CHAP 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                 
Vừa bước ra khỏi Chu thị, em lên xe chạy thẳng đến Blue Dark, chẳng biết tại sao em lại muốn đến đó nữa, chắc có lẽ đó là nơi mỗi khi buồn em vẫn hay đến nên cũng đã chở thành thói quen của em rồi
                          
Bước vào quán, em thấy Nhã Nghiên đang ngồi thẩn thở với ly capuchino trên bàn, em nhẹ nhàng tiến lại chổ của nàng, nhẹ giọng hỏi
                            
_ Sao lại thẩn thờ vậy?                             

Nhã Nghiên nãy giờ lo bận suy nghĩ gì đó, bây giờ mới định hình lại được sự xuất hiện của em, thở dài nói                         

_ Mấy hôm nay cậu không đến đây, tớ cứ nghĩ chị bị gì không đó                         

_ Chỉ là tớ bận một chút việc thôi. Mà sao cậu lại ngồi đây thẩn thờ vậy?
                            
_ Chuyện là, lúc nãy có một chị đẹp đến đây...                            
_" Chị đẹp"!
                             
_ Thì tại vì chị ấy rất đẹp mà tớ không biết tên nên mới gọi như vậy
                             
_ Sau đó thì như thế nào?                             

_ Chị ấy đến đây gọi ra ly capuchino này nhưng lại không uống -- nàng vừa nói vừa nhìn xuống ly capuchino đang được đặt ngay chỗ em đang ngồi

_ Nhưng mà chị gái đó rất lạ, chỉ toàn hỏi về cậu
                           
_ Vậy cậu có nói gì không?
                          
_  Tớ xin lỗi, tớ đã kể hết những gì cậu nói với tớ lại cho chị ấy nghe, nhưng chị ấy nói chị ấy không phải là Thấu Kì Sa Hạ     
                   
_ Không phải Sa Hạ...vậy chắc cũng chẳng phải Tĩnh Nam rồi, vì cậu ấy biết mặt cậu mà... Nhưng tớ chẳng quen ai nữa cả -- Em thắc mắc tìm kiếm hình ảnh của người vừa được Nhã Nghiên nhắc đến, nhưng trong đầu hoàn toàn trống rỗng
                           
_ Cậu không có bạn nào quen hết cả hai người sao?
                          
_ Chỉ có Tĩnh Nam và Thái Anh, nhưng Thái Anh ở tận Seoul lận.... Cậu còn nhớ mặt người lúc nãy không?                              

Nhận được cái gật đầu từ nàng, em lấy vội điện của mình ra, bấm vào bộ sưu tập, hơn phân nửa số ảnh được lưu trong điện thoại em là hình của chị. Chọn đại một tấm nào đó đưa cho Nhã Nghiên xem, nàng ấy vừa nhìn ngang đã gật đầu lia lịa
                           
_ Là chị gái lúc nãy, đúng là chị ấy rồi -- Nàng mở to mắt nhìn em nói                         

_ Đó là Sa Hạ...                          

_ Tớ xin lỗi, tớ không biết
                            
_ Không sao, không phải lỗi của cậu... Vậy lúc đó chị ấy có biểu tình như thế nào?
                          
_ Chị ấy có rơi nước mắt, sau đó vội thanh toán tiền nước rồi bỏ về... Chỉ mới đi cách đây vài phút thôi                            

_ Đúng là tên ngốc, đã bảo là không được đến đây rồi mà -- Em nói xong liền nói với Nhã Nghiên có việc phải làm sao đó rời khỏi Blue Dark chạy đến thẳng Seoul
                          
Em bước vào HOPE trước ánh mắt của bao nhiêu nhân viên có mặt ở đó, họ biết em vì em đã từng xuất hiện tại đây một lần và cũng biết em chính là cây vàng của Daegu. Họ khi nhìn thấy em đều cung kính hành lễ vì sợ đắt tội sẽ sống không yên nhưng em nào để ý đến, em lên thẳng phòng làm việc của chị mặc cho bao nhân viên khác ngăn cản.

Cánh cửa phòng mở ra, bên trong chỉ có một người duy nhất nhưng lại không phải là chị, là thư ký của chị. Vừa thấy em cô gái đó vội chạy đến chỗ em nói

_ Chu tổng cần gặp giám đốc sao? Chị ấy hiện tại không có ở công ty, chị có thể quay lại vào khi khác không?

_ Thấu tổng không về công ty sao?

_ Giám đốc của chúng tôi vừa điện thoại đến lúc nãy, chị ấy bảo sẽ đi Nhật Bản công tác 1 năm

_ Công tác... 1 năm

_ Thật ra chị ấy đã cử người khác đi nhưng không biết tại sao hôm nay lại đổi ý muốn đích thân đi nữa?

_ Đã đi chưa... Ý tôi là khi nào chị ấy sẽ đi vậy?

_ Chắc khoảng 30 phút nửa sẽ cất cánh

_ Không phải chứ, nhanh như vậy sao?

_ Điều này đã được quyết định sẵn từ rất lâu, chỉ là hôm nay giám đốc đột ngột đổi ý thôi, chúng tôi không thể hủy hay đổi vé máy bay được

Nhìn đến điện thoại trong tay, bây giờ nếu chạy xe đến đó cũng chẳng kịp nữa, em bây giờ chỉ còn cầu mong chị ấy sẽ đổi ý

Vừa chạy xe, em vừa cố điện thoại cho chị, rõ ràng là đổ chuông nhưng lại không chịu bắt máy. Phải nói là tới lần thứ ba mươi mấy em mới nghe được giọng của chị vang lên từ đầu dây bên kia, âm giọng mang theo sự khàn đặc như vừa mới khóc vậy. Nghe tiếng chị em vội lên tiếng trước

_ Chị sao lại không nghe máy?

_ Tôi đang bận

_  Chị đang ở đâu?

_ Ở nhà

_ Nói dối, chị đang ở sân bay?

_ Nếu em đã biết vậy còn hỏi làm gì?

_ Tôi không cho phép chị đi

_ Tôi tại sao phải nghe lời em, tôi ích kỷ hai năm rồi, bây giờ có ích kỷ thêm một chút cũng chẳng sao

_ Chị không sợ tôi hận chị?

_ Ngay cả tôi còn hận bản thân mình thì làm sao ép em phải tha thứ cho tôi được

_ Chẳng phải hôm qua chị bảo sẽ theo đuổi lại tôi sao? Hôm nay lại muốn bỏ chốn à

_ Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay

_ Thấu Kì Sa Hạ, nếu chị đi, tôi cho chị biết trước chị sẽ không còn gặp lại tôi đâu

_ Em đang hù dọa tôi sao?

_ Là tôi đang hù dọa chị đó thì sao? Chị không sợ mất tôi có đúng vậy không?

Im lặng, một phút rồi lại hai phút. Đầu dây bên kia là một tiếng nấc nghẹn của ai kia, em biết là chị đã khóc, nhưng cho dù là khóc chị cũng không muốn trả lời câu hỏi của em. Em mất kiên nhẫn hỏi tiếp

_ Chị chọn đi công tác hay chọn tôi ?

_ Tử Du, chị...

Bị tiếng nấc làm cho ứ nghẹn ở cổ, ngay cả nói ra một câu hoàn chỉnh chị cũng không thể nói được. Em lúc này nhè người lại, ôn nhu nói

_ Em yêu chị!

Đầu dây bên kia sau câu nói của em càng khóc lớn hơn, không còn là tiếng nấc tự kìm chế bản thân nữa, mà bây giờ là cố khóc lớn để em nghe thấy. Tử Du sau hai năm vẫn yêu chị sao? Em ấy từng đau khổ vì chị như vậy mà

_ Sa Hạ, em thật sự cần chị, đừng đi có được không? Em bây giờ không còn gì nữa rồi, nếu mất chị, em sẽ mất tất cả

_ Tử Du... Chị xin lỗi... Là lỗi tại chị .. Tất cả là tại chị...

_ Ngoan đừng khóc, ở yên đó, em sẽ đến ngay đây, đợi em một lát

Sau đó là âm thanh kết cuộc gọi vang lên, em cố gắng chạy thật nhanh đến sân bay. Vừa đến, em thấy chiếc máy bay đã được cất cánh, em sợ chị đã đi rồi, vội chạy vào trong tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy vẫn là không thấy. Tử Du càng rơi vào tuyệt vọng hơn, em đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo chiếc máy bay đang cách mỗi lúc một xa mình hơn

Nhưng sau đó em lại cảm nhận được được hơi ấm từ phía sau truyền đến. Ai đó đang ôm lấy em từ phía sau, em biết người này...đó là người mà em đang muốn tìm kím... Thấu Kì Sa Hạ!

_________________________________

           "Ngọt ngào là phút đắm say
      Đắng cay là phút chia tay gượng cười
           Thanh xuân có mấy đôi mươi
      Mà đem trao hết cho người mang đi. "

--------------------------------------------------
                                          

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro