Chap 9: Dạo phố cùng Jung Wheein

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều tan tầm, Wheein lấp ló phía xa Moon Group thấy Yongsun cùng Hyejin đi ra liền quất mông bỏ chạy, chui nhủi sau trong bãi đỗ xe toà nhà bên cạnh, khi thấy Yongsun bước vào bãi đỗ xe, xác định không có bóng dáng con mều kia mới nhấp nhô, thấp giọng như ăn trộm:

"Yong....Sun.....xuỳ xuỳ......đằng này đằng này"

Yongsun nhìn đông ngó tây mới thấy Wheein nấm lùn lấp ló sau chiếc BMW màu trắng. Mở cửa xe ngồi ghế bên cạnh Yongsun, Yongsun liền thắc mắc:

"Chẳng phải cậu vừa đổi chiếc BMW màu đen sao, giờ lại đổi màu trắng à?"

Wheein khởi động xe, từ từ điều khiển ra khỏi bãi đỗ, liếc trộm xung quanh một chút, xe vừa xuống đường lập tức phóng nhanh ra khỏi Moon Group hướng về nhà hàng quen thuộc, mắt vẫn nhìn đường thở phào xong mới trả lời Yongsun:

"Haizzzz.....BMW màu đen sẽ không thoát khỏi pháp nhãn của Hyejin, đành để nó nghỉ ngơi ở nhà vậy" - khuôn mặt kia trề trề môi rầu rĩ trề môi giải thích khiến Yongsun không nhịn được buông lời trêu chọc.

"Sao lại trốn con mều kia vậy? Chẳng phải sói rất thích ăn thịt mều sao?"

"Ya..." - Wheein bất mãn quát lớn.

"Được rồi được rồi.....có chuyện gì sao?" - Yongsun cố nén cười, 2 vai vẫn đang run bần bật

Vừa lúc đến nơi, cả 2 vào nhà hàng tìm 1 bàn ngồi xuống, gọi món xong lại tiếp tục câu chuyện.

Wheein cau mày: "Đi nước ngoài về nhớ Hyejin chết đi được, vừa định gặp cậu hiến kế cho tớ cầu hôn Hyejin thật hoành tráng đây"

Yongsun trố mắt 1 lúc rồi thở dài, làm bộ dáng ủ dột vuốt vuốt đầu Wheein trầm giọng: "Ôi cuối cùng đứa trẻ này cũng khôn lớn rồi, đã muốn kết hôn rồi....người làm bạn này cũng nhẹ cả lòng!". Nói xong tở dài 1 tiếng.

Wheein nhăn mặt nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay Yongsun, trề môi quăng cho cô 1 ánh mắt xem thường: "Yahhhh"......ngừng 1 chút Wheein lại ủ dột nói tiếp.

"Huhu vốn định lần này về sẽ cầu hôn cô ấy, tớ đã đặt luôn cả nhẫn rồi đây này. Ai biết được lúc lên máy bay trời xui đất khiến lại ngồi cạnh mấy cô lúc trước tớ tán tỉnh ở club MMM. Aishhh....vừa xuống máy bay lập tức bị Hyejin nhìn thấy cả đám vây quanh hôn tạm biệt. Aaaaaa.....tớ thề lúc đó tớ hoàn toàn như tượng đá vạn lần là bị cưỡng hôn a~" - Wheein gào lên khiến thực khách xung quanh nhìn về phía 2 người.

Yongsun xấu hổ không để đâu cho hết, chỉ gật đầu cười tươi tỏ ý xin lỗi, rồi trừng mắt nhìn Wheein: "Đáng tội lắm....player dám làm thì tự chịu"

"Yongsun à.....Yongsun unnie~....Yongsun unnie xinh đẹp~đáng yêu....cầu xin cậu thương tình giúp đỡ đi mà~" - Wheein nước mắt cá sấu, cố nhỏ giọt ngắn giọt dài, luôn miệng nài nỉ.

"Haizz....tên player nhà cậu....Hyejin bình thường như cái loa phóng thanh nhiều chuyện nhưng kì thực tâm hồn vô cùng trong sáng mỏng manh, lần này bị đau lòng như vậy chẳng trách hôm nay cả chuyện tớ được lên văn phòng chủ tịch rồi cả cùng chủ tịch ra ngoài đi ăn mà cũng chẳng tỏ ý hứng thú. Cậu gây tội lớn rồi Jung Wheein.

"Đã biết đã biết làm ơn nói tốt giúp vài lời đi mà~"

"Haizz....sắp tới công ty sẽ có buổi dạ hội Noen, Hyejin đã đăng kí rồi, tớ sẽ nói tốt vài lời, cậu liệu mà giữ lấy cậu ấy. Khiến Hyejin mà đau lòng nữa, bạn thân như cậu cũng không nể mặt đâu"

Wheein cười hề hề cảm ơn rối rít, lập tức bắt đầu xử lí phần ăn của mình. Yongsun cũng lắc đầu làm theo.

Ăn xong, đến nơi đỗ xe, đột nhiên Wheein lên tiếng: "Yongsun, kia không phải là cái xe của tiểu quỷ hẹp hòi nhà cậu sao? Chậc chậc, cô ta rốt cuộc có bao nhiêu cái? Mỗi lần gặp đều khác nhau!" - Wheein nhìn sang bên đường cái đối diện chỉ chỉ.

Yongsun nhìn theo tay cô ấy, quả nhiên là Mercedes Benz SLR của Moonbyul đang từ từ tiến ra khỏi bãi đỗ xe. Chỉ thấy Jung Wheein đột nhiên mở cửa kính xe, thò đầu về phía Moonbyul vẫy tay, nhưng Moonbyul giả vờ như không thấy, quay xe theo hướng ngược lại nhanh chóng lướt qua.

Wheein nhìn xe Benz đi xa, ngả ngớn huýt sáo mỉm cười, lùi đầu vào trong xe: "Tên đó của cậu không phải keo kiệt bình thường nha!"

Con mắt Yongsun sáng trừng lên, 3 phần giận dữ 7 phần xấu hổ: "Cô ấy không keo kiệt đâu, ai bảo mỗi lần gặp đều trêu chọc cô ấy". Hai người này trời sinh ra đã không hợp, ngay từ lúc mới biết nhau đã không nói chuyện được lâu, mỗi lần như thế đều đem cô ra đặt ở giữa, làm cô dở khóc dở cười.

"Còn chưa kết hôn mà cậu đã bảo vệ cô ta như vậy, sau khi kết hôn thì thật khủng khiếp!" - Wheein trêu chọc cô.

"Muốn đi dạo thì mau lái xe đi" - Yongsun khẽ gắt 1 tiếng, trong lòng cô đang nhớ tới người con gái đã lái xe về nhà kia, về nhà không có cơm tối ăn, thật tội nghiệp cho Moonbyul.

"Cậu gấp gì chứ, chưa tới 10h tớ sẽ không thả cậu về đâu" - Wheein cười với vẻ mặt đầy gian trá, những lời này của cô cùng với gió lạnh đang gào thét ngoài xe, nháy mắt làm Yongsun đông lại thành tảng băng.

Kì thực Yongsun đồng ý cùng Wheein đi dạo phố bởi vì cô muốn nhân tiện chọn cho Moonbyul vài bộ quần áo, quần áo Wheein thường mặc khá mạnh mẽ tương đồng với phong cách của Moonbyul.

Đang lúc Wheein cầm quần áo vào phòng thử đồ, Yongsun không có việc gì làm, thực sự là tự nhiên muốn mua quần áo cho Moonbyul nên mới đến đây. Âu phục cùng lễ phục chính thức của Moonbyul đều được đặt may ở nước ngoài. Cho nên những đồ Yongsun có thể mua cũng chỉ là 1 ít quần áo đơn giản mặc hàng ngày. Cũng không biết tại sao, ngoại trừ 1 vài buổi tiệc chính thức cần mặc lễ phục ngoại, còn lại Moonbyul đều mặc đồ cô mua. Ngay cả khi đi làm cũng mặc quần áo đơn giản đó, làm cho về sau Yongsun cũng không dám mua nhiều nữa. Nhưng thực ra quần áo đơn giản cùng các quần áo khác cô cũng mua không ít.

Lúc này cô đang chú ý xem chiếc áo khoác da màu cà phê, lấy tấm bảng giá ra xem, Yongsun thè lưỡi, số tiền lên đến hàng triệu won. Đối với cô mà nói, vẫn có chút không xuống tay mua được, nhưng nhìn lại hình thức thì thật là thích.

Không phải Yongsun không có tiền mua, Moonbyul đưa cho cô không ít để chi tiêu hàng ngày trong nhà, mà tiền lương của cô đều cất giữ riêng, ngoại trừ hàng tháng cố định gửi về cho bố mẹ, cơ bản ít khi dùng đến. Cô sở dĩ nhất thời không xuống tay mua, chính là tính cách tiết kiệm bồi dưỡng nhiều năm đang tăng lên mà thôi.

Chưa hết phân vân thì 1 giọng nữ dễ nghe vang lên ở bên tai: "Chọn cái áo màu cà phê này thật là không sai" - tiếng nói vừa dứt liền có 1 bàn tay đoạt luôn chiếc áo cô đang cầm trên tay. Yongsun mờ mịt nhìn lại, người phụ nữ giành quần áo này, nhìn có chút quen mắt, cô phải biết mới đúng, cô còn chưa kịp nhớ ra thì người phụ nữ xinh đẹp bên kia đã mở miệng trước.

"Thì ra là tổ trưởng Kim, cô cũng đến đây mua quần áo sao?" - Thanh âm không nhanh không chậm, ngữ điệu nói chuyện như vậy làm cho Yongsun dễ dàng nhớ tên đối phương.

Goo Hae Rin, trưởng phòng bộ quan hệ xã hội, là đại mĩ nữ được công ty công nhận, hình như bạnn trai là quản lí cấp cao thị trường hải ngoại bởi vì bình thường Yongsun rất ít chú ý đến mọi việc công ty cho nên đối với các nhân vật trong công ty biết rất chi là ít.

"Xin chào trưởng phòng Goo" - Yongsun thản nhiên lên tiếng cùng cô ta nói chuyện, có thể là ở với chủ tịch thời gian quá lâu giờ đối mặt với cấp dưới của cậu thật sự là không hề có cảm giác sợ hãi.

"Là mua cho người yêu sao tổ trưởng Kim? Nhìn cái này không hợp lắm với phong cách của cô" - khuôn mặt trang điểm kĩ càng tràn ngập tò mò, không thể trách Goo Hae Rin tò mò quá mức, cô đối với vị tổ trưởng Kim này ấn tượng quá khắc sâu. Ai cũng biết rằng, mọi người bầu Yongsun là "đoá hoa mĩ miều nhất công ty", danh hiệu này là do đánh bại Goo Hae Rin cô mới đạt được làm cho cô không khỏi chú ý tới Yongsun. Phụ nữ thường ghen tị với những người xinh đẹp. Hơn nữa đối mặt với phụ nữ xinh đẹp hơn mình thế này càng làm cô tức giận.

Đương nhiên Yongsun sẽ không hiểu được Goo Hae Rin đang ghen tị mờ mịt, khoé miệng cong lên: "Tôi chỉ tuỳ tiện xem qua"

Goo Hae Rin nhìn trên người cô vẫn đang mặc đồng phục có logo của công ty thì khẽ cười ra tiếng, tiếng cười có vài phần đắc ý: "Tôi là hội viên của cửa hàng này, nếu tổ trưởng Kim muốn mua, tôi có thể bảo nhân viên giảm giá" - vừa nói vừa nhìn vào giá quần áo, lập tức cau mày, vẻ mặt rất là tiếc nuối: "Nhưng mà, dù có giảm giá, thì giá mới so với 1 tháng tiền lương của cô cũng cao hơn rất nhiều"

Nhân viên cửa hàng bên cạnh nghe lời nói của Goo Hae Rin chanh chua như vậy cũng không nhịn được cười khẽ ra tiếng.

Rốt cuộc Yongsun cũng ý thức được Goo Hae Rin đối địch với cô nhưng lại cảm thấy có chút không hiểu. Khi ở công ty, cô với Goo Hae Rin cũng chỉ quen biết sơ sơ, căn bản cũng chưa từng nói chuyện, mình đã đắc tội với người này đâu?

"Theo tôi, bộ quần áo này quả thật rất đắt". Nhưng quần áo đắt tiền, cô không phải là không muốn mua, chẳng qua là đấu tranh tâm lí hơi lâu 1 chút mà thôi. Nếu vừa rồi Goo Hae Rin không xuất hiện, nói không chừng bây giờ cô đã mua xong bộ quần áo này rồi. Nhưng hiện tại bị đối phương quấy phá như vậy, ham muốn mua đã giảm xuống rất nhiều.

"Ai nói quần áo nơi này đắt" - Wheein đã thử xong quần áo, đứng bên cạnh 1 lúc, thấy Yongsun bị khi dễ đang muốn chờ xem Yongsun phản kích như thế nào nhưng không ngờ cô lại không có chút ý chí chiến đấu nào lại còn thừa nhận quần áo đắt, thiếu chút nữa làm cô tức hộc máu.

Goo Hae Rin và nhân viên cửa hàng đều nhìn về phía Wheein, lập tức con mắt sắc bén của nhân viên cửa hàng nhận ra khách quen, vội vàng ngừng cười, lùi lại vài bước.

Wheein cũng không liếc nhìn Hae Rin, lạnh nhạt nói với nhân viên cửa hàng: "Lấy 1 bộ khác cùng màu sắc và kiểu dáng"

Trưởng cửa hàng khó xử 1 chút, ngượng ngùng nói: "Jung ssi, quần áo ở cửa hàng chỉ có 1 bộ duy nhất"

Yongsun vốn định tiến lên giữ chặt Wheein, không muốn cô làm loạn nhưng nghe thấy nhân viên cửa hàng nói quần áo chỉ có 1 bộ duy nhất, tâm lại có phần dao động. Đảo mắt nhìn quần áo trên tay Goo Hae Rin, rất là do dự.

Lúc đầu Goo Hae Rin không muốn mua bộ quần áo này, khi nhìn thấy bộ dáng Yongsun đối với bộ quần áo trầm tư suy nghĩ thì trong lòng sinh ra chút ác ý muốn trêu chọc cô. Giờ bị Wheein hỏi như vậy, đâm lao thì đành theo lao thôi.

Wheein nhíu mày, lúc này mới nhìn thẳng Goo Hae Rin: "Goo Hae Rin ssi, tôi sao có thể bỏ được những thứ mình yêu thích? Nói gì thì nói vừa rồi cũng là Yongsun nhìn thấy trước"

Trên người Goo Hae Rin căn bản không mang nhiều tiền như vậy, tiền lương tiền thưởng cũng vừa mua này nọ hết, thẻ tín dụng cũng đã cạn kiệt, tính toán 1 chút, biết hiện tại là thời điểm không thể mua, huống hồ cô đã tiêu pha quá lãng phí.

"Nếu tổ trưởng Kim muốn mua, nhường cho cô trước đi, dù sao màu sắc này tôi cũng không thích" - nói xong liền cầm quần áo quăng trở lại trên tay Yongsun.

Yongsun nhẹ nhàng cười, lập tức lấy chi phiếu đưa cho nhân viên cửa hàng, Wheein đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Tên kia của cậu không phải cho cậu thẻ tín dụng sao? Tại sao lại dùng tiền lương của bản thân"

Yongsun liếc mắt nhìn cô 1 cái: "Đó là dùng để mua đồ ăn, tớ cũng không muốn tiêu lung tung" - dứt lời thì nhân viên cửa hàng đã soát thẻ xong.

Wheein đứng tại chỗ chậc chậc 2 tiếng: "Thẻ tín dụng chỉ để mua đồ ăn, Yongsun cậu thật đúng là đại gia tiêu dùng a!"

Người vừa rồi châm chọc người khác 1 tháng tiền lương chưa đủ mua một bộ quần áo Goo Hae Rin sắc mặt lúc này đều trắng bệch ra.

Mua xong quần áo, Yongsun lại cùng Wheein đi xem đồ trang sức, Wheein một món đồ cũng không mua được nhưng Yongsun lại có thu hoạch. Hai vòng cổ tình nhân xoắn ốc bằng bạc rất hấp dẫn cô, mỗi bên treo hình trái tim tách ra giống nhau như đúc lại có khả năng hợp lại, hình thành 1 lốc xoáy tuyệt đẹp, một vòng quấn quanh giống như có thể đem con người hút sâu vào trong đó.

Vẻ mặt Wheein thất bại nhìn người bạn tốt vẫn hào hứng như cũ, căm giận nói: "Kim Yong Sun, đừng quá đáng quá a!"

Yongsun trừng mắt, vô tội hỏi: "Tớ làm sao vậy?"

"Rõ ràng tớ đã nói cho cậu là tớ phiền não, muốn cậu đi theo là giúp tớ giải sầu, nhưng ngược lại, cả buổi cậu không phải mua cho cô ta cái này thì cái kia, tớ biết hiện tại cậu đang hạnh phúc, cũng không cần phải lúc nào cũng đem ra phơi nắng, cố ý chọc tức tớ phải không!"

Yongsun cẩn thận đem trang sức để lại trong túi, có phần dở khóc dở cười: "Wheein, đây là cậu muốn gắn tội cho người khác! Tớ cùng cậu đi dạo 1 buổi tối, còn chưa đủ an ủi cậu sao"

Wheein trợn mắt nhìn thẳng: "Kim Yong Sun, quả nhiên cậu bị Moon Byul Yi làm cho hư hỏng rồi!"

Yongsun hé miệng cười, cầm tay Wheein kéo kéo: "Được rồi, đừng tức giận, cậu phiền não cậu là to nhất, tiếp theo còn muốn đi dạo thế nào? Tớ toàn tâm toàn ý đi cùng cậu là được."

Nhưng Yongsun toàn tâm toàn ý cũng không kiên trì được bao lâu, vừa đến 9h, di động của cô vang lên, Wheein bên cạnh nghe được trợn mắt lên: "Lại tới nữa, lại tới nữa, cậu nói cậu đi dạo phố đều bị hạn chế thời gian, bị tên đó quản lí gắt gao, không thấy mệt sao?"

Khoé miệng Yongsun cong lên, không để ý tới Wheein đang ai oán không ngừng, cầm lấy di động "A lô" 1 tiếng mềm mại.

"Em đang ở đâu? Cả buổi tối đi dạo có mệt không? Có muốn Byul đến đón em không?" - Thanh âm của Moonbyul truyền đến, mang theo ngữ điệu ấm áp ôn nhu, trên mặt Yongsun lại cười tươi ngọt ngào.

"Byul về trước đi, Wheein sẽ đưa em về đến nơi, buổi tối Byul có ăn cơm không?"

"Uh...." - Cục Bột kia không hài lòng lẩm bẩm 1 tiếng, "em về sớm chút"

Ngắt điện thoại, Yongsun bĩu môi, mở to đôi mắt tràn ngập nước nhìn thẳng Wheein dò xét làm trong lòng Wheein sợ hãi, giơ 2 tay lên bất dĩ lắc đầu: "Tớ sẽ đưa cậu về, thật không chịu nổi 2 người, yêu nhau say đắm đã hơn 1 năm, sẽ không phát chán sao!"

Yongsun trừng mắt nhìn cô: "Vậy ý cậu là cậu chán Hyejin rồi phải không?"

"Ây ây......là tớ bậy là tớ bậy, haha, về nhà, tớ đưa cậu về"

Wheein đành phải khởi động xe đưa mĩ nhân về.

"Đúng rồi, buổi tối ngày kia là hôn lễ của Sae Jin cậu tham gia không?" - Khi xe dừng lại ở cửa, đột nhiên Wheein nhớ tới việc này, thuận miệng hỏi trước khi Yongsun xuống xe.

"Tớ nghĩ đưa quà mừng sang là được rồi, không cần phải tham gia, đối với cậu ấy cũng không cần quá thân thiết" - Yongsun khó xử nhíu mày, bạn học nhiều năm không gặp, thật sự không có liên lạc.

"Nghe nói Sae Jin mời rất nhiều bạn trung học, chúng ta đến chơi đùa cũng hay a" - Wheein nhún vai.

Nghe bạn tốt muốn đi, Yongsun có phần do dự: "Tớ muốn suy nghĩ đã, ngày kia tớ sẽ gọi điện cho cậu"

"Đi đi" - Wheein hướng cô vẫy vẫy tay, tiêu sái đổi hướng xe, xe rất nhanh tiến vào đường chính, biến mất nơi cuối con đường.

Yongsun mang theo túi lớn túi nhỏ lên cầu thang đang định tìm chìa khoá thì cửa bên trong mở ra, Moonbyul mặc quần áo ở nhà đang đứng ở cửa đối diện cô.

Yongsun cười khẽ: "Em đã về"

Moonbyul cầm lấy túi trên tay cô, hỏi: "Có mệt không?"

Cởi giày vào nhà, Yongsun khẽ cười: "Cùng Wheein đi dạo sao có thể không mệt nhưng hôm nay em có chiến lợi phẩm nha, cho nên không biết mệt. Đúng rồi, buổi tối Byul ăn gì?"

Moonbyul đem mọi thứ vứt trên sofa, cau mày nói: "Byul nấu mì". Nói xong liền cầm tay kéo cô, hướng đến phòng bếp: "Để lại 1 phần cho em, em thử đi"

Yongsun không biết được Moonbyul còn có thể làm việc này! So với việc cô ấy lấy được 1 hợp đồng vài tỷ won còn khiếp sợ hơn vài lần.

Nhưng sau khi Moonbyul mở bát mì ra, 2 người đều ngây người, 1 lúc sau mới nghe tiếng cậu thì thào nói: "Tại sao có thể như vậy?"

Lập tức Yongsun an ủi nói: "Mì để lâu như vậy đều ngấm nước, chuyện này là bình thường" - nói xong liền lấy thìa ăn 1 miếng, hương vị nhạt nhẽo hơn nữa sợi mì ngấm nước vị thật không ngon, nhưng trong lòng lại cảm động muốn chết, đây là bát mì người cô yêu vì cô mà làm. Ăn xong miếng thứ nhất, không khỏi muốn ăn miếng thứ 2, lại bị cô gái bên cạnh ngăn cản.

"Hỏng rồi đừng ăn'

"Hỏng hết em cũng thấy ăn ngon"

Moonbyul nhanh chóng hướng đến cúi đầu hôn Yongsun thật sâu, đưa lưỡi rà soát khắp khoang miệng, nếm hết vị mì mình vừa nấu không tệ.

Chờ 2 người yêu nhau say đắm ở trong phòng bếp xong, Yongsun mới ngượng ngùng lôi kéo tay Moonbyul đến xem quà tặng.

2 người đeo vòng cổ giống nhau đứng ở trước gương, nhìn vào mắt nhau, cùng nở nụ cười.

Cuối cùng Yongsun đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: "Byul cứ đeo như vậy a, dù Byul có đi công tác ở đâu đều có thể đem tâm trí của em ở bên cạnh".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#moonsun