Cuộc gọi chấn động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Moonbyul đứng lặng người một lúc lâu, gió se se từng đợt lùa vào nơi sâu thẳm nhất trong lồng ngực. Lúc lâu sau cũng rời khỏi nơi lạnh lẽo ấy mà đi vào trong, có lẽ vì quá lạnh và cũng có lẽ là vì một lí do nào khác...



Đứng ngập ngừng trước cửa phòng đã bị đóng kín kia của cô. Moonbyul do dự tra chìa khoá vào, "cạch!" tiếng chốt cửa được mở ra khiến tâm tư Moonbyul có hơi chùn xuống nhưng vẫn một mực đi đến.


Nhìn thấy người kia đã yên vị trên giường mà chìm vào giấc ngủ khiến Moonbyul bất giác thở phào. Thà rằng im lặng nhìn ngắm cô ngủ còn dễ dàng hơn phải đối mặt với cô trong tình cảnh như vậy. Tay bất giác vươn ra chạm nhẹ lên tóc mai của cô khiến Solar vô thức chau mày lại, ánh mắt Moonbyul nhìn người trên giường một cách khó tả. Trong đó còn mang theo cả tia quyến luyến không nỡ.


- Kim Yongsun! Chị...ghét em lắm sao? Ghét em vì đã cướp mất tình yêu của chị, cướp mất tự do và tương lai của của chị sao? Giọng nói rất khẽ, như chỉ nói cho chính bản thân mình nghe.


Ngoài tiếng hô hấp đều đều của Solar ra thì không có một tiếng đáp trả nào. "Xin lỗi! Thực xin lỗi" Moonbyul nỉ non nói, khoé mắt cay xè cố nén những giọt nước mặn đắng đang trực tròng kia. "Từ giờ...hãy hạnh phúc nhé! Những thứ đã cướp mất của chị, em nhất định sẽ trả lại". Nói xong liền đứng lên mà rời khỏi phòng. Khi cánh cửa kia bị đóng lại, người trên giường từ từ động khoé mắt, nơi đó bất chợt rơi xuống một giọt nước lạnh băng.


Solar tâm trạng khi nãy vô cùng nặng nề, khi tiếng cánh cửa bị tác động liền vờ nhắm mắt ngủ. Trái tim của cô theo từng tiếng bước chân, từng hành động, hơi thở của người kia mà giật thót không ngừng. Đến khi nghe được những lời nói kia, trái tim như bị ai đó khoét sâu một lỗ, trống rỗng, đau đớn. Đáng lẽ cô phải vui mừng mới đúng, Moonbyul cuối cùng cũng chủ động nói trả lại mọi thứ cho cô mà cô cũng không cần phải dùng bất kì cách thức cực đoan nào nhưng sao tim lại đau đớn thế này? Và ngay cả lúc bắt gặp hai người kia ngoài cổng, tại sao cô phải khó chịu? Solar thật sự chán ghét bản thân mình vô vụng.


Moonbyul khởi động xe lao đi, tim Solar cũng chệch nhịp theo tiếng động cơ kia. Đôi tay thon gầy bất giác nâng lên chạm vào gương mặt đã ướt đẫm tự bao giờ.


Chiếu Audi R8 rất nhanh lao trên đường cái rộng lớn rồi chợt phanh lại trước một căn hộ sang trọng. Moonbyul chưa muốn bước xuống, đây là nơi Moonbyul đã chứng kiến được tình cảnh khắc nghiệt kia cho nên lúc này trong lòng liền nảy lên tia bài xích.


Bước đến trước cửa ấn chuông, không lâu sau người bên trong liền mở cửa. Nhìn thấy người đến là Moonbyul thì người kia không khỏi ngẩn người. "Là cô sao, khuya rồi cô đến tìm tôi có chuyện gì thế? Hay là... Solar đã xảy ra chuyện gì?" Eric Nam khẩn trương hỏi.


Nhìn thái độ khẩn trương của Eric Nam, Moonbyul chỉ nhẹ lắc đầu. Khoé miệng lạnh lùng nhẹ nhếch lên, "tôi có chuyện muốn nói với anh, có thể đi theo tôi đến một nơi?"


- Có chuyện gì thì cô cứ việc nói thẳng ở đây, giờ cũng đã khuya rồi, cô còn muốn đi ra ngoài? Eric Nam cảnh giác nói.


- Có liên quan đến Solar của anh, nếu anh không tiện thì tôi về đây. Moonbyul lạnh lùng muốn quay lưng.


- Khoan...khoan đã. Giọng nói của Eric Nam thành công ngăn lại hành động kế tiếp của Moonbyul. "Tôi đi, cô đợi tôi lấy chìa khoá xe đã"


- Không cần, tôi đưa anh đi. Moonbyul không có kiên nhẫn chờ đợi liền mở miệng ngăn lại.


Mặc dù có hơi cảnh giác nhưng khi nghe nói có liên quan đến Solar thì Eric Nam liền không chần chừ mà nhanh chóng gật đầu. Khoá chốt cửa rồi cùng Moonbyul ngồi vào xe, rất nhanh xe liền khởi động lao vút đi trong màn sương đêm. Nhưng Eric Nam không thể ngờ, một quyết định này lại là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mình.


Xe dừng lại trước một căn biệt thự rộng lớn ở ngoại ô. Xung quanh vẫn là một cánh đồng ngập đầy trong biển hoa bách hợp trắng. Cả một khu vực rộng lớn như vậy mà chỉ có một căn biệt thự xa hoa ngự trị khiến Eric Nam không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.


- Cô đưa tôi đến đây là muốn nói chuyện gì? Eric Nam ngồi bên cạnh nhịn không được liền lên tiếng hỏi.


- Có muốn vào bên trong nói chuyện không? Moonbyul mặt không biểu lộ cảm xúc nói.


- Không cần, có gì thì cứ nói ở đây. Dù gì nói ở đây cũng không ai nghe thấy. Eric Nam một mực từ chối, cô nam quả nữ vào bên trong một không gian như vậy thật không thích hợp cho lắm.


- Tuỳ anh.


- Cô muốn nói với tôi chuyện gì? Eric Nam lại hỏi, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Moonbyul.


- Anh có biết nơi này là nơi nào không? Moonbyul đột nhiên hỏi lại khiến Eric Nam khó hiểu.


- Là cô đưa tôi đến đây, tôi làm sao mà biết được chứ. Eric Nam khó hiểu đáp lại


Moonbyul chỉ nhẹ lắc đầu cười, "ba tháng Solar của anh mất tích đều là ở nơi này". Câu nói của Moonbyul nhanh chóng khiến Eric Nam kinh hoàng, trợn tròn mắt nhìn cô.


- Sao nào? Sao lại kinh ngạc đến vậy. Mới như vậy mà đã hốt hoảng rồi, tiếp đến phải làm sao đây? Moonbyul nhìn phản ứng của người kia rồi lạnh lùng cười.


- Cô nói vậy là có ý gì? Solar ở đây suốt ba tháng? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô đã làm gì cô ấy? Eric Nam nóng nảy nắm chặt vai Moonbyul rặng hỏi.


Moonbyul mạnh mẽ gạt bàn tay đang nắm chặt trên vai mình ra, bình thản nói tiếp. "Sẽ ra sao nếu Solar mà anh luôn yêu thương, trân trọng lại quan hệ thể xác với một người con gái? Thật đặc sắc nhỉ?". Câu này của Moonbyul thành công khiến toàn thân Eric Nam cứng ngắt, mặt cắt không còn một giọt máu.


- Cô...cô...nói gì? Eric Nam nghĩ rằng mình đã nghe lầm, lắp bắp muốn hỏi lại. Ánh mắt tràn ngập tia hoảng loạn.


Moonbyul nhếch mép cười, "anh không nghe lầm, Solar thật sự đã quan hệ xác thịt với con gái. Và...người con gái ấy LÀ TÔI".


Hai mắt Eric Nam hằn lên từng sọc đỏ đầy phẫn hận. Hai tay nhanh chóng nắm cổ áo đối phương, nắm đấm giơ lên muốn giáng xuống nhưng lại bị câu nói tiếp theo của Park Moonbyul chặn lại. "Là tôi giam cầm cô ấy ở nơi này, cũng là tôi ép cô ấy chia tay anh. Hiện tại nếu anh đánh tôi, tôi cũng sẽ không oán trách nửa lời. Chỉ là... sau khi biết được chuyện này liệu anh vẫn còn yêu cô ấy?"


Eric Nam bất lực buông lỏng tay xuống ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt hít sâu một hơi rồi nghẹn giọng. "Tôi yêu cô ấy, dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa tôi vẫn sẽ mãi yêu cô ấy. Nhưng tại sao cô lại nói chuyện này với tôi, tại sao lại tốt bụng mà buông tay con mồi như vậy? Là vì chơi chán rồi sao?"


Moonbyul không trả lời, chỉ nhẹ lắc đầu.


- Cô còn muốn nói gì nữa không? Eric Nam mệt mỏi hỏi.


- Từ giờ... hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, nếu cô ấy chịu bất kì sự tổn thương nào. Tôi sẽ không tha cho anh! Nói xong liền khởi động xe chạy trở về.


Trên đường cái, một chiếc xe lao nhanh như vũ bão. Tâm trạng của người bên trong lại càng nặng nề gấp bội.

-------------

Lúc này ở một nơi, Solar lòng như lửa đốt. Không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an khó tả, cô cố ý xuống bếp rót cho mình một ly nước lọc để trấn an bản thân. Khi đưa ly nước lên miệng uống được một ngụm thì điện thoại di động trong phòng liền vang lên khiến Solar giật nảy mình. Nhanh chóng đặt ly nước xuống, hướng cửa phòng mà đi đến.


Khi bàn tay tay chạm vào chiếc điện thoại liền vô thức run rẩy, nhìn số điện thoại trên màn hình thì không khỏi ngẩn người nhưng cũng nhanh chóng tiếp máy.


- Choang! Giây phúc nghe được trọn vẹn câu nói từ đầu dây bên kia thì đầu óc Solar hoàn toàn trống rỗng, chiếc điện thoại trên tay thuận thế mà rơi tự do xuống đất. Trên gương mặt xinh đẹp cũng đã ướt đẫm từ lúc nào.


End Chap 34



--------------//-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#moonsun