Chap 39: tiếng hát đòi mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Diệp Thư Hoa chỉ có một cảnh diễn cường hôn kia, sau khi quay xong thì có thể kết thúc công việc về nhà.


Trong phòng trang điểm, Diệp Thư Hoa đã thay xong quần áo, Tống Vũ Kỳ đang nắm lấy tay trái của nàng, liên tục lật đi lật lại đánh giá.


Bây giờ nó không đơn thuần chỉ là một bàn tay bình thường nữa đâu, mà là bàn tay đã đánh Triệu Mỹ Nghiên một bạt tai đấy.


"Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi.'' Diệp Thư Hoa run lập cập, rút tay ra khỏi móng vuốt của Tống Vũ Kỳ.


Vẻ mặt Tống Vũ Kỳ vô cùng nghiêm túc: "Diệp tiểu thư, tôi có thể phỏng vấn cô một chút được không, lúc lòng bàn tay mình chạm vào gò má Triệu Mỹ Nghiên đồng thời cũng là lúc cho ra một đòn chí mạng, cô có cảm giác như thế nào?''


Diệp Thư Hoa nắm chặt bàn tay cà cà lên quần áo, mỉm cười một tiếng: "Rất...rất sảng khoái.''


Hai người kết thúc công việc trở về nhà.


Vì vậy chờ đến khi Triệu Mỹ Nghiên đến phòng trang điểm tìm người, đã không thấy bóng dáng của Diệp Thư Hoa đâu nữa, chỉ còn thợ trang điểm đang thu dọn đồ đạc bên trong.


Thợ trang điểm vừa ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Triệu Mỹ Nghiên đang đứng ở cửa, trái tim nhảy loạn xạ một lúc mới có thể bình tĩnh lại: "Ngài đến tìm Diệp Thư Hoa sao? Cô ấy đã đi trước rồi.''


Trong ánh mắt Triệu Mỹ Nghiên lóe lên một tia kinh ngạc.


Đi trước rồi...


Đi...


Đi dứt khoát như thế?


Cô ngẩn người trong chốc lát, chậm rãi đưa tay lên xoa xoa má trái còn hằn dấu tay của mình.


Đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn.


**************


Sau khi quay xong một phân đoạn chuyển biến tình cảm với Thiên Tình, trong vòng hai ngày tới Diệp Thư Hoa không có cảnh quay nào. Tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi này nàng đã quay liên tiếp hai kỳ cho "Mỗi ngày rung động một trăm lần", bậc thầy tình yêu Diệp Thư Hoa lại một phen phát biểu những đánh giá cách nhìn sâu sắc của mình, rồi sau đó dành một ngày còn lại để tập hát.


Trong "Nhân tâm" có một bài hát được sử dụng làm nhạc nền phim dành riêng cho nàng trong vai một bác sĩ thực tập quèn và Thiên Tình đóng vai phú nhị đại ngây thơ ấu trĩ, có tên là "Sau khi gặp được em". Đạo diễn đã dựa theo nguyên tắc vật tẫn kỳ dụng*, giao nhiệm vụ hát ca khúc chủ đề này cho Diệp Thư Hoa. Nếu đã là ca khúc chủ đề của CP thì giao cho ai đó trong CP hát quả là điều hợp tình hợp lý.


(*Vật tẫn kỳ dụng: Vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng.)


Diệp Thư Hoa thụ sủng nhược kinh tiếp nhận nó.


Hiện có rất nhiều ca khúc chủ đề trong các bộ phim truyền hình hay điện ảnh đều do diễn viên chính đảm nhận, ngay cả Triệu Mỹ Nghiên cũng đã khai giọng hát một vài bài hát cho các bộ phim của mình.


"Cố gắng hát thật tốt.'' Lúc nhà sản xuất đưa từ phổ* cho nàng đã dặn dò như vậy. Đối với một bộ phim truyền hình mà nói, ca khúc chủ đề mặc dù không thể giúp người đang gặp nạn nhưng chắc chắn có thể dệt hoa trên gấm, đôi khi bộ phim đó không gây được tiếng vang, nhưng bài hát nhạc phim đã được phát khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi.


(*Từ phổ: Cuốn sổ ghi tất cả các giai điệu của từ để người sáng tác dễ dàng sử dụng, thường được ghi lời bài hát.)

Lúc Diệp Thư Hoa nhận được từ phổ cánh tay vẫn còn hơi run rẩy, cứng ngắc gật đầu: "Vâng... Vâng.''

Tống Vũ Kỳ đã đến đây từ sáng sớm, hai người tìm một vườn hoa nhỏ vắng người dưới tiểu khu Diệp Thư Hoa đang ở để tập hát.

Tư thế ca hát của Diệp Thư Hoa thực sự rất tốt, nàng đừng thẳng người hướng về phía một bụi hoa nhỏ, hắng giọng một cái, nâng cuốn từ phổ "Sau khi gặp được em" trong tay lên, hít một hơi thật sâu, mở miệng cất tiếng hát: "Trước khi gặp em...''

Bắt đầu từ chữ "sau" thứ năm, giai điệu vốn dĩ đã tràn ngập nguy cơ lập tức tựa như con sông gặp được vách đá, ào ào một tiếng rồi cuồn cuộn chảy xiết ngàn dặm.

Tống Vũ Kỳ nghe được cũng phải trợn mắt cắn răng chịu đựng.

Diệp Thư Hoa bỏ từ phổ xuống, vẻ mặt đầy đăm chiêu ủ dột, cộng thêm biểu cảm kia của Tống Vũ Kỳ, hai người đúng là hết sức hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh*.

(*Hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh: Cùng bổ sung cho nhau thì càng tốt, càng hay.)

"Phải làm sao bây giờ?'' Diệp Thư Hoa vẻ mặt đau khổ nói.

"Chuyện này, chuyện này...'' Tống Vũ Kỳ gãi đầu, nhìn thoáng qua Diệp Thư Hoa, "Thực sự rất khó thực hiện đấy.''

Diệp Thư Hoa có một bí mật nhỏ không muốn cho người khác biết, hơn nữa vẫn luôn che giấu rất kỹ, cho đến tận bây giờ chưa từng bại lộ, đó là...

Nàng hát rất khó nghe.

Nhưng Diệp Thư Hoa hát khó nghe không phải là do âm sắc, ngược lại âm sắc của nàng rất hay, trong trẻo tươi đẹp, có lúc lại nghe ra một chút gì đó mềm mại thanh thoát, vô cùng phù hợp với một người làm diễn viên. Nguyên nhân thực sự khiến tiếng hát nàng khó nghe là do giai điệu, trên thế giới này có một loại người trời sinh đã mù nhạc lí, chỉ cần cất tiếng hát thì sẽ không thể khống chế được giọng điệu của mình, vừa vặn Diệp Thư Hoa lại thuộc về nhóm người ấy.

Chỉ là một số ít người không thể tự biết được cho đến khi bị người khác chỉ ra, càng hát càng hăng còn Diệp Thư Hoa lại nhận thức được khuyết điểm của mình, đôi lúc vẫn nàng có thể nghe được những câu từ nào mình hát không đúng giai điệu, cho nên từ nhỏ đến lớn đã không thích ca hát, những lúc cùng bạn bè đi KTV đều lặng lẽ ăn trái cây hay bắp rang, sau khi xuất đạo càng không bao giờ hát trước mặt công chúng, thậm chí chỉ nghêu ngao đôi câu cũng chưa từng.

Diệp Thư Hoa vẫn luôn cẩn thận che giấu chuyện này hết sức kín đáo, chặt chẽ, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến đoàn làm phim vậy mà lại muốn nàng đảm nhận bài hát chủ đề cho phim.

Lúc đầu Diệp Thư Hoa muốn từ chối, nhưng quay về mở bản hợp đồng ra lại thấy mặt trên giấy trắng mực đen viết vô cùng rõ ràng: "Diễn viên có nghĩa vụ phải phối hợp với đoàn làm phim trong các hoạt động quảng bá và hậu kỳ, bao gồm việc đăng Weibo tuyên truyền, hát các ca khúc chủ đề liên quan.''

                                           

Nhà sản xuất thực sự rất... rất yên tâm về nàng.  

                             
Suy cho cùng, theo như những ấn tượng mang tính định kiến mà nói, một cô gái có ngoại hình xinh đẹp, giọng nói, âm sắc dễ nghe, chắc hẳn khả năng ca hát cũng không đến nỗi nào.   

                             
Tống Vũ Kỳ cũng đang đau đầu nhức óc với vấn đề này, năm chữ bốn chữ không đồng điệu thì thôi đi, nhưng tại sao một người lại có thể chạy khỏi giai điệu hát thành ra như vậy, Tống Vũ Kỳ nhìn Diệp Thư Hoa hỏi: "Nói thật, năm xưa làm thế nào mà em có thể đậu vào Học viện Điện ảnh?''   

                             
Diệp Thư Hoa chán nản chẹp chẹp miệng: "Khoa diễn xuất không kiểm tra khả năng ca hát, vòng sơ loại cũng chỉ yêu cầu thí sinh đọc diễn cảm một đoạn văn ngắn mà thôi.'' Nếu như mà kiểm tra khả năng ca hát thì chắc chắn nàng sẽ bị loại thẳng rồi.   

                             
Diệp Thư Hoa vừa nhắc đến đọc diễn cảm, đầu óc tựa như bỗng nhiên bị đánh thức, mong đợi chọc chọc Tống Vũ Kỳ: "A, chị nói xem nếu như đổi bài hát này thành một bản rap thì thế nào? Em cảm thấy em hát kém, nhưng nói không chừng lại có thể rap, chính là kiểu u u u u gì đó.''   

                             

Tống Vũ Kỳ: "... ... ...''   

                             
"Tập hát nhanh lên.'' Tống Vũ Kỳ chỉ chỉ vào cuốn từ phổ trong tay Diệp Thư Hoa, "Mặc kệ chệch giai điệu thảm đến mức nào, trước tiên em phải hát thuộc và đúng lời ca khúc này rồi nói sau, cùng lắm thì ở phần hậu kỳ sẽ để kỹ thuật viên chỉnh âm cho em là được.''   

                             
"Kỹ thuật viên?'' Diệp Thư Hoa bị nhắc nhở mới nhớ ra trên thế giới còn có một sự tồn tại thần kỳ như kỹ thuật viên âm thành này, nghe nói bọn họ có thể biến một tiếng réo đòi ăn của heo thành âm thanh róc rách trong trẻo của tiếng suối, vậy thì nàng còn sợ cái gì nữa.   

                             
Cũng chỉ là nhạc phim thôi mà, chỉ cần sau này nàng không công khai hát live, mọi người sẽ không thể biết được bí mật của nàng.

                             
Diệp Thư Hoa lập tức lấy lại lòng tin, giơ từ phổ lên, lại hắng giọng một cái: "Vậy chị nghe kỹ nhé, em bắt đầu hát đây.''   

                             
Diệp Thư Hoa : "Sau khi gặp được em, thế giới của tôi bỗng nhiên trở nên tươi đẹp, nụ cười rạng rỡ của em như điểm xuyết bóng đêm tăm tối lòng tôi, tôi mới biết cái gì gọi là rung động, trong phút giây gặp gỡ ấy, em có thể nắm chặt lấy tay tôi được không, baby, nào có khó khăn như vậy...''   

                             
Diệp Thư Hoa hát hết sức tập trung, phảng phất như nàngkhông bị chệch giai điệu, hơn nữa cái giai điệu kia là do chính nó tự chạy khỏi đường ray của mình.   

                             
Lòng tin của Tống Vũ Kỳ một lần nữa bị đả kích buộc phải đầu hàng.   

                             
Tiếng hát này...   

                             
Phải yêu cầu kỹ thuật viên có trình độ cao siêu đến nhường nào.   

                             
Diệp Thư Hoa hát được một nửa thì dừng lại, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tống Vũ Kỳ: "em cảm thấy như thế nào?''   

                             
Biểu cảm của Tống Vũ Kỳ vô cùng rối rắm khó xử, rất muốn nói được rồi, được rồi, nhưng cô thực sự không thể làm trái với lương tâm mà bật thốt lời khen ngợi ra khỏi miệng, cũng muốn nói không được, lại nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thư Hoa lúc hát, cảm thấy không đành lòng.   

                             
Diệp Thư Hoa nhìn thấy vẻ mặt Tống Vũ Kỳ thì đã hiểu, thất vọng hừ hừ một tiếng.   

                             
"em không hát nữa.'' Nàng ném bản nhạc xuống đất.   

                             
Tống Vũ Kỳ: "Đừng, đừng như vậy, chỉ cần em cố gắng luyện tập chăm chỉ thì ắt hẳn sẽ có kết quả tốt.''   

                             
"Tôi tập cùng em, cố gắng lên!'' Tống Vũ Kỳ âm thầm nắm chặt thành quyền, vẻ mặt chân thành.   

                             
Nghe Diệp Thư Hoa hát thôi mà, không chết được. 

                             
"...Vậy được rồi.'' Diệp Thư Hoa cúi đầu xuống nhắt từ phổ, lại bắt đầu hát.   

                             
Tống Vũ Kỳ nghe thấy tiếng hát của Diệp Thư Hoa, cố gắng nhẫn nhịn xúc động che lỗ tai, tuyệt vọng nhắm mắt lại.   

                             
Cô nhớ rõ năm đó cái người không có tiền đồ này vì muốn theo đuổi Triệu Mỹ Nghiên mà cố ý chạy đi học bài hát của cô ta, một kẻ mù nhạc lý học hát vì tình yêu, lúc đầu còn khiến chính mình cảm động đến rối tinh rối mù, sau đó lại cho rằng mình đã tự học tốt lắm rồi, gửi cho Triệu Mỹ Nghiên một tin nhắn thoại trên WeChat là tiếng hát của nàng.

                             
Chẳng trách bị Triệu Mỹ Nghiên thẳng tay kéo vào blacklist.   

                             
Là một nanh sói.   

Từ lúc nhận được nhiệm vụ hát nhạc phim này, mỗi ngày sau khi quay xong Diệp Thư Hoa chỉ có tập hát và tập hát nhưng mà người khác tập hát đều quang minh chính đại còn nàng lại phải tìm một nơi không người lén lút hát hò, nhiều lắm cũng chỉ có Tống Vũ Kỳ ở bên cạnh mà thôi.

                             
Diệp Thư Hoa chạm mặt nhà sản xuất ở đoàn làm phim mấy lần, mỗi lần đều được hắn cười híp mắt quan tâm hỏi nàng đã luyện tập đến đâu rồi, dáng vẻ dường như rất có lòng tin vào nàng. Trong làng giải trí này đã có không ít diễn viên nữ hát ca khúc chủ đề cho phim của mình, diễn viên mà, dĩ nhiên không thể lấy tiêu chuẩn của một ca sĩ chuyên nghiệp đặt lên người các cô, vả lại đoàn làm phim có thể yên tâm giao cho diễn viên như vậy cũng một phần là do giai điệu hay nhịp điệu của bài hát đều tương đối đơn giản, cho nên lúc thu âm cũng không quá áp lực, nữ diễn viên hát mấy lần, sau đó ở phần hậu kỳ các kỹ thuật viên âm thành chỉnh sửa một chút thì đã có thể đại công cáo thành.

                             
Diệp Thư Hoa nhất thời chỉ muốn đào hố ngay tại chỗ tự chôn mình.

                             
Nếu như chôn được thì tốt biết bao, chôn rồi nàng không cần phải hát nữa.

                             
......

                             
Trong phòng nghỉ ngơi ở phim trường, Diệp Thư Hoa nghe tiếng hát của mình tự ghi âm, sau đó rủ rũ cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, không khí nặng nề bao phủ toàn thân.

                             
Tống Vũ Kỳ rót cho nàng một ly nước, không nhịn được an ủi: "Đừng nản lòng, cho dù em không hát được thì cũng phải tin tưởng vào năng lực chuyên môn của kỹ thuật viên âm thanh chứ?''

                             
Diệp Thư Hoa cúi đầu xoắn xuýt ngón tay: "Có chỉnh như thế nào đi nữa cũng khó nghe, nếu như chỉnh âm mà có tác dụng thì còn cần ca sĩ làm gì.''

                             
"Không khó nghe đâu, thực sự không khó nghe chút nào," Tống Vũ Kỳ thề thốt, "Chẳng qua là không ra giai điệu gì mà thôi, còn lại không tệ.''

                             
Nói thật, mỗi lần Diệp Thư Hoa nghiêm túc nhìn lời cất tiếng hát, dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp, nếu như không nghe thấy âm thanh phát ra thậm chí có người còn cho rằng nàng hát không tệ. Nhưng mà chỉ cần nghe đến tiếng hát ấy, rõ ràng âm sắc trong trẻo mềm mại ngọt ngào êm tai, nhưng lại không có lấy một chữ đúng giai điệu, giống như những người bạn nhỏ học mẫu giáo lần đầu tiên được học hát, ngây ngô nghêu ngao lại mang đến một nét đáng yêu đặc biệt.

                             
Tiếng hát chệch nhịp và vẻ mặt nghiêm túc phối hợp với nhau bỗng nhiên lại có một chút gì đó buồn cười, cảm giác manh manh không thể nói thành lời.

                             
Nghĩ đến đây Tống Vũ Kỳ cũng bị những phát hiện của mình làm cho hết hồn, bắt đầu hoài nghi có phải bộ lọc fan* của cô mở quá rộng rồi không.

                             
(*Bộ lọc fan: Khi một fan nhìn vào thần tượng yêu thích của mình thì sẽ tự động lọc ra những thiếu sót hoặc khuyết điểm, cố gắng tìm ra những điểm tốt nhất của thần tượng. Về một khía cạnh nào đó cũng giống như câu nói "Người tình trong mắt hóa Tây Thi.)

                                           

Diệp Thư Hoa đánh giá từ trên xuống dưới Tống Vũ Kỳ một phen, khiến Tống Vũ Kỳ bị nhìn chằm chằm cả người nổi da gà, vô thức che cổ áo lại: "em, em muốn làm gì?''

                             
Diệp Thư Hoa chợt nhớ ra cho đến tận bây giờ nàng chưa từng nghe Tống Vũ Kỳ hát một lần nào: "Hay là chị cũng hát đôi câu xem nào?''

                             
Tống Vũ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy cuốn từ phổ trong tay Diệp Thư Hoa, thử hát một đoạn.

                             
"Thế nào?'' Cô hát xong, mong chờ hỏi Diệp Thư Hoa.

                             
Diệp Thư Hoa nghe tiếng hát của Tống Vũ Kỳ, cuối cùng cảm nhận được việc cô mỗi ngày ngồi nghe nàng hát là một loại hành hạ như thế nào rồi, thở dài một hơi thật dài: "Vẫn nên quên chuyện này đi.''

                             
****************

                             
Diệp Thư Hoa vẫn luôn cho rằng chuyện mình lén lén chạy đến một góc vắng ở đoàn làm phim trong những lúc rảnh rỗi để tập hát sẽ không có người phát hiện, cho đến một ngày, một video quay lén đột nhiên bị nổ ra.

                             
Trong video, Diệp Thư Hoa ngồi trên một tiếng ghế xếp nhỏ, đeo tai nghe, tay cầm từ phổ, mũi chân nhẹ nhàng đánh theo nhịp.

                             
Chỉ thấy nàng nghe nhịp điệu, chăm chú nhìn vào cuốn từ phổ trước mắt, sau đó mở miệng cất vang tiếng hát.

                             
Video Diệp Thư Hoa ca hát ở phim trường bị một tài khoản tiếp thị nào đó đăng tải lên weibo, phía dưới còn chèn thêm một chú thích"Tiếng hát tâm hồn của một nữ diễn viên xinh đẹp đang ăn khách nào đó, mọi người hãy đến bình phẩm nào (nhớ bật nhỏ âm lượng). Móc mũi.jpg.''

                             
Rõ ràng đây là một bài viết Weibo chua chát và châm chọc, tiếng hát chết chóc đối với một nữ minh tinh cố gắng nghĩ mọi cách để tạo cho riêng mình một hình tượng hoàn mỹ trong mắt cư dân mạng mà nói quả thực là một sự nhạo báng không hề nhỏ, có những tác giả sác tác truyện cười ngắn thường lấy cái này đưa vào tác phẩm của mình chế giễu, gì mà "Bệnh nhân vốn dĩ đang hấp hối sắp chết nhưng đúng lúc này lại nghe được tiếng hát của XXX trên TV cũng phải sống lại bật dậy tắt TV.''

                             
Đoạn đầu video, nữ minh tinh nhan bá (nhan sắc đỉnh cao) Diệp Thư Hoa đeo tai nghe tay cầm bản nhạc khẽ khàng gật đầu theo tiết tấu âm nhạc trong tai nghe.

                             
Sau đó, chỉ thấy nàng nghe nhịp điệu, chăm chú nhìn vào cuốn từ phổ trước mắt và mở miệng cất vang tiếng hát.

                             
"Sau khi gặp được em, thế giới của tôi bỗng nhiên trở nên tươi đẹp, nụ cười rạng rỡ của em như điểm xuyết bóng đêm tăm tối lòng tôi, tôi mới biết cái gì gọi là rung động, trong phút giây gặp gỡ ấy, em có thể nắm chặt lấy tay tôi được không, baby, nào có khó khăn như vậy...''

                             
Video chỉ dài ba mươi giây, tiếng hát của nữ minh tinh nhan bá đã chiếm khoảng hai mươi lăm giây.

                             
Giọng hát giống như đang đọc ráp, lại như đang MC*, rõ ràng âm sắc trong trẻo, tình cảm chân thành tha thiết, nhưng giai điệu kia lại tựa như một một đám mây trôi hư ảo không thể nào chạm đến, từ lúc vừa mở miệng cho đến khi bắt đầu càng phiêu càng xa, từ Bắc Cực chạy đến Nam Cực, sau đó lại bay đến Sahara, chỉ ngắn ngủi hai mươi lăm giây nhưng đã như chu du khắp một vòng trái đất.

                                           

(MC: Microphone Controller một thuật ngữ dành cho rapper, nhưng nó không giới hạn trong hiphop, là một hình thức của việc tải một số nhạc đệm trên internet xuống, bắt mô phỏng một số lời thơ cổ, trong tiếng nhạc đệm hát vào trong mic.)

                             
Ở trong đoạn cuối video, nữ minh tinh nhan bá dường như cũng đã ý thức được tiếng hát sét đánh của mình, khụ khụ hắng giọng một cái, đợi đến khi nàng muốn mở miệng một lần nữa thì video cũng kết thúc.

                             
Phía dưới khu bình luận chỉ là một bầu không khí gào khóc:

                             
[Hu hu mẹ ơi, cuối cùng con cũng sống lại rồi...]

                             
[Trời ơi, tôi vừa mới trải qua chuyện gì thế này.]

                             
[Ôi, lỗ tai của tôi!]

                             
Sau đó một vài tài khoản tiếp thị giống như đã được lên kế hoạch trước vậy, liên tục chia sẻ, đăng tải video quay lén của Diệp Thư Hoa, tựa đề đa dạng phong phú, nhưng cuối cùng đều kèm theo một lời nhắc nhở chân thành "Trước khi click mở video nhớ hạm nhỏ âm lượng.''

                             
Ngay sau đó từ khóa có tính tiêu biểu nhất #Tiếng hát đòi mạng của Diệp Thư Hoa# nhanh chóng leo lên bảng hot search.

                             
Đây là hot search tiêu cực đầu tiên sau khi dần lấy lại hình ảnh của Diệp Thư Hoa , Diệp Thư Hoa biết được mình lại lên hot search là khi đang ở nhà đọc kịch bản cho ngày mai, lúc ấy cô đột nhiên nhận được điện thoại gấp gáp của Tống Vũ Kỳ: "Bà cô của tôi ơi, em đã bị quay lén!''

                             
Lúc Diệp Thư Hoa nhìn thấy video đã không nhịn được mà mắng một câu thô tục.

                             
Ai mà lại không biết xấu hổ quay trộm nàng như vậy chứ???

                             
Tống Vũ Kỳ đã tỉ mỉ nghiên cứu tài khoản tiếp thị kia: "Tôi đoán những tài khoản tiếp thị này đã bị người nào đó mua lại để cố ý bôi đen em, nếu không sẽ không đồng loạt đăng tải như thế này.''

                             
Bí mật bản thân vẫn luôn cẩn thận che giấu bị người ta vạch trần, thậm chí còn bị phơi dưới ánh sáng mặt trời, Diệp Thư Hoa tức giận đến mức muốn nổ tung: "Rốt cuộc là ai muốn bôi đen em."

                             
Tống Vũ Kỳ lắc đầu: "Khó nói lắm.''

                             
Khoảng thời gian gần đây nhân khí Diệp Thư Hoa không ngừng tăng vọt, nhờ tính cách chân thật và giá trị nhan sắc đỉnh cao trong các chương trình tạp kỹ đã mang lại cho cô lượng fan hâm mộ nhiều vô kể. Mặc dù nàng đã từng kết hôn với Triệu Mỹ Nghiên sau đó lại ly hôn, nhưng kỳ thực tuổi tác cũng không lớn, ngoại hình xinh đẹp mộc mạc, tuy rằng kỹ năng diễn xuất vẫn cần phải nghiên cứu thêm, nhưng xem ra trong mắt một số người chuyện này đã tạo ra một uy hiếp không nhỏ, rất có thể người nào đó trong giới nhìn nàng không vừa mắt, cố ý mua tài khoản tiếp thị chống lại sự nổi tiếng của Diệp Thư Hoa , lúc này chuyện giọng hát chết người được tung ra, chắc chắn nàng lại bị giễu cợt.

                             
Ngay cả chính bản thân Diệp Thư Hoa cũng không thể nghe lọt tai tiếng hát của mình, luống cuống hoảng hốt: "Vậy phải làm sao bây giờ? Fan của em, nanh sói của em chắc sẽ không quay lưng đâu nhỉ? A a a a a." Diệp Thư Hoa vò đầu bứt tai, "Tức chết em rồi, người quay lén kia chết cả nhà hắn đi!''

                                           

Hot search #Tiếng hát đòi mạng của Diệp Thư Hoa# vừa lên, gần như tất cả mọi người đều đang mong chờ phản ứng của cộng đồng fan Diệp Thư Hoa thế nào.

                             
Dẫu sao fandom này cũng chỉ vừa mới được thành lập không lâu, nhưng năng lực sinh tồn ngoan cường và độ bám dính cực cao, cộng thêm sức chiến đấu mạnh mẽ của mấy fanboy hiếm có kia lại chiếm nửa giang sơn. Mấy ai có thể tưởng tượng được một fandom như vậy, thậm chí có lúc còn có khả năng chống đỡ và đánh bật lại fandom đông đảo của Triệu Mỹ Nghiên, fan của cặp chồng trước vợ trước này quả nhiên yêu nhau lắm cắn nhau đau.

                             
Chỉ chốc lát sau, những tài khoản có nickname và hình đại diện rõ ràng là fan của Diệp Thư Hoa đã xuất hiện dưới Weibo đăng tải video ca hát của Diệp Thư Hoa, hiên nhiên là muốn bắt đầu khúc nhạc dạo khống bình.

                             
Không khí trở nên vô cùng khẩn trương, đây là lần đầu tiên fandom của Diệp Thư Hoa phô bày sức chiến đấu kiên cường của mình với đối thủ khác ngoại trừ fandom Triệu Mỹ Nghiên. Chẳng qua là fan còn chưa thực sự khống bình thì đã có tài khoản tiếp thị bắt đầu châm chọc: "Một số fan nào đó nếu như không cần lỗ tai thì có thể tặng cho người cần nó.''

                             
Tất cả những bình luận phía dưới đều tỏ ý tán thành.

                             
Rốt cuộc Diệp Thư Hoa có sức hút mãnh liệt đến mức nào mà các fan hâm mộ, đối với video hát hò kia của nàng ấy và dưới ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người đều thống nhất tỏ một thái độ...

                             
[Tránh ra! Để cho chúng ta cười trước đã!]

                             
[Quần chúng chờ ăn dưa thắng xe gấp:???]

                             
[Sao, sao lại thế lày*?!]

                             
(*Nguyên văn của tác giả đấy, không phải tớ nhầm chữ L và chữ N đâu.)

                             
Fan Diệp Thư Hoa nhanh chóng khống bình xong, nhưng dưới Weibo của các tài khoản tiếp thị, các khống bình lại khống đến chỉnh tề lạ thường:

                             
[Ha ha ha ha ha ha má ơi, tiếng hát của Diệp Thư Hoa khó nghe quá đi!]

                             
[Người qua đường ăn dưa xin nhường đường trước một chút, để cho đám fan chúng tôi vào cười cái đã nào ha ha ha ha ha ha ha ha.]

                             
[Qủa nhiên ông trời rất công bằng, Diệp Tử của ta trời sinh đã có một ngoại hình hơn người như vậy nhưng giọng hát lại khó nghe quá ha ha ha ha ha ha.]

                             
[Nhưng tôi lại cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc chệch tông của Diệp Tử thực sự rất dễ thương.]

                             
[Đúng vậy, đúng vậy, cô ấy thực sự rất nghiêm túc tập hát, nhưng cuối cùng vẫn chệch tông ha ha ha ha ha ha ha.]

                             
[Có lẽ Diệp Thư Hoa  thuộc về trường phái mù nhạc lý rồi, hình như Bách khoa toàn thư nói đây là khuyết điểm trời sinh, không có cách nào thay đổi được cả ha ha ha.]

                             
[ Diệp - Tâm hồn ca sĩ đòi mạng - Thư Hoa.]

                             
[A a a a tôi phải đặt tiếng hát của Diệp Tử làm chuông báo thức mới được, chắc chắn mỗi buổi sáng nghe đến âm thanh này thì sẽ tỉnh táo ngay lập tức.]

                             
[Lầu trên, ý kiến hay lắm!]

                             

[Chuông báo thức của mấy người là ma quỷ sao ha ha ha ha ha ha ha.]

                             
Vẻ mặt Diệp Thư Hoa co quắp, run rẩy nhìn fan của mình không ngừng cười ha ha dưới Weibo tiếp thị.

                       
Nàng. . .nàng. . .Rốt cuộc nàng đã thu hút một đám fan như thế nào vậy!

                             
Hu hu hu, ngày cả fan của mình cũng cười nhạo nàng hát dở tệ.

                             
Tống Vũ Kỳ đã cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.

                             
Thậm chí còn có một điều hiếm thấy hơn nữa là càng lúc càng có nhiều người qua đường lên tiếng.

                             
[Thực ra hát dở cũng chẳng có gì to tát, Diệp Thư Hoa cũng đâu có phải là ca sĩ.]

                             
[Chỉ có tôi cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc chệch tông của cô ấy rất đáng yêu thôi sao ha ha ha ha.]

                             
[Chỉ cần tắt tiếng thì bạn sẽ thấy dáng vẻ của cô thật moe nha!]

                             
[Con bà nó ta con mẹ nó giống như đã bị tiếng hát chết người của Diệp Thư Hoa thu hút rồi.]

                             
[Thật ra thì tôi cũng vậy...]

                             
Sau khi đạo diễn "Nhân tâm" xem được video ca hát của ca sĩ tâm hồn Diệp Thư Hoa mới biết được hóa ra người đã từng vỗ ngực nhận lời hát nhạc phim lại là một người mù nhạc lí.

                             
Thực sự đã làm khó cô ấy rồi, mỗi ngày phải cố gắng luyện hát như vậy.

                             
Diệp Thư Hoa nhận được một cuộc gọi của đạo diễn.

                             
Rõ ràng đạo diễn đang mỉm cười nói chuyện: "Diệp Thư Hoa à, chuyện nhạc phim này...''

                             
Trong lòng Diệp Thư Hoa thấp thỏm không yên nhưng đồng thời cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc chắn đạo diễn không muốn nàng hát ca khúc này nữa, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

                             
Diệp Thư Hoa: "Không sao đâu, thật ra thì tôi không...''

                             
Đạo diễn đánh gãy lời nói của nàng: "Cô phải tiếp tục hát, nhất định phải hát, ca khúc này sẽ giao cô, bất cứ người nào khác cũng không được.''

                             
Diệp Thư Hoa trở tay không kịp: "Vì...Vì sao?''

                             
Nhà sản xuất: "Bên thu âm nhạc đã liên lạc với chúng ta rồi, muốn nhận thầu phần chỉnh sửa hậu kỳ cho cô miễn phí, nếu sửa được chính là cách thức quảng cáo hiệu quả của bọn họ."

                             
Diệp Thư Hoa : ".................."

                             
*****************

                             
Triệu Mỹ Nghiên cũng thông qua hot search lần này mới biết được Diệp Thư Hoa thế mà lại muốn đảm nhận phần OST cho phim nàng đang tham gia, còn có một fanclub với lực lượng mạnh mẽ và cơ trí hơn người.

                             
Triệu Mỹ Nghiên khẽ nhắm mắt lại, dường như tiếng hát chết người của nàng lúc hát bài hát của cô năm đó vẫn còn vang vọng bên tai.

                             
Fanclub của Diệp Thư Hoa tên là gì nhỉ?

                             
Nanh sói?

                             
Triệu Mỹ Nghiên có một tài khoản phụ thường không hay dùng đến, cô tìm kiếm một lúc, quả nhiên thấy "Nanh sói tụ hội.''

                             
Cô nhìn vào fanclub kia một chút rồi nhấn "Xin gia nhập".

                             
Một lát sau, kết quả xét duyệt fanclub đã có, hiển thị không thông qua.

                             
"Tại sao?'' Triệu Mỹ Nghiên không nhịn được nhắn tin hỏi admin.

                             
Admin fanclub nhìn tài khoản chẳng khác nào tài khoản zombie* này, nếu như là trước kia thì chắc chắn ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho cô, nhưng có thể hôm nay khá rảnh rỗi, lại trả lời câu hỏi của "tài khoản zombie" này.

                             
(Tài khoản zombie: Là một thuật ngữ chung cho những tài khoản không hoạt động hoặc giả mạo trên Weibo, Wechat.... thường được xem như là những tài khoản thủy quân.)

                             
"Những cái khác không nói, nhưng bạn không chia sẻ video Diệp Tử ca hát.''

                             
"Ngay cả tiếng hát của Diệp Tử cũng không dám nghe, còn nói gì đến việc thích Diệp Tử chứ.''

_______________________________

Vote ik nào ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro