, Hoàng Anh phải là đã làm xong phục vụ hơn một tiếng đi, tại sao còn chưa đi? Chẳng lẽ biết Minh Triệu không đi, cho nên chờ Minh Triệu? Hay là muốn chờ cô "trở lại"?

"Chị muốn cùng hắn trở về hay là em đưa chị trở về?"

Kỳ Duyên nhìn về phía Minh Triệu, cô cự tuyệt không gặp Hoàng Anh lâu như vậy, tựa hồ, còn là lúc gặp mặt.

"Em cứ nói đi?"

Minh Triệu cười nhìn về phía Kỳ Duyên, các cô hiểu rõ lòng nhau, không cần hỏi cùng nói quá nhiều. Lấy được Minh Triệu cười hỏi ngược lại, Kỳ Duyên liền hiểu.

"Cô đi nói với anh Đỗ, tôi trở lại, cùng Phạm tiểu thư trở về"

Kỳ Duyên phân phó nhân viên lễ tân thông báo Hoàng Anh.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro