Chap 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù mấy ngày cũng không ngủ ngon, nhưng mà có lẽ là trong lòng có quá nhiều chuyện, Minh Triệu vẫn không thể ngủ, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại. Có một số việc nghĩ thông suốt, nhưng vẫn là còn có rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ. Minh Triệu biết nhất định Ngọc Hân giấu cô một ít chuyện, cô cũng biết tạm thời Ngọc Hân không nói cho cô biết, càng thêm biết mình cũng không cần đi suy nghĩ nhiều. Nhưng mà tư tưởng có chút không thể khống chế, đặc biệt là khi Kỳ Duyên không còn bên cạnh nữa, tư tưởng của cô đặc biệt không thể khống chế.

Mơ mơ màng màng, Minh Triệu không biết có phải là mình đã ngủ thiếp đi, cũng hoặc là tỉnh, đột nhiên cảm giác được một mùi hương quen thuộc vây lượn ở bên cạnh mình, hình như là hơi thở của Kỳ Duyên. Minh Triệu muốn đi tìm hơi thở kia, nhưng mà tư tưởng tựa hồ lại có chút không thể khống chế. Là mơ sao? Có lẽ là mình quá nhớ Kỳ Duyên, cho nên mới nằm mơ đi. Nhưng mà, nếu như là nằm mơ, tại sao cô cảm giác được bên môi của cô có vật ấm áp đang đụng chạm đây?

Đúng vậy, có một vật ấm áp ngọa nguậy ở bên môi của cô, còn từ từ cạy miệng của cô ra, xông vào lãnh địa của cô. Minh Triệu cảm thấy hô hấp có chút dồn dập, ánh mắt không mở ra, cô sợ, sợ mình thật sự là đang nằm mơ. Cái hơi thở này thật sự là cô quá quen thuộc, đó là môi Kỳ Duyên, tay của Kỳ Duyên thăm dò ở trên người cô. Chẳng qua là, giờ khắc này, cô thật đúng là không dám đi xác nhận là mơ hay là thực tế.

Thân thể rung động ấm dần lên, trong đầu Minh Triệu sau một trận hỗn độn là một trận rõ ràng, cô đẩy người đè ép cô một cái, đột nhiên mở mắt. Loại cảm giác đó quá chân thật, cô đã không cách nào tự nói với mình hết thảy đều là mơ, khi cô mở mắt, quả thật cũng xác nhận, cô thật không phải là đang nằm mơ.

Dưới ánh đèn lờ mờ, một thân ảnh mơ hồ cũng quen thuộc đang cúi người nhìn cô. Ánh mắt sáng rỡ kia mang theo đủ loại tâm tình đang nhìn cô, cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, không thấy rõ ngũ quan, nhưng lại quen thuộc. Tay của Minh Triệu có chút run rẩy vuốt gò má người kia, hết thảy đều quen thuộc như vậy. Khi cô phát hiện người trên giường bệnh không phải là cô ấy, cô không biết trong lòng mình rất lo lắng, cô không dám nghĩ tới hết thảy là chuyện gì xảy ra, cô có chút sợ những chân tướng cuối cùng kia. Cô chỉ có thể tiếp tục ở trong phòng bệnh, chờ khi hiểu rõ hết thảy, thời gian đã bất tri bất giác trôi qua. Mà cô cùng cô ấy tách ra cũng đã mấy ngày, nhưng cô ấy không hề cho cô bất kỳ tin tức nào, để cho cô một mực vì cô ấy lo lắng.

Vào giờ phút này, trong lòng Minh Triệu cao hứng cùng kích động, hơn nữa chính là tức giận, rất là tức giận. Minh Triệu đột nhiên nâng thân thể lên, hai tay treo ở cổ người trước mặt, sau đó hung hăng cắn một cái ở trên cổ người đó.

"Aw... đau..."

Kỳ Duyên bị hành động đột nhiên của Minh Triệu làm cho ngây ngẩn cả người, còn chưa phản ứng kịp, cũng cảm giác được cổ truyền tới một trận đau đớn. Cô không khỏi cũng hít một hơi lãnh khí, nhưng cô cũng không dám kêu quá lớn tiếng. Cô biết, mấy ngày nay, ủy khuất Minh Triệu, cô cũng không muốn, nhưng mà có một số việc tới quá đột nhiên, cho dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng mà vẫn có chút không kịp ứng phó, chỉ có thể đi một bước an bài một bước. Cũng may, hết thảy còn ở trong lòng bàn tay cô, chuyện cũng không thoát khỏi trong tay cô. Chẳng qua là, để cho Minh Triệu ủy khuất, cô có chút đau lòng.

"Biết đau? Vậy em có biết khi chị nghe nói em đã xảy ra chuyện, trong lòng chị rất lo lắng, rất đau lòng hay không? Khi chị thấy người trên giường bệnh bị băng bó giống như một xác ướp, em có biết lòng chị đau đến bể nát hay không? Em đã nói mỗi ngày sẽ bình an trở về gặp chị, em đã đáp ứng chị..."

Vốn là đang tức giận, Minh Triệu vừa nói, nước mắt liền chảy xuống. Lúc đó cô không biết mình vô lực thế nào, cô cảm thấy thế giới của cô cũng sụp đổ, cô không biết dùng bao nhiêu khí lực mới đi vào phòng bệnh.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, Triệu không phải em cố ý, chuyện tới quá đột nhiên, em cũng không có biện pháp, chỉ có thể tương kế tựu kế, đi vào cõi chết tìm đường sống. Đừng khóc, có được hay không? Không phải là em bình an trở về gặp chị đây sao? Mấy ngày nay vốn là em muốn trở về, nhưng mà chị luôn ở trong phòng bệnh, bên ngoài phòng bệnh cùng Nguyễn gia đều có người đang giám thị chúng ta, cho nên em không thể lộ diện. Thật xin lỗi, đều là em không tốt, là em để cho chị chịu ủy khuất. Triệu em nhớ chị, rất nhớ chị rất nhớ chị"

Kỳ Duyên quỳ gối ôm Minh Triệu ngồi dậy, hai tay lau đi nước mắt của Minh Triệu. Minh Triệu mệt mỏi thật sự khiến cho cô rất đau lòng.

Nước mắt của Minh Triệu cũng không bởi vì lời của Kỳ Duyên mà dừng lại, ngược lại càng rơi càng nhiều. Minh Triệu khóc thút thít ôm Kỳ Duyên thật chặt. Nước mắt, không phải là nước mắt vì cô chịu ủy khuất, mà là nước mắt cao hứng thấy Kỳ Duyên bình an trở về. Cô biết người trên giường bệnh không phải là Kỳ Duyên, nhưng mà quả thật cô không biết Kỳ Duyên thế nào, cô rất lo lắng Kỳ Duyên, nhưng mà không thể nói với người khác, cô không biết đây là Kỳ Duyên an bài, hay là những người đó an bài. Cô không dám khinh cử vọng động, chỉ có thể tương kế tựu kế ở lại trong phòng bệnh. Lúc ấy cô nghĩ, bệnh nhân không phải là Kỳ Duyên, như vậy Kỳ Duyên đi nơi nào? Là thực sự đã xảy ra chuyện, hay là hết thảy đều là Kỳ Duyên đạo diễn?

Cô không tin Kỳ Duyên đã xảy ra chuyện, cho nên cảm thấy phải là Kỳ Duyên đạo diễn. Hơn nữa, còn có một chỗ sơ hở, đó chính là Ngọc Hân, mặc dù Ngọc Hân luôn bên cạnh cô ở bệnh viện, cũng biểu hiện rất lo lắng rất khẩn trương, nhưng mà từ trong mắt Ngọc Hân cô nhìn thấu một ít khác biệt, cô không dám khẳng định, cho nên cũng không lên tiếng.

Chuyện cho tới hôm nay, Ngọc Hân cùng Kỳ Duyên phối hợp rất tốt, an bài cho cô những thứ kia để cho cô rất tin tưởng nhất định Kỳ Duyên ở trong bóng tối nhìn cô, cô cũng nghĩ đến có thể Kỳ Duyên không tiện ra mặt, mà Ngọc Hân cũng không muốn ra mặt, liền đẩy cô đi ra. Đầu tiên là công bố quan hệ của cô cùng Kỳ Duyên, thứ hai là muốn cho cô thành lập uy tín ở Nguyễn gia,thứ ba cũng chính là quan trọng nhất, phối hợp vở kịch của Kỳ Duyên, dẫn rắn ra khỏi hang.

"Thật xin lỗi"

Kỳ Duyên vân chỉ là nói thật xin lỗi, bây giờ Minh Triệu để cho cô rất đau lòng. Ngày đó, cô thiếu chút nữa thật sự xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng mà khi cô bắt đầu phát hiện xe bị người động tay chân, cô liền tính toán chạy trốn thế nào, một cái chớp mắt khi xe muốn lật kia, cô liền khẩn cấp nhảy ra khỏi xe, thoát một kiếp. Sau đó liền an bài người tiếp tục diễn vở kịch này thôi.

"Em có bị thương không, có chỗ nào thương tổn hay không? Ngày đó..."

Minh Triệu buông Kỳ Duyên ra, bật đèn trong phòng, nhìn Kỳ Duyên trước mặt, kiểm tra trên dưới. Kỳ Duyên là bình an trở lại, nhưng mà lại không biết có thương tổn chỗ nào hay không, người trên giường bệnh kia nhưng là tựa như cái xác ướp, cô không dám khẳng định Kỳ Duyên cũng bị thương hay không. Nếu nói tai nạn xe cộ hẳn không phải là giả, cho nên trước khi cô thấy Kỳ Duyên không tổn hao chút nào, đá trong lòng vẫn không chịu buông xuống.

"Không có, thật không có, tai nạn xe cộ ngày đó là sự thật, nhưng mà em kịp thời nhảy khỏi xe, sau đó chỉ có xe bị phá hủy, mà em chỉ là rách chút da, trầy sát cánh tay, không có gì đáng ngại, đã tốt lắm. Những chỗ khác thật sự không bị thương tổn, đừng lo lắng nữa, có được hay không?"

Kỳ Duyên ôn nhu nói với Minh Triệu, sau đó vén tay áo mình lên, để cho Minh Triệu nhìn những vết thương bị trầy kia, đã đóng vẩy, da bị thương một chút xíu mà thôi. Nhưng mà Kỳ Duyên biết không để cho Minh Triệu nhìn, Minh Triệu cũng sẽ không yên tâm. Minh Triệu vuốt những vết thương kia, đúng là trầy sát thương, đã đóng vẩy, đoán chừng hai ngày nữa là tốt, rốt cục để xuống tảng đá lớn trong lòng.

"Em đã sớm dự liệu được sẽ có những chuyện này, phải không? Mấy con dấu kia còn có tài liệu công ty, giấy sang tên cổ phần đều là em chuẩn bị tốt từ sớm, phải không? Em cứ chắc chắn như vậy chị sẽ đứng ra?"

Mặc dù biết Kỳ Duyên chuẩn bị hết thảy trước, nhưng mà Minh Triệu vẫn là muốn hỏi.

"Đúng, bởi vì gần đây, em ở công ty động thái hơi lớn, đã làm tan hết cánh tay đắc lực của Trần gia, đụng đến ích lợi của bọn họ, em nghĩ bọn họ đã là muốn trừ bỏ em thật nhanh, nhưng mà em còn chưa thể có chứng cớ trừ tận gốc bọn họ, cho nên em phải tùy cơ ứng biến. Sau đó nghĩ đến rút củi dưới đáy nồi, khi bọn họ hạ thủ đối với em liền kim thiền thoát xác, sau đó sẽ cùng Ngọc Hân tương kế tựu kế. Triệu em không phải là muốn cố ý gạt chị, chẳng qua là, em không nghĩ tới bọn họ hạ thủ với em nhanh như vậy, em còn chưa báo cho chị, bọn họ cũng đã đến Nguyễn gia. Cũng may em cũng chuẩn bị từ sớm. Triệu mặc dù hôm nay em không ra mặt, nhưng mà hết thảy em cũng nhìn ở trong mắt. Em biết chị nhất định có thể, chị so với trong tưởng tượng của em còn phải dũng cảm, còn phải quả quyết cùng kiên cường hơn"

Kỳ Duyên hướng Minh Triệu giải thích. Thật ra thì cô không cần giải thích cũng được, bởi vì từ trong mắt Minh Triệu cô nhìn ra Minh Triệu đã tha thứ cô, hơn nữa, rất nhiều chuyện, không cần cô nói, Minh Triệu chỉ cần suy nghĩ một chút cũng đã rất rõ ràng. Tựa như lúc này cô xuất hiện ở trước mặt của Minh Triệu, cũng không ngoài suy nghĩ của Minh Triệu, chẳng qua là oán cô không tự bảo vệ mình thật tốt mà thôi.

"Chị biết, chị biết em nhất định có kế hoạch của mình, chị cũng sợ mình làm rối loạn kế hoạch của em. Chuyện ngày hôm nay chị cũng là không có cách nào, tình huống khi đó khẩn cấp, chị cũng không kịp nghĩ có thể làm loạn kế hoạch của em hay không, chị không thể trơ mắt nhìn bọn họ tới tranh đoạt đồ vật của em. Thật ra thì, em không sao là tốt rồi, mấy ngày nay chị lo lắng nhất chính là người trên giường bệnh không phải là em, vậy rốt cuộc em ở nơi nào. Bây giờ em trở lại, bình an trở lại là tốt rồi, những thứ khác, thật sự đã không hề quan trọng nữa"

Minh Triệu lại là quá vui mà khóc, cái loại an tâm sau khi lo lắng đó, thật không biết nên hình dung thế nào.

"Lúc nào chị phát hiện người kia không phải em?"

Mặc dù Kỳ Duyên biết Minh Triệu thông minh, cũng biết mình căn bản là không gạt được Minh Triệu, nhưng mà cô không biết Minh Triệu là lúc nào biết cái xác ướp trên giường bệnh kia không phải là mình.

"Lần đầu tiên tiến vào phòng bệnh, ngồi ở bên người bệnh nhân, khi chị nắm tay của người đó, chị không cảm giác được hơi thở của em, sau đó, chị nghiêm túc nhìn người kia, liền xác định người kia không phải là em. Nhưng mà chị không biết em đang ở đâu, trong lòng rất là phiền loạn, không biết phải làm gì. Chị biết nguy cơ khi ra mặt rất cao, cho nên chị chỉ có thể tiếp tục ở trong phòng bệnh, để tránh đánh rắn động cỏ"

Từ khi mới bắt đầu, cô cũng biết người kia không phải là Kỳ Duyên, chẳng qua là không dám khinh cử vọng động, cho nên cũng không nói gì mà thôi.

"Triệu em phát hiện, chị thật sự là quá thông minh"

Kỳ Duyên hưng phấn nói, trí khôn của Minh Triệu, thật sự vượt ra khỏi tưởng tượng của cô. Kỳ Duyên cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng ngăn lại môi Minh Triệu, mấy ngày chia lìa, thật là nhớ nhung. Một ngày không gặp, như cách ba thu, càng hành hạ cô.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro