Chap 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tới, ngoan, há miệng..."

Kỳ Duyên giống như dụ dỗ đứa trẻ ăn cơm, dụ dỗ Minh Triệu há miệng ra ăn cơm. Bây giờ cô toàn quyền phụ trách là hai tay của Minh Triệu. Hai bàn tay Minh Triệu đều bị thương, bị băng bó hành động không tiện, Kỳ Duyên vẫn luôn chăm sóc Minh Triệu, chuyện gì cũng làm thay Minh Triệu.

Minh Triệu bất đắc dĩ nhìn Kỳ Duyên trước mắt, há miệng ra, để cho Kỳ Duyên đưa cơm đến trong miệng của cô. Mặc dù hai tay của cô bị băng bó, nhưng mà cũng không phải không thể động, càng thêm không phải là tàn phế, nhưng cái gì Kỳ Duyên cũng là sống chết không để cho cô động thủ. Chuyện ăn uống này, Kỳ Duyên càng thêm là tự mình cơm bưng nước rót, xem cô như là một đứa trẻ không chịu ăn cơm mà chăm sóc. Cô cô cô... cô đã ba mươi mấy tuổi, bị người ta chăm sóc như đứa trẻ, không được tự nhiên nha, có được hay không? Nhưng mà như đã nói qua, Kỳ Duyên chăm sóc cô vô cùng chu đáo, trong lòng cô cũng đặc biệt ấm áp.

"Duyên thật ra thì chị có thể tự mình làm"

Minh Triệu nuốt cơm trong miệng xuống, nói với Kỳ Duyên.

Mặc dù cô hành động không tiện, cũng rất hưởng thụ được Kỳ Duyên chăm sóc, nhưng mà cô còn là muốn tự mình làm. Vết thương trên tay cô hai ngày nữa là khỏi, không có gì đáng ngại, chính là Kỳ Duyên quá chuyện bé xé ra to. Minh Triệu cũng biết lần trước chuyện lần trước đầu cô bị thương để cho Kỳ Duyên kinh hãi, lần này cô lại làm cho hai tay mình máu thịt lẫn lộn, chắc hẳn Kỳ Duyên rất lo lắng, cho nên mới cẩn thận chăm sóc cô như vậy.

"Không muốn, khi nào hai tay chị còn chưa thể tự do hoạt động, hai tay của em sẽ là hai tay của chị, không cho từ chối, không cho miễn cưỡng, chị phải ngoan ngoãn"

Kỳ Duyên bá đạo không chịu. Minh Triệu là bảo bối của cô, Minh Triệu rơi một sợi tóc, cô cũng sẽ đau lòng, huống chi bây giờ hai tay cũng bị băng bó, hành động một chút cũng không tiện, dĩ nhiên cô muốn làm hai tay của Minh Triệu.

"Bác sĩ đã nói không có gì đáng ngại, hai ngày nữa là khỏi, đừng lo lắng có được hay không? Bây giờ cũng không sao, công ty còn có rất nhiều chuyện, em không cần chăm sóc chị từng giây từng phút, chị có thể tự chăm sóc mình rất tốt"

Minh Triệu đưa tay bị băng bó vuốt ve mặt của Kỳ Duyên. Kỳ Duyên chu đáo đối với cô như vậy, từ sau khi trở về liền không rời cô nửa bước, cô biết thật ra là đáy lòng Kỳ Duyên sợ, sợ cô bị một chút tổn thương gì nữa.

Thật ra thì trong lòng cô làm sao lại không phải là rất sợ đây? Trải qua một màn sinh tử kia, chỉ cần cô vừa nhắm mắt liền xuất hiện ở trong đầu của cô, đó là bóng ma cô không xua đuổi đi được, nếu như không phải là có Kỳ Duyên một mực chăm sóc cô, thật ra thì cô không biết nên một mình vượt qua mỗi ngày thế nào. Nhưng mà cô cũng biết mình không thể ích kỷ như vậy, cô có thể từ từ làm quen, thích ứng vượt qua sợ hãi trong lòng, bởi vì Kỳ Duyên không thể nào ở bên cạnh cô mỗi một giây mỗi một phút. Muốn vượt qua, nhất định phải dựa vào chính cô.

Kỳ Duyên còn có chuyện của công ty phải làm, mặc dù công ty đã giải quyết xong lục đục nội bộ, nhưng mà toàn bộ TD là muốn Kỳ Duyên gánh vác, cô không muốn Kỳ Duyên vì cô mà giải quyết chuyện của TD sai lầm. Hơn nữa cô là đang sống ở biệt thự Nguyễn gia, cũng sẽ không đi nơi nào, Nguyễn gia có người giúp việc, còn có ông bà nội Nguyễn, Kỳ Duyên hoàn toàn có thể yên tâm ra cửa. Nhưng mà Kỳ Duyên chính là không yên lòng đối với cô, dường như cô không xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của cô ấy, Kỳ Duyên liền bất an.

Thật ra thì Minh Triệu cũng biết, sở dĩ Kỳ Duyên lo lắng cô như vậy, là bởi vì cô ấy luôn tự trách mình, tự trách không bảo vệ cô tốt. Minh Triệu vuốt ve mặt của Kỳ Duyên, lòng ấm áp, cũng đau lòng. Cô không biết cô may mắn như thế nào mới gặp một người nâng niu cô ở trong lòng bàn tay, thương yêu cô như vậy.

"Không đi công ty một hai ngày cũng không sao, có chuyện gì người phía dưới sẽ gọi điện thoại xin phép em, không cần đi công ty. Hơn nữa, em tốn nhiều tiền như vậy mời bọn họ về chính là để cho bọn họ giúp em làm việc, nếu như không có em ở đó liền không làm tốt, em mời bọn họ về làm gì? Em chỉ muốn bảo vệ chị, làm mọi chuyện vì chị, muốn thời thời khắc khắc cũng có thể thấy chị, muốn chị bình an ở trong lòng của em"

Kỳ Duyên hạnh phúc nói.

Kỳ Duyên đặt bát cơm trong tay xuống, nhẹ nhàng cầm tay của Minh Triệu đặt tại trên mặt của cô, mặc dù cách lớp băng vải, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay Minh Triệu. Thật ra thì Minh Triệu không biết, chăm sóc người mình thích là một chuyện hạnh phúc dường nào, cô thích chuyện gì cũng vì Minh Triệu làm xong, cô thích Minh Triệu hưởng thụ cô phục vụ.

Kỳ Duyên biết tay của Minh Triệu đã không có đáng ngại, chỉ là cô muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh Minh Triệu, bởi vì cô biết trong lòng Minh Triệu sợ. Mặc dù Minh Triệu biểu hiện đã không hề để ý nữa, nhưng mà khi ngủ Minh Triệu vẫn là sẽ giãy giụa. Cô chỉ muốn ở bên cạnh Minh Triệu, cho Minh Triệu một ít cảm giác an toàn, cô không bỏ được để cho Minh Triệu tự đi đối mặt những thứ sợ hãi kia. Bất kể trong lòng Minh Triệu có cái gì, cô cũng quyết tâm ở bên cạnh Minh Triệu.

Kỳ Duyên rất muốn giết Hoàng Anh nhưng mà cô biết cô không giết được, Hoàng Anh bị thương nằm ở trong bệnh viện, nhưng mà chuyện này cảnh sát đã tiếp nhận, cô biết cảnh sát sẽ cho các cô một công đạo, sẽ không bỏ qua Hoàng Anh. Sau này Hoàng Anh cũng không thể tổn thương Phạm Đình Minh Triệu nữa. Nhưng mà bóng ma Hoàng Anh tạo ra cho Minh Triệu vẫn ở trong lòng của Minh Triệu, Kỳ Duyên không biết nên dùng biện pháp gì đánh vỡ bóng ma kia, cho nên chỉ có thể ở bên cạnh Minh Triệu, không có lúc nào là không ở bên cạnh Minh Triệu.

"Ngu ngốc. Vậy còn không bằng em thật sự khiến chị tàn phế, như vậy chị sẽ vĩnh viễn không cần tự mình động thủ, cái gì em cũng làm giúp chị. Nhưng mà, nếu chị tàn phế, nhất định là em sẽ vứt sang một bên cũng không xía vào"

Minh Triệu sẵng giọng. Bây giờ Kỳ Duyên cũng cưng chìu cô sắp tới trời cao, bây giờ cô đã thành thói quen được Kỳ Duyên cưng chìu, lệ thuộc vào Kỳ Duyên cưng chìu. Nếu mà sau này không có Kỳ Duyên cưng chìu, cô cũng không biết nên sống thế nào.

"Vậy sao được? Làm sao có thể để cho chị tàn phế? Đừng suy nghĩ lung tung nữa, có được hay không? Chẳng qua là tay bị thương mà thôi. Tuy nhiên, cho dù chị không tàn phế, coi như tay của chị đã khỏi, em cũng muốn giúp chị làm mọi chuyện, đút chị ăn cơm, giúp chị tắm, giúp chị..."

Kỳ Duyên còn chưa nói hết, liền kéo Minh Triệu ôm vào trong ngực của cô, hôn lên gò má của Minh Triệu một cái, mười phần ý vị trêu đùa. Minh Triệu chỉ là bị thương hai tay, những địa phương khác cũng không bị thương, cô có thể thừa dịp tay Minh Triệu bị thương, mà muốn làm gì thì làm trên người Minh Triệu, dù sao hai tay Minh Triệu không ngăn cản được cô.

"Em, hồ đồ, nơi này là phòng khách, em cũng không sợ những người khác buồn cười"

Mặt của Minh Triệu trong nháy mắt đỏ bừng, người giúp việc đứng ở cửa cũng không nhịn được đang cười hai cô, Kỳ Duyên cũng không biết thu liễm lại còn muốn làm gì thì làm như vậy. Thật là... xấu hổ chết đi được! Minh Triệu giơ hai tay lên muốn đánh vào ngực Kỳ Duyên, nhưng mà mới vừa giơ lên, liền bị hai tay Kỳ Duyên giữ lại.

Kỳ Duyên nắm hai tay của Minh Triệu, chỉ sợ Minh Triệu không cẩn thận bị đau.

"Người yêu ah, chị phải hạ thủ lưu tình nha, làm đau chính mình thì sao? Bọn họ muốn cười thì cười đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cười, quen dần là tốt rồi ha. Hơn nữa đây là chúng ta đang ân ái, bọn họ đố kỵ cũng không được đây, ngoan, đừng làm mình bị đau ha, chị bị đau em sẽ đau lòng"

Kỳ Duyên dụ dỗ Minh Triệu, nhìn Minh Triệu muốn giơ tay đánh cô, cũng làm cho cô sợ hãi, nếu mà Minh Triệu bị đau, làm sao bây giờ? Cô không muốn để cho Minh Triệu bị đau nửa phần nữa, cho nên dụ dỗ thật tốt.

"Em! Không biết xấu hổ!"

Minh Triệu lại không dám ra tay đánh Kỳ Duyên, nhưng cô vẫn là giận dỗi, vì vậy hung hăng cắn một cái ở cần cổ Kỳ Duyên, dù sao vũ khí của phụ nữ không phải là chỉ có hai tay hai chân mà thôi.

"Aw, đau..."

Mặc dù nhìn qua là Minh Triệu hung hăng cắn cô một cái, nhưng mà thật ra thì cũng không phải là cắn mạnh, Kỳ Duyên còn là phối hợp kêu đau một tiếng.

"Vợ, da mặt chị thế nào lại càng ngày càng mỏng? Nhìn một chút cũng đỏ lạ thường, thật giống quả táo đỏ hồng, để cho người ta không nhịn được muốn đi cắn một cái"

Kỳ Duyên vừa nói, lại hôn một cái ở trên mặt của Minh Triệu.

Cô cảm thấy da mặt của Minh Triệu càng ngày càng mỏng, bây giờ người nào không biết Minh Triệu là vợ cô, Đại thiếu phu nhân của Nguyễn gia? Các cô ở nhà ân ái, ai dám cười? Dù sao ở biệt thự Nguyễn gia, cô cùng Minh Triệu tùy thời cũng sẽ diễn các loại hành động thân mật, cô cũng không sợ để cho người ta nhìn. Cô chính là thích quang minh chính đại cùng Minh Triệu ân ái như vậy, cô cũng thông báo với thế giới rằng Minh Triệu là vợ cô, còn có cái gì không dám?

Lần này, mặt của Minh Triệu đỏ hơn. Kỳ Duyên là càng ngày càng không chút kiêng kỵ cưng chìu cô, tùy thời tùy chỗ cũng có thể "trêu đùa"cô một phen. Minh Triệu cảm thấy Kỳ Duyên bây giờ là càng ngày càng tà ác. Trước kia cô chỉ biết là Kỳ Duyên rất tà mị câu dẫn người, bây giờ cô cảm thấy công phu đùa giỡn người của Kỳ Duyên càng tuyệt diệu hơn.

"Em..."

Minh Triệu còn chưa nói ra, môi liền bị Kỳ Duyên ngăn chận, Kỳ Duyên thật đúng là cùng cô thân thiết như chỗ không người, cô cũng phải xấu hổ chết đi được. Nhưng mà cô càng không chống lại được sự dịu dàng của Kỳ Duyên, rất nhanh liền lọt vào cái bẫy ôn nhu của Kỳ Duyên, cùng Kỳ Duyên hôn đến khí thế ngang trời, cũng quên lúc này là ở chỗ nào.

"Khụ khụ..."

Đang lúc hai người hôn nhau đến quên mình, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng ho khan của một phụ nữ. Kỳ Duyên cảm thấy không vui, Minh Triệu chỉ là nhanh chóng buông Kỳ Duyên ra. Lúc này ai dám quấy rầy các cô thân thiết? Coi như là ông bà nội Nguyễn nhìn thấy, cũng chỉ là mở một mắt nhắm một mắt làm bộ như đi ngang qua, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến các cô. Thanh âm này, dường như cũng không phải thanh âm của ông nội Nguyễn hoặc là bà nội Nguyễn, dường như cũng không phải thanh âm của những người giúp việc kia.

Trong lòng Kỳ Duyên nhảy một cái, thanh âm này... Kỳ Duyên nhanh chóng quay đầu lại nhìn sang, quả nhiên, thanh âm này, trừ mẹ cô, còn có thể là ai? Hơn nữa, không chỉ là mẹ cô, ngay cả ba cô cũng đứng ở phía sau các cô. Ack...

"Ba mẹ, hai người trở về rồi"

Kỳ Duyên đỡ Minh Triệu đứng lên. Mặc dù là ba mẹ cô, nhưng mà Kỳ Duyên còn là rất không tình nguyện bị quấy rầy, rất không cao hứng bĩu môi kêu một tiếng. Lúc nào không trở về, hết lần này tới lần khác lại trở về lúc cô cùng Minh Triệu đang hôn nhau quên trời đất!

Minh Triệu vừa nghe Kỳ Duyên gọi hai người vừa tới, trong lòng cả kinh, vào lúc này mất thể diện quá nhiều. Lần đầu tiên gặp ba mẹ chồng, cũng là cái này bộ dáng. Trời ạ, ai mượn cho cô cây đao, giết cô đi, chuyện mất mặt như vậy tại sao lại để cô đụng phải đây? Trong lòng Minh Triệu kêu rên.

Minh Triệu không dám quang minh chính đại quan sát ba mẹ chồng của cô, cúi đầu, sắc đỏ trên mặt đã tới trên cổ. Nhưng mà cô vẫn liếc nhìn quan sát ba mẹ Kỳ Duyên. Khi ánh mắt Minh Triệu liếc nhìn trên người bà Nguyễn, không khỏi có chút hít thở không thông. Đẹp, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đẹp như vậy. Cô không biết nên hình dung vẻ đẹp của bà Nguyễn thế nào, không yêu nghiệt giống Kỳ Duyên, không mị hoặc giống Ngọc Hân, đoan trang ưu nhã khiến người ta cảm giác có chút phiêu diêu, cô không tin bây giờ còn có một người để cho người ta cảm thấy như tiên nữ giáng trần. Bà Nguyễn hoàn toàn không có cảm giác là người hơn năm mươi tuổi, nhiều nhất là ba mươi tuổi.

Lần đầu tiên, Minh Triệu bị vẻ đẹp của bà Nguyễn làm cho rung động.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro