Chap 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Duyên chị muốn quay lại làm việc"

Chạng vạng tối, Minh Triệu cùng Kỳ Duyên ngồi ở trong sân nhỏ, Minh Triệu biết mình đã hoàn toàn bình phục, cảm thấy nên quay lại làm việc. Có lẽ Kỳ Duyên rất có tiền, có thể nuôi cô, nhưng mà cô muốn làm việc, nếu không cô cảm thấy cuộc sống của cô trở nên rất trống không. Cô không phải là một người cuồng công việc, nhưng mà cô cần phải có một ít chuyện để làm, mà không phải sống ở trong nhà Nguyễn gia làm Đại thiếu phu nhân Nguyễn gia. Mặc dù cô chỉ là một quản lý bình thường, cùng Kỳ Duyên có cách biệt lớn, nhưng mà cô cũng có cái để mình theo đuổi, cô cùng Kỳ Duyên chung một chỗ, cũng không phải là vì để cho Kỳ Duyên nuôi cô. Hơn nữa, lúc ban đầu, cô còn là kim chủ của Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên mỉm cười nhìn Minh Triệu, không đáp lời, càng ngày cô càng thích yên lặng nhìn Minh Triệu như vậy. Gần đây chuyện công việc để cho cô cảm giác được có chút mỏi mệt, may mắn mỗi ngày khi về nhà, đều có Minh Triệu đang chờ cô. Cô biết Minh Triệu muốn đi ra ngoài làm việc, nhưng mà cô không muốn Minh Triệu vất vả như vậy. Cô nhớ trước kia khi Minh Triệu còn làm việc liền hai ba ngày lại đi công tác, cô không muốn tách ra khỏi Minh Triệu, cho dù là một ngày hai ngày. Cô muốn mỗi ngày khi về đến nhà có một cái ôm ấm áp đang chờ cô.

Cô không sợ bọn người trong công ty quấy rối, chẳng qua là những người đó thật sự khiến cho cô cảm thấy phiền lòng. Đột nhiên cô chán nản công việc này, nhưng mà cô cũng biết cô không thể không làm việc, bây giờ toàn bộ Nguyễn gia, đều đang dựa vào cô. Kỳ Duyên càng ngồi gần Minh Triệu một chút, sau đó dựa vào bả vai Minh Triệu, nhắm mắt lại.

"Duyên..."

Minh Triệu nhẹ nhàng gọi Kỳ Duyên một tiếng. Cô biết gần đây Kỳ Duyên rất mệt mỏi, so với bất cứ lúc nào trước kia cũng mệt mỏi. Cô không biết nên đi trợ giúp Kỳ Duyên thế nào, chỉ có thể cho Kỳ Duyên cái ôm ấm áp nhất khi cô ấy về nhà. Chẳng qua là, mỗi khi Kỳ Duyên ra cửa, cô đã cảm thấy mình không có chuyện gì để làm. Trước kia cô cũng là một người bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi, cũng cảm giác không thoải mái.

"Không làm việc, có được hay không? Em không muốn chị sống mệt mỏi giống như trước, bây giờ có em, em không muốn chị mệt mỏi"

Kỳ Duyên mở miệng. Làm việc rất khổ cực, bây giờ cô có thể hiểu nhất, cô có năng lực để cho Minh Triệu sống thoải mái, cũng không muốn Minh Triệu đi khổ cực. Cô cố gắng làm việc như vậy chính là vì cái nhà này, bây giờ Minh Triệu là một thành viên trong nhà, cô sẽ phải bảo đảm người trong nhà sống thoải mái, một mình cô mệt mỏi như thế nào đi nữa cũng không sao. Một mình cô có thể chống đỡ toàn bộ Nguyễn gia, cô có thể để cho Soyeon ra bên ngoài muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, cô có thể để cho ông bà nội an hưởng tuổi già, cô có thể để cho ba mẹ muốn đi du lịch lúc nào thì đi du lịch lúc đó. Giống như vậy, cô cũng có thể để cho Minh Triệu giống như một quý bà, không có việc gì thì cùng Ngọc Hân đi dạo mua sắp một chút. Cô có thể cho Minh Triệu cuộc sống giàu có.

"Chị không muốn để cho cuộc sống của mình hoang phí. Mặc dù ở trong mắt của em, chút tiền lương làm việc của chị căn bản cũng không coi là cái gì, nhưng mà lúc đầu lại là tồn tại một ý nghĩa trong cuộc đời chị. Con người, khi sống nên đi làm một ít chuyện có ý nghĩa, không cần phải tạo phúc cho nhân loại hay cống hiến cái gì, chỉ muốn để cho cuộc đời càng thêm phong phú. Duyên chị biết em sợ chị khổ cực, nhưng mà, chị đã quen khổ cực. Nếu như em không muốn chị trở về công ty trước kia, như vậy, để cho chị đi giúp em đi, nếu như em tin tưởng năng lực của chị, để cho chị giúp em, gánh vác cái nhà này"

Minh Triệu cùng Kỳ Duyên mười ngón tay đan chặt. Thật ra thì Minh Triệu rất đau lòng Kỳ Duyên, Kỳ Duyên liều mạng làm việc như thế, chỉ là vì để cho mỗi một người trong cái nhà này cũng sống thật tốt. Cô không muốn Kỳ Duyên sống mệt mỏi như vậy, không muốn cái gì Kỳ Duyên cũng gánh ở trên vai mình. Bây giờ cô cùng Kỳ Duyên là một thể, cô hy vọng có thể chia sẻ giúp Kỳ Duyên. Minh Triệu cũng biết, thật ra thì mỗi một người trong Nguyễn gia đều không muốn tiêu dao ngoài mặt như vậy, bọn họ tiêu dao chỉ là vì để cho Kỳ Duyên không cần có nhiều gánh nặng như vậy.

Ông bà nội cũng không chỉ một lần nói với cô một ít chuyện của Kỳ Duyên khi Kỳ Duyên đi làm, không chỉ một lần muốn cô chăm sóc Kỳ Duyên thật tốt. Mà Ngọc Hân đúng là không để ý chút nào tới sản nghiệp gia tộc, nhưng mà lại biết rất rõ ràng tình huống của TD hiện tại. Mặc dù Minh Triệu còn chưa ra mắt ba mẹ Nguyễn, nhưng mà cô tin tưởng ba mẹ Nguyễn cũng giống như những người khác trong nhà Kỳ Duyên, mặt ngoài là tiêu dao, nhưng mà trong tối rất chú ý quan tâm Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên vẫn luôn rất mạnh mẽ, muốn bảo vệ người cô để ý, bây giờ, ngay cả cô cũng được nhét vào vòng bảo vệ của Kỳ Duyên. Nhưng mà Minh Triệu rõ ràng biết cái mình muốn không phải là Kỳ Duyên bảo vệ, mà là cùng Kỳ Duyên cùng nhau sóng vai tác chiến, cùng nhau đối mặt những mưa gió trong tương lai. Một mình Kỳ Duyên, đã quá mệt mỏi, quá mệt mỏi. Trước kia không có cô ở bên người Kỳ Duyên, cô không biết Kỳ Duyên mệt mỏi thế nào, nhưng mà bây giờ cô ở bên người Kỳ Duyên, cô cũng không cho phép Kỳ Duyên mệt mỏi như vậy.

Kỳ Duyên nghe lời của Minh Triệu, không khỏi nhíu mày một cái. Cô không muốn để cho Minh Triệu quay lại làm việc, cũng không muốn Minh Triệu đi ra ngoài làm việc, nhưng mà cô cũng biết tính tình Minh Triệu, không phải là một người có thể ở nhà hưởng phúc. Không quay lại làm việc mà đi tới chỗ cô cũng không phải là một chuyện không tốt, các cô có thể cùng đi làm cùng tan việc. Chẳng qua là, gần đây có chút không thích hợp, bởi vì người phía dưới càng ngày càng không an phận, cô cũng không muốn để cho Minh Triệu tham dự vào lúc này.

"Qua thời gian này lại nói, được không? Lại nói thân thể chị vừa mới khôi phục, không thích hợp đi ra ngoài làm việc. Thêm một thời gian nữa đi , một thời gian nữa đi tới chỗ em. Cũng không cần đi về công ty trước kia, em cũng không muốn vợ mình hai ba ngày lại đi công tác, còn phải bận rộn hơn so với tổng giám đốc TD em đây"

Kỳ Duyên mang theo u oán nói. Cô thật không biết trước kia công việc của Minh Triệu là công việc gì, phải đi công tác nhiều như vậy, một quản lý nho nhỏ mà thôi.

"Haha...."

Minh Triệu nở nụ cười, thì ra là người khác đang không được tự nhiên cái này nha, uhm, cô quay lại làm việc thì thời gian đi công tác là rất nhiều, cũng khó trách Kỳ Duyên không để cho cô quay lại làm việc. Chẳng qua là, mặc dù bây giờ thân thể cô mới vừa khôi phục, nhưng mà đi làm cái gì hẳn đã không có gì đáng ngại, sao Kỳ Duyên còn muốn để cho cô thêm một thời gian nữa mới đi làm đây?

Khoan đã, hình như lộ ra một ít gì. Gần đây công việc Kỳ Duyên luôn bề bộn nhiều việc, mà trước đó dường như không bận rộn như vậy. Kỳ Duyên bận rộn như vậy là bởi vì trong công ty xảy ra một ít chuyện... Nghĩ tới đây, trong lòng Minh Triệu hiểu, Kỳ Duyên để cho cô vào ở biệt thự Nguyễn gia, không chỉ là cho cô thân phận, càng là bảo vệ cô. Bây giờ không muốn để cho cô tới công ty của cô ấy đi làm là không muốn cô tham dự chiến tranh nội bộ công ty. Bởi vì, đi vào, để cho người khác biết quan hệ của các cô, có thể cô sẽ gặp nguy hiểm, mà Kỳ Duyên thì càng thêm gặp nguy hiểm. Nếu như bây giờ cô tiến vào công ty của Kỳ Duyên, để cho người ta biết quan hệ của các cô, cô sẽ trở thành nhược điểm của Kỳ Duyên, bây giờ cô đi vào, chỉ trở thành gánh nặng của Kỳ Duyên. Nghĩ tới đây, nhất thời Minh Triệu lại đau lòng, rốt cuộc một mình Kỳ Duyên phải đối mặt chiến tranh như thế nào?

"Nguyễn Cao Kỳ Duyên chị muốn đứng ở bên cạnh em, cùng em đối mặt chuyện tương lai, nhưng mà chị cũng biết băn khoăn của em, em nói cái gì chính là cái đó, gần đây chị nhất định sống thật tốt ở chỗ này, nơi nào cũng không đi. Em yên tâm ở bên ngoài làm việc đi. Nhưng mà em phải đáp ứng chị, mỗi một ngày phải bình an trở về gặp chị. Chờ một ngày nào đó, em nói, chị có thể cùng em đi làm rồi tan việc, em nhất định phải nói cho chị biết. Kỳ Duyên bây giờ, em đã không phải là một người, thích ứng để cho chị tham dự vào cuộc sống của em, được không?"

Minh Triệu khẩn thiết nói.

Đáy mắt Kỳ Duyên lóe nước mắt cảm động, Minh Triệu hiểu, cái gì Minh Triệu cũng hiểu, cho dù cái gì cô cũng không nói, Minh Triệu cũng hiểu cô. Kỳ Duyên cảm giác mình may mắn dường nào, có thể tìm tới một người hiểu cô như vậy. Mặc dù thời điểm cô theo đuổi Minh Triệu dùng thủ đoạn rất không quang minh, nhưng mà cô không hối hận. Kỳ Duyên gật đầu một cái, ôm thật chặt Minh Triệu vào trong ngực, nói:

"Triệu cảm ơn chị"

Cám ơn, có lẽ chỉ có hai chữ này thích hợp nói ra khỏi miệng. Giữa các cô có quá nhiều thứ phải nói, nhưng cái gì cũng đều không cần nói. Bởi vì hiểu, cho nên thương yêu, bởi vì hiểu, cho nên biết được.

Minh Triệu ôm lại Kỳ Duyên, cô biết câu "cám ơn" của Kỳ Duyên đại biểu cái ý nghĩa gì, lúc này cô cũng không muốn nói quá nhiều, cô nhận câu "cám ơn" này của Nguyễn Cao Kỳ Duyên. Khi có một ít chuyện cô không giúp được gì, như vậy có thể làm chính là bảo vệ tốt bản thân mình, để cho Kỳ Duyên yên tâm.

"Triệu sống thật tốt ở chỗ này, Ngọc Hân sẽ bảo vệ chị, ông bà nội cũng sẽ bảo vệ chị. Nếu như có một ngày em có cái gì..."

Kỳ Duyên đột nhiên không nói được. Có một số việc, vẫn chưa tới lúc nói. Bây giờ cái gì cô cũng không thể nói cùng Minh Triệu.

Kỳ Duyên đột nhiên không nói được. Có một số việc, vẫn chưa tới lúc nói. Bây giờ cái gì cô cũng không thể nói cùng Minh Triệu.

"Đừng nói lời như vậy với chị, em sẽ không có chuyện gì, chị có lòng tin đối với em. Chị sẽ sống thật tốt ở chỗ này, em phải nhớ kỹ lời chị mới vừa nói, mỗi một ngày phải bình an trở về gặp chị. Chị không cần Ngọc Hân bảo vệ, cũng không cần ông bà nội bảo vệ, chị chỉ cần Nguyễn Cao Kỳ Duyên em bảo vệ. Cho nên, em nhất định phải đáp ứng chị"

Lời của Kỳ Duyên để cho trong lòng Minh Triệu sinh ra bất an, nhưng mà cô không thể biểu hiện loại bất an này ra. Mặc dù Kỳ Duyên nói là nếu như, nhưng mà cô biết, nếu như của Kỳ Duyên có nhiều chân thật. Phiền toái của Kỳ Duyên ở bên ngoài, cũng không ít. Minh Triệu cắn cắn môi, cố gắng không biểu lộ ra mình lo lắng, kiên cường ôm Kỳ Duyên, các cô không phải là trẻ con, biết như thế nào mới có thể làm cho đối phương yên tâm.

"Được, em đáp ứng chị, mỗi ngày em nhất định sẽ bình an trở lại"

Kỳ Duyên cười cười. Cô cũng chỉ là dùng hai chữ nếu như mà thôi, cô cũng sẽ không để cho nếu như này phát sinh. Thật ra thì, không phải là cô không tự tin, chẳng qua là, trong cuộc đời sau khi có ý nghĩa quan trọng nhất, con người sẽ băn khoăn nhiều hơn một chút, còn có một nỗi sợ hãi không muốn ai biết.

"Triệu chị cùng Đỗ Hoàng Anh ly hôn, sau đó lại cùng em chung một chỗ, người nhà của chị sẽ hiểu sao?"

Kỳ Duyên đột nhiên dời đề tài. Cô không muốn tiếp tục những chuyện chưa xảy ra kia. Tuy nhiên, cô cũng muốn biết người nhà Minh Triệu có thể sẽ có thái độ thế nào.

"Chị cũng không biết, dù sao, chờ chuyện của em giải quyết xong rồi hãy nói, những chuyện kia đều là sau này, không phải là chuyện bây giờ nên suy tính, không phải sao? Chuyện giả thiết, bây giờ chúng ta không thèm nghĩ nữa, được không?"

Chuyện còn chưa tới, suy nghĩ nhiều vô ích, bây giờ thái độ Minh Triệu đối với chuyện này không nhiều như vậy.

Kỳ Duyên có chút gật đầu, bây giờ quả thật không phải là thời điểm nghĩ chuyện kia, còn có chuyện khó hơn đang chờ cô giải quyết. Quả thật cũng không biết tương lai sẽ phát sinh cái gì, nhưng mà quý trọng mỗi một phút mỗi một giây hiện tại là tốt rồi. Suy nghĩ, Kỳ Duyên ôm Minh Triệu chặt hơn nữa, có thể có bây giờ, mới là tốt đẹp nhất.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro