Bạn thân của Kim Solar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau, vết thương trên người Moonbyul đã dần khôi phục. Việc đi sớm về khuya cũng không ngoại lệ.



Solar đang ngủ trên giường thì chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên. Mơ màng vơ lấy điện thoại để trên tủ đầu giường áp vào tai.


- Ai đấy? Giọng cô nghe ra vẫn còn buồn ngủ.


- Tớ, Do Seomi đây, lâu quá không gặp cậu. Hôm nay tớ mới trổ tài nấu nướng, muốn rủ cậu qua đây nếm thử xem sao. Đầu dây bên kia vừa thấy cô bắt máy liền nhanh nhảu nói.


- Cậu muốn đem tớ ra làm chuột bạch thí nghiệm à? Solar đùa nói.


- Xì, có người muốn làm chuột bạch như cậu còn không được đấy. Nè tớ nói cho cậu biết, bổn tiểu thư đây lần đầu xuống bếp là nấu cho cậu ăn đấy, không phải ai muốn đều được đâu. Seomi bức xúc, xả cho cô một tràng dài.


- Được rồi, tớ sẽ đến, như vậy được chưa? Cô phì cười


- Ờ, biết điều vậy là tốt, ngoan lắm. Seomi giở giọng như đang nói với trẻ con ra với cô.


- Vâng. Nói xong liền tắt máy rồi nằm xuống nhắm mắt ngủ tiếp.


Lúc cô thức dậy cũng đã 8,9 giờ. Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa thay đồ rồi lái xe đến nhà Seomi.


Gia đình của Seomi thuộc gia đình danh giá, cô ấy cũng như Solar, là con một trong gia đình nên rất được nuông chiều. Vì thế nên cái tính tiểu thư đã ngấm sâu vào máu thịt.


- Bạn tốt, cuối cùng cũng đến rồi sao? Mau, mau vào trong ngồi đi, tớ làm sắp xong rồi. Nhanh chóng mở cửa cho cô, Seomi vui vẻ, hồn nhiên nói.


- Có cần tớ giúp không. Solar không dám tin tưởng vào tài nấu nướng của vị tiểu thư này nên liền muốn ra tay giúp đỡ.


- Không cần đâu, sắp xong rồi, đợi tớ. Seomi nhanh chóng ngăn lại, đi nhanh vào bếp.


Chừng nửa tiếng sau, người trong bếp cuối cùng cũng nấu xong, cả người chật vật không thôi, còn đâu là dáng vẻ đại tiểu thư sang chảnh ngày thường nữa.


- Xong rồi, chúng ta ăn thôi. Tớ nhắc nhở trước nha, cậu ăn xong mà còn muốn ăn thêm nữa thì không có đâu nhá. Seomi tự tin khoe thành quả của mình, tự cao tự đại nói.


- Để tớ thử. Solar dùng đũa gắp món thịt lên đưa vào miệng.


Vừa nhai miếng thịt thì sắc mặt cô liền biến sắc, cơ hàm cũng cứng đơ, ánh mắt hình viên đạn bắn thẳng về phía người đối diện. Sau đó nhanh chóng chạy đi nhổ chúng ta rồi liên tiếp uống mấy ly nước. Hành động đó của cô thật khiến trái tim "mong manh dễ vỡ" của Seomi bị tổn thương nha :)))))


- Cậu muốn ám sát tớ à, mặn muốn chết đã thế thịt lại còn chưa chín nữa, điên mất thôi. Solar vừa uống nước vừa ho khan.


- Chắc..chắc là lúc làm món đó tớ đang gọi điện cho cậu nên mới sơ suất. Seomi kiếm cớ nguỵ biện, "vậy cậu thử món canh hầm rong biển đi, bảo đảm sẽ khác".


- Thôi, cho tớ xin. Tớ không muốn phải uống nước trừ cơm đâu. Solar nghe vậy thì thẳng thừng từ chối.


- Cái thứ không có tiền đồ như cậu, đúng là chết nhát mà. Để tớ ăn trước cho cậu xem. Seomi bức bách, múc một muỗng canh rong biển cho vào miệng.

- Trời mẹ ơi! Lần này sắc mặt của cô cũng không khá khẩm hơn Solar khi nãy là bao, thậm chí còn thảm hại hơn. Nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, đẩy luôn Solar đang đứng uống nước chắn cả lối đi kia ra đến nổi xém bật ngửa mà nôn kịch liệt.


Solar cười sặc sụa, cả gương mặt cũng chuyển đỏ vì cười quá nhiều. Một tay ôm bụng cười, tay còn lại chỉ về phía cô bạn thân đang ra sức mà nôn trong đó.

"Tớ đã bảo rồi, là do cậu tự chuốt lấy đấy thôi".


- Cái đồ vô lương tâm nhà cậu, có ai như cậu không hả? Thấy bạn mình chật vật như vậy lại cười như trúng số độc đắc là sao? Sau khi đã nôn xong hết thảy thì Seomi liền nhanh chóng súc miệng, sau đó quay về phía Solar mà chỉ trích.


- Tớ nghĩ những món mà cậu làm đều không thể ăn được đâu. Solar thật thà nói.


- Ai nói chứ? Sao mà đều không thể ăn được, có cậu nấu mới không thể ăn được đó. Seomi một hai muốn cãi bướng lại.


- Vậy còn mấy món nữa, cậu ráng thử hết đi. Solar nhàn nhạt nói, hất mặt về phía những đĩa thức ăn trên bàn, khoé mắt hàm chứa ý cười.


- Thôi, hôm nay gọi thức ăn từ nhà hàng đến đi. Hiện tại tớ thèm thức ăn của nhà hàng đó quá. Nghe cô nói vậy thì Seomi liền xanh mặt, nhanh chóng chụp lấy điện thoại đi đặt đồ ăn.

- Cậu đó. Solar phì cười, "đến bao giờ mới bớt trẻ con được cho tớ nhờ đây? Đến bạn trai còn chưa có nữa là".


- Tớ không nói chuyện với cậu nữa. Seomi chu mỏ lên nói.


- Được rồi, tớ giúp cậu dọn dẹp. Solar thôi chọc ghẹo cô bạn nữa.


Dọn dẹp xong hết thảy, trong lúc đợi nhân viên giao đồ ăn đến thì hai cô gái liền ngồi tán gẫu với nhau ngoài phòng khách.


- Cậu không có dự định đi làm việc gì sao? Seomi hỏi.


Nhắc tới vấn đề việc làm khiến cô nhớ lại lời đề nghị của Hangeng.


- Hangeng có mở lời muốn tớ về làm bên công ty của anh ấy nhưng tớ không biết thiết kế trang sức.


- Wow! Thiết kế trang sức ư, bố tớ cũng kinh doanh đá quý nên tớ cũng rành đôi chút về trang sức đấy. Đó là cơ hội tốt đấy Solar, rồi cậu có nhận lời không? Seomi nghe vậy liền hớn hở.


Cô lắc đầu, "tớ chưa trả lời, hiện tại tới cũng đang phân vân".


- Trời ơi sao không mau đồng ý đi, cơ hột tốt thế này đừng nên bỏ lỡ chứ. Lỡ sau này mất đi thì lúc đó có hối hận cũng không kịp. Đánh nhẹ lên vai cô, Seomi liền nói thêm vào.


- Nếu đã vậy thì tớ sẽ thử sức một lần xem sao, nhỡ đâu tớ lại hợp với nó thì sao. Vậy chiều nay tớ sẽ gọi cho anh ấy. Nhờ cô bạn thân mà Solar càng có thêm dũng khí.


- Tốt lắm, Solar của tớ là đỉnh nhất nha. Seomi điệu bộ còn vui vẻ hơn cả cô, nhìn vào cứ tưởng rằng người đi làm là cô ấy chứ không phải Solar.


- Mà nè, cậu có thường đọc tin tức về kinh tế không? Seomi đột nhiên nhớ ra gì đó, khều cô hỏi.


- Không, sao thế? Solar thấy kì lạ liền hỏi lại.


- Mấy ngày nay tớ thường nghe bố tớ nhắc đến tập đoàn JM nên cũng tò mò lên mạng tìm kiếm xem sao. Seomi chuyên tâm kể, "Quả thật không phải đùa nha, tập đoàn đó chỉ mới thành lập hai, ba năm thôi nhưng lại phất lên như diều gặp gió, hiện tại đang nhăm nhe vị trí đầu của ngành kinh doanh đá quý ở nước ta rồi đấy"


- Chẳng phải bố cậu cũng kinh doanh đá quý sao? Thế thì có bị ảnh hưởng gì không? Cô lo lắng hỏi.


- Bố tớ không nói gì nhưng tớ nghĩ là sẽ có ảnh hưởng rất lớn đấy, tớ cũng thường nghe thấy bố tớ lén thở dài. Seomi buồn bã nói.


"Theo như những gì trên báo viết thì chủ tịch công ty đó là một người đàn ông chừng sáu, bảy chục tuổi nhưng đời sống riêng tư thì rất kín đáo. Nhưng quan trọng là vị tổng giám đốc đang điều hành công ty lúc này, nhờ người đó mà công ty mới nhanh chóng phát triển mạnh như ngày hôm nay, nghe nói làm việc rất quyết đoán và có chút tàn nhẫn, những vấn hợp đồng nan giải một khi đã rơi vào tay người đó thì đều được giải quyết một cách ổn thoả. Điều đặc biệt là trong công ty không một ai biết được người đó là ai, mọi việc đều thông qua máy tính mà trao đổi. Cũng từng có tin nội bộ rằng vị tổng giám đốc bí ẩn đó chính là con nuôi của chủ tịch công ty JM, rất được ông ta trọng dụng nha". Seomi tuần tự kể lại mọi thứ cô biết được.


- Không ngờ cậu cũng có lúc đi tìm hiểu kĩ những thứ này. Tớ nhớ rõ đại tiểu thư như cậu lúc trước nhìn cũng không thèm nhìn chúng nữa mà? Solar chọc ghẹo cô.


- Này, tớ chỉ tò mò về người bí ẩn quyền lực kia thôi mà. Chắc hẳn là xấu lắm hoặc trên mặt có vết sẹo mới không dám lộ diện ra ngoài, nhưng tớ phải công nhận một điều là cách làm việc của người đó thật là oách quá đi. Seomi chớp mắt nói, tay đẩy nhẹ vai cô ra.


- Bớt suy nghĩ lum la đi. Đẩy nhẹ đầu Seomi, cô đừa giỡn tố cáo.


Hai cô gái ngồi tán gẫu thêm vài phút thì thức ăn cũng được mang tới. Vì đã đói rã rời nên hai người không cần nhiều lời liền nhanh chóng nâng chén đũa lên mà ăn không ngừng. Quả nhiên, giờ cô mới hiểu rõ hơn về chân lý này: "một khi đã đói thì ăn mì gói cũng cảm thấy ngon lạ thường" huống chi hiện tại hai người là đang ăn thức ăn của nhà hàng sang trọng nha.


End chap 26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#moonsun