Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Triệu bây giờ đột nhiên em nghĩ đến một câu, chị có muốn nghe hay không?"

Kỳ Duyên ở phòng bếp giúp Minh Triệu rửa rau, cảm thấy bây giờ cô ở trong nhà của Hoàng Anh cùng Minh Triệu thật sự rất có ý tứ, loại cảm giác đó không nói ra được.

"Cái gì?"

Minh Triệu đảo đồ ăn trong nồi, Kỳ Duyên cũng chưa có một giây yên tĩnh.

"Man thiên quá hải" (Lừa trời qua biển)

Kỳ Duyên cảm thấy bây giờ cô cùng Minh Triệu đối mặt với Hoàng Anh chính là dùng một chiêu lừa trời qua biển này. Thật ra thì suy nghĩ một chút binh pháp thật rất lợi hại, trong cuộc sống thực tế cũng có thể dùng được, trí tuệ người xưa chính là cao nha, dường như Minh Triệu cũng rất thích thảo luận cùng cô phương diện này. Kỳ Duyên đột nhiên nghĩ đến cụm từ vật tụ theo loài. Được rồi, cô càng ngày càng phát hiện mình cùng Minh Triệu có điểm chung.

Minh Triệu vừa nghe, sửng sốt một chút, nhưng mà ngay sau đó cũng nghĩ đến Kỳ Duyên nói là cái gì. Suy nghĩ của Kỳ Duyên quá đột phá, nếu như không phải là cô hiểu rõ Kỳ Duyên một chút, đoán chừng cô không theo kịp suy nghĩ của Kỳ Duyên. Tuy nhiên, cô cảm thấy "Man thiên quá hải" có chút không thích hợp, vì vậy, nói:

"Em không cảm thấy phải là 'Minh tu sạn đạo, thầm độ trần thương' (dương đông kích tây) sao?"

Quan hệ của cô cùng Kỳ Duyên bây giờ dùng điển cố "minh tu sạn đạo thầm độ trần thương" này càng thêm chuẩn xác một ít. Cô cùng Kỳ Duyên tiến hành quan hệ bạn tốt chính là minh tu sạn đạo, mà các cô trong tối chính là thầm độ trần thương. Tựa hồ, Kỳ Duyên rất thích đem chuyện trên thực tế liên tưởng tới một ít điển cố. Tuy nhiên, Minh Triệu cảm thấy thật có ý tứ, Kỳ Duyên thích chơi, đó cũng là một loại vận dụng kiến thức đi, mặc dù rất nhiều người cũng hiểu những điển cố kia, nhưng có câu nói thật hay: ngẫm chuyện xưa mới hiểu chuyện nay. Cô thích cùng Kỳ Duyên nói những thứ có lại không có này.

"Ack, được rồi, Triệu vẫn là của chị dùng tương đối chuẩn xác. Nhưng mà Triệu chị cảm thấy minh tu sạn đạo là chỉ em tới ăn ké, thầm độ trần thương là chỉ em ở phòng bếp làm cái gì với chị đây? Hay là chuyện chúng ta bề ngoài là bạn tốt, trong tối là tình nhân đây?"

Thật ra thì hai cái cũng đều đúng, nhưng mà Kỳ Duyên muốn trêu chọc Minh Triệu một chút. Cô đã rửa rau xong, lau tay một cái, thấy việc nên làm cũng làm xong, lần này có thể yên ổn ôm lấy Minh Triệu từ phía sau, để cho Minh Triệu không tìm được lý do đuổi cô, vì vậy liền từ phía sau ôm lấy Minh Triệu. Kỳ Duyên ở trong lòng cười thầm. Minh Triệu ở trước mặt vẫn còn đang cắt thức ăn, cô từ phía sau ôm cô ấy, kết quả Minh Triệu không phải là đuổi cô đi rửa bát chính là để cho cô đi rửa rau? Phòng bếp là địa phương nào? Địa phương có tình thú, làm sao Kỳ Duyên chịu bỏ qua?

"Aigoo em! Chị còn đang xào thức ăn đây, em cũng không ngại dầu mỡ! Em ôm chị như vậy, chị xào thế nào?"

Minh Triệu quẩy người một cái, chính là không thoát được hai cánh tay Kỳ Duyên, đột nhiên cảm thấy, để cho Kỳ Duyên theo vào phòng bếp là một lựa chọn vô cùng sai lầm, sau khi tiến vào phòng bếp, Kỳ Duyên không có phút giây nào là nghiêm túc.

"Chị còn chưa trả lời vấn đề của em đây"

Kỳ Duyên đã nghĩ tới Minh Triệu sẽ giãy giụa, nhưng mà sẽ không quá giãy giụa, có chút cảm giác muốn cự còn nghênh. Kỳ Duyên lai ôm càng hăng say. Dầu mỡ? Cô sợ nha, nhưng mà bây giờ không khí trong phòng bếp tốt như vậy, khụ khụ, ngay cả chuyện xấu cô cũng muốn làm. Trước mặt không phải là còn có Minh Triệu mặc tạp dề ngăn cản sao, cô sáng suốt như vậy, ôm từ phía sau chính là sợ dầu mỡ nha!

"Tính chất hai chuyện này không phải cũng giống nhau sao?"

Minh Triệu rất muốn liếc mắt Kỳ Duyên. Cũng biết Kỳ Duyên muốn lấy cô làm trò cười, biết rõ cô có chút ngại đối với Kỳ Duyên xuất hiện ở nơi này, nhưng mà Kỳ Duyên vẫn là muốn nói chuyện ra miệng. Thái độ Hoàng Anh đối với Kỳ Duyên thế nào là vấn đề của Hoàng Anh, không liên quan tới cô. Nhưng mà việc cô phản bội hôn nhân của bọn họ là sự thật, trong lòng cô tự trách, nhưng cũng lo lắng trong lòng Kỳ Duyên ngại sự tồn tại của Hoàng Anh. Thật ra thì, cô có chút không biết nên đối mặt Kỳ Duyên cùng Hoàng Anh thế nào.

"Triệu chị lại tự tìm phiền não"

Kỳ Duyên vừa nhìn thấy Minh Triệu ngẩn ra, cũng biết Minh Triệu lại đang tự mình rối rắm. Thử nói không có sao, Minh Triệu suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cô hận không thể chặn lại đại não của Minh Triệu, để cho Minh Triệu không nghĩ được cái gì. Ah, không, phải nghĩ tới cô, chỉ cần nghĩ tới cô là được, những thứ khác không cần nghĩ. Xem ra phải giải quyết Hoàng Anh nhanh một chút, sự tồn tại của Hoàng Anh sẽ là bệnh căn của Minh Triệu

Kỳ Duyên thở dài, tại sao cô không thể biết Minh Triệu sớm một chút đây? Nếu biết Minh Triệu sớm một chút, cô cũng sẽ không để Minh Triệu kết hôn với Hoàng Anh, như vậy Minh Triệu cũng sẽ không có nhiều phiền não như vậy.

"Sao em lại thở dài?"

Minh Triệu hỏi. Vì cô tự tìm phiền não mà thở dài? Dường như trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, Kỳ Duyên cũng có thể đoán được, Minh Triệu hoài nghi, có phải Kỳ Duyên là con giun trong bụng của cô hay không... ack, bây giờ cô đang xào thức ăn đây, không thích hợp nghĩ những thứ ghê tởm kia.

"Thật ra thì em đang suy nghĩ em là muốn Giả đạo phạt quắc (mượn đao giết địch) đây, hay là muốn Thay mận đổi đào?"

Kỳ Duyên ở sau lưng Minh Triệu suy tư, dời đi đề tài mới vừa rồi. Cô đang nhớ lại nội dung bên trong ba mươi sáu kế, cô đang suy nghĩ có muốn bấm ngón tay đếm một chút ba mươi sáu kế có những cái gì hay không, có những cái nào là có thể dùng.

"Phốc... nói, em lại đang tính cái chủ ý quỷ quyệt gì? Là đối với chị, hay là đối với người phía ngoài kia?"

Minh Triệu biết tâm tư của Kỳ Duyên, đột nhiên toát ra Giả đạo phạt quắc cùng Thay mận đổi đào, tuyệt đối không có chuyện tốt!

"Có vẻ em học ba mươi sáu kế không tệ nha, có phải dùng đến vui không nói hết hay không?"

Hoài nghi, Minh Triệu bày tỏ hoài nghi sâu sắc đối với Kỳ Duyên. Cô cảm thấy Kỳ Duyên phải có một ít động tác, nhưng mà Kỳ Duyên không muốn gạt cô, cho nên đây là đang nói cho cô biết cô ấy có thể sẽ làm chuyện gì. Giả đạo phạt quắc? Muốn hạ thủ đối với Hoàng Anh? Thay mận đổi đào? Thay thế? Cô ấy, cô hoặc là hắn? Minh Triệu vẫn có chút không hiểu ý Kỳ Duyên muốn như thế nào.

"Đều có, em cua chị, dĩ nhiên cũng đánh chủ ý vị bên ngoài kia. Chị là ý kiến hay, vị phía ngoài kia sao..."

Kỳ Duyên âm thầm cười một cái.

"Triệu chị đoán, em sẽ dùng cái nào trước?"

Cho tới bây giờ, cô không phải là người tốt lành gì, cô thích chính là: không từ thủ đoạn nào.

"Em cũng đừng dính vào"

Tắt lửa, mở nồi, đổ vào đĩa, Minh Triệu đặt món ăn qua một bên, xoa xoa tay. Thoát khỏi cánh tay của Kỳ Duyên, sau đó đối mặt với Kỳ Duyên. Kỳ Duyên không phải là đã đáp ứng cô cho cô thời gian xử lý sao? Tại sao vào lúc này lại tính toán chủ ý đây?

"Nói đi, chị sẽ nghe, nghe xong chị còn lấy thức ăn, liền có thể đi ra ngoài ăn cơm"

"Em bảo đảm không dính vào. Nhưng mà Triệu , em cảm thấy lấy tính tình của chị đi xử lý, sẽ hao tổn chút thời gian"

Minh Triệu đối với Hoàng Anh có thể một đao chặt đứt sao? Không thể, bởi vì bây giờ Hoàng Anh còn chưa chân chính ngoại tình, bây giờ trong lòng Minh Triệu chính là ngại mình ngoại tình trước, mà không phải Hoàng Anh, cho nên cô ấy cảm thấy nợ đối với Hoàng Anh.

Kỳ Duyên chép miệng, nếu mà vợ của đàn ông trên thế giới đều nghĩ giống như Minh Triệu, những tên đàn ông ngoại tình kia đều vui vẻ muốn chết. Kỳ Duyên cũng biết Minh Triệu được giáo dục truyền thống cho nên có chút ý niệm ở trong đầu của cô là thâm căn cố đế, không giống như mình, suy nghĩ hành động không đứng đắn, căn bản cũng không để những thứ đạo đức luân lý kia ở trong mắt. Xã hội này, dám làm dám chịu, có tiền có thể thay đổi đạo lý. Đạo đức luân lý có thể ăn sao? Có thể làm cho mình vui vẻ tự tại sao?

"Cho nên em tính toán ra tay?"

Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên, Kỳ Duyên vẫn là để ý. Cô phải xử lý quan hệ hôn nhân cùng Hoàng Anh, quả thật cần một ít thời gian. Không cần thời gian, vậy chẳng lẽ muốn cô đi trực tiếp nói cùng Hoàng Anh, chúng ta ly hôn, tôi yêu người khác. Mặc dù sự thật là như vậy, nhưng mà hôn nhân không phải là trò đùa, nếu như một câu nói có thể giải quyết, cũng sẽ không xảy ra nhiều bi kịch như vậy. Cô chỉ là muốn dùng chút thời gian, cố hết sức làm tổn thương giảm xuống mức thấp nhất.

"Có lẽ em có thể giúp chị"

Kỳ Duyên nhún vai một cái, bày tỏ cô đúng là phải ra tay. Minh Triệu sẽ khó khăn, nhưng mà cô sẽ không, Minh Triệu sợ có lỗi với Hoàng Anh, nhưng mà cô không sợ. Cô đã nói qua phải lấy được vật mình muốn, sẽ không chừa thủ đoạn nào. Huống chi Minh Triệu là người mình yêu, cô không phải là vĩ nhân cái gì, không phải là yêu mà nhìn đối phương hạnh phúc là tốt rồi. Cô đã yêu sẽ phải đoạt người về bên mình.

"Duyên..."

Minh Triệu lại không biết phải nói gì.

"Khi Hoàng Anh cảm thấy cuộc sống của hắn cùng chị đã trở nên vô vị, giữa hai người cũng đã sinh ra vết rạn nứt. Khi Hoàng Anh tìm em giả làm tình nhân, giữa hai người đã không còn khả năng nữa. Khi Hoàng Anh bắt đầu theo đuổi em, cuối cùng hai người sẽ kết thúc, em nghĩ chị đã nghĩ đến. Triệu, cần gì đeo trên lưng mình nhiều gông xiềng như vậy? Chị cảm thấy chị ngoại tình nên chị nợ Hoàng Anh, như vậy khi Hoàng Anh ngoại tình lại có nợ chị sao? Tại sao đàn ông làm như vậy là chuyện đương nhiên, mà chị lại muốn tự hành hạ mình đây?"

Kỳ Duyên có chút oán hận nói. Mặc dù thanh âm của Kỳ Duyên không lớn, nhưng mà khí thế lại mãnh liệt mênh mông, trực tiếp áp bức Minh Triệu. Minh Triệu bị Kỳ Duyên hỏi đến không có thể nói lên lời.

"Nếu như chị tin tưởng em, hãy giao cho em xử lý, nhưng mà, phía sau vẫn là cần chị phối hợp, ngày mai, chuyện này ngày mai sẽ có biến chuyển. Đến lúc đó, em giúp chị chế tạo một ít lý do, xem chị lựa chọn thế nào. Triệu, em hy vọng cuộc sống của chị không có nhiều gánh nặng như vậy"

Kỳ Duyên thở dài, trong lòng cô đã có ý tưởng, nếu Minh Triệu không biết mở miệng thế nào, vậy hãy để cho Hoàng Anh tự mình mở miệng. Còn phải để cho Hoàng Anh trăm miệng cũng không thể bào chữa. Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên, ánh mắt của Kỳ Duyên nói cho cô biết, cô nên kiên quyết một chút.

Lời của Kỳ Duyên không sai, cô áy náy đối với Hoàng Anh, nhưng mà Hoàng Anh đối với cô lại không có một tia thẹn thùng. Hiện giờ là dùng kế, lý do rất là đường hoàng, nhưng mà lại là để cho cô tâm hàn, cô khổ tâm duy trì gia đình, lại làm cho Hoàng Anh cảm thấy không thú vị, muốn dùng kế tới kích thích cuộc sống. Đây là một loại châm chọc đối với cô. Hoàng Anh còn không chỉ động tâm đối với Kỳ Duyên, lại suy nghĩ lợi dụng cô để tới gần Kỳ Duyên, còn muốn hưởng tề nhân chi phúc.

Minh Triệu đột nhiên không biết, cô kết hôn với một người đàn ông như thế nào, tại sao Hoàng Anh lại có thể có những ý tưởng như chuyện đương nhiên như vậy, mà cô, vẫn là sẽ áy náy đối với hắn đây? Hoàng Anh có lẽ không muốn ly hôn với cô, bởi vì mặc dù Hoàng Anh động tâm đối với Kỳ Duyên, nhưng mà đối với cô, vẫn như thường lệ. Tâm tư của Hoàng Anh, cô đã không còn có thể thấu hiểu được. Bỏ qua Kỳ Duyên một bên không nói, Hoàng Anh hiện tại, cô còn có thể tiếp tục cùng hắn chung sống nữa sao? Kỳ Duyên nhẹ nhàng hôn một cái ở trên môi Minh Triệu, sau đó cười nói:

"Làm xong thức ăn trước đã, tối nay, em tìm lý do đưa chị đi, sau đó, ngày mai, còn có một vở kịch hay. Triệu gần đây chị lãnh lạc hắn phương diện đó, hắn sẽ phải gấp gáp đi?"

"Em định làm gì?"

Kể từ sau khi gặp lại Kỳ Duyên, quả thật cũng chưa cùng Hoàng Anh phát sinh quan hệ. Chẳng lẽ Kỳ Duyên muốn hạ thủ điểm này?

"Ngày mai sẽ biết"

Trên mặt Kỳ Duyên vẫn tràn đầy nụ cười.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro