Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vậy là mấy ngày liền Seulgi luôn bám theo Joohyun, mà nàng tuyệt nhiên không cho Seulgi bước chân vào nhà mình. Cho cô gặp ở quán bar đã là nghĩ cho cô rồi.

Bây giờ Joohyun mới thấy được Seulgi bộc lộ tính khí trẻ con lại còn mặt dày như vậy. Thứ cô muốn, nhất quyết dành cho được mà. Sáng sớm mới 6 giờ sáng Seulgi đã nhận được cuộc gọi, cô mơ màng không nhìn tên mà ấn nút nghe.

"Alo?" Giọng nói ngáy ngủ.

"Seulgi, đã hai tuần rồi không cháu không đến tái khám hả?" Bên kia truyền tới giọng nói bất lực.

"Ai, không đâu ông ngoại. Cháu khỏe rồi mà."

"Cháu khỏe chỗ nào, Seulgi nghe lời ông đi. Cháu ngoan, cháu không lo sau này lại tái phát à?"

"Hm, không cần đâu mà..."

"Seulgi, nếu cháu cứ như vậy. Sau này kết hôn, cháu lại bạo hành vợ cháu à? Không nói nhiều, sắp xếp thời gian đến đây cho ông." Ông ngoại bên kia đã dập máy, Seulgi khó chịu vùi mặt trong gối giẫy giụa, bộ dạng như đứa con nít.

[...]

Seulgi nằm trên chiếc giường nhỏ, nàng đang ở nơi điều trị tâm lí. Cả tháng nay nàng mất ngủ, suy nghĩ rất nhiều. Kể từ lúc gặp lại Seulgi thì khiến nàng lo lắng hơn.

"Cháu thả lỏng cơ thể rồi nhắm mắt lại. Đừng quá căng thẳng." Joohyun nhắm mắt lại, vị bác sỹ lớn tuổi đặt tay lên trán nàng, cảm nhận hơi thở nàng đã đều trở lại.

"Bây giờ cháu hãy nghĩ tới những ngày tháng mà cháu xem là vui vẻ và hạnh phúc nhất." Đèn trong phòng đã tắt đi, chỉ còn lại ánh đèn mờ màu đỏ. Vị bác sỹ vẫn ngồi đó, lòng bàn tay đặt trên trán nàng.

Tâm hồn nàng nhẹ tênh, hoài niệm về những ký ức xưa cũ, khi nàng còn nhỏ. Bố mẹ nàng vẫn còn trên cõi đời này.

[Mt mái nhà đơn sơ, mt gia đình ba người nhưng vn cm thy rt hnh phúc. Ông Bae cười hin hu, ôm Joohyun nh bé trong lòng mình.

"Công chúa nh ca b, con phi hc tht gii, sau này tr thành mt người có ích. Như vy nhng người xung quanh mi tôn trng con. Công chúa nh rt ngoan, rt xinh đẹp. Nên chc chn sau này người yêu con, xem con bng c mng sng s đối vi con như công chúa."

Joohyun năm đó 7 tui, nàng ngơ ngác nhìn ông Bae. Nàng ngi ngm nghĩ, xâu chui li li nói ca ông.

"B ơi, vy là b yêu con, xem con bng c mng sng sao?" Ông Bae nhìn v mt ngây ngô đáng yêu ca nàng mà cười ln:

"Phi, vì Joohyun là công chúa nh xinh đẹp nht trong tim ca b." Bà Bae bếp nu đồ ăn mà trong lòng ngp tràn vui v khi nghe đon đối thoi d thương ca hai b con.]

Khi còn nhỏ, dù nhà không giàu có. Nhưng nàng cảm nhận được bản thân mình là một công chúa thực sự, bố mẹ luôn nuông chiều nàng, dạy nàng những điều tốt đẹp nhất. Những ngày tháng tươi đẹp ấy đã biến mất sau khi bố mẹ nàng tai nạn mất. Năm đó nàng 15 tuổi, tuy chỉ mới 15 tuổi nhưng phải đi làm thêm rất nhiều nơi để tự lo tiền học phí và ăn uống.

Và sau này, khi lớn lên nàng không còn cảm giác mình là một công chúa nữa. Dù cuộc sống nàng hiện tại rất tốt, tài chính thì vô tư. Giọt nước trong suốt vô thức rơi xuống, biến mất ở mép tóc. Đôi môi khép hờ không ngừng run lên.

Vị bác sĩ lớn tuổi tất nhiên nhìn thấy, trước khi rơi nước mắt, ông nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của nàng.

Hẳn hiện tại nàng rất ủy khuất và đau lòng vì những chuyện đã xảy ra. Trước đây, nàng đã từng đến đây để điều trị tâm lí, đến với trạng thái mất hồn. Mặt nàng còn có dấu bầm tím và những vết thương khác ngoài lớp vải kia.

Ông khẳng định nàng đã bị bạo hành, hiện tại của nàng không mấy tốt đẹp đối với quá khứ viên mãn.

Joohyun mở mắt ra, bác sỹ đi tới mở đèn lên. Nàng ngồi dậy lau đi nước mắt còn đọng lại trên mi.

"Những thứ cháu có được ngày hôm nay, những chuyện mà cháu đã chịu đựng. Hãy xem đó là một bài học, cháu phải mạnh mẽ mới có thể chống lại thế giới tàn nhẫn này." Joohyun ngồi đối diện với bác sỹ gạo cội, nàng chăm chú lắng nghe lời của ông. Vị bác sỹ thở khẽ, ông trải lòng mình.

"Ta có một đứa cháu, ta cũng đang điều trị cho cháu của ta. Nó bị chứng rối loạn từ nhỏ, tuy nhiên triệu chứng này không được sử dụng quá nhiều chất kích thích.

Từ khi người yêu con bé rời đi, nó đã sử dụng rượu. Thậm chí càng lúc càng nhiều, điều đó không tốt và nó làm cho não bị rối loạn mất kiểm soát. Cháu làm ở quán bar cũng biết, người say xỉn sau khi uống rượu sẽ không có tình trạng điên cuồng như vậy..." Vị bác sỹ thở dài, nàng dùng ánh mắt thương cảm hướng ông. Nàng rất muốn an ủi vì câu chuyện ông đang kể, rất giống với nàng và Seulgi. Ông nhìn nàng hiền hậu rồi nói tiếp:

"Sau này trong lúc điều trị, con bé đã kể sự thật cho ta nghe. Nó đã yêu người con gái khác, hai đứa đã chung sống với nhau. Con bé ghen tuông, tuy nhiên lúc tỉnh táo sẽ suy nghĩ rất nhiều không biết làm thế nào đối diện với cô ấy. Nhưng khi con bé đã uống rượu thì đã đánh đập người yêu của mình." Khóe mắt Joohyun đỏ lên, nàng đang nghe cái gì vậy? Giọng nói của ông vừa trầm vừa khàn, nghe có gì đó rất buồn.

"Nó không thể kiểm soát được bộ não điên cuồng đó. Lần mà nó cho là dữ dội nhất, là lúc nó đã tức giận kể cho ta nghe rằng chính bố ruột của mình đã bỏ tận 2 liều xuân dược vào rượu của mình, chỉ để tách con bé và người yêu của nó ra. Sau khi người con bé yêu không chịu đựng được nữa đã trốn khỏi nhà. Con bé đã điên cuồng tận một tháng và ta đã bắt nó đến đây để điều trị." Đột nhiên ông nở nụ cười, nàng nhìn ông rất giống người nào đó.

"Gần đây có vẻ con bé vui trở lại, ta rất mừng vì điều đó. Con bé không uống rượu nữa, tâm trí cũng đang được điều chỉnh lại." Nàng nghe vừa vui cho ông nhưng lại cảm thấy trong tin có gì đó thổn thức, cứ nhói lên. Nàng lau nước mắt, cười nhẹ:

"Câu chuyện mà ông kể rất giống với chuyện của cháu. Nhưng cháu và người cháu yêu bây giờ đã không..."

"Ông ơi!" Đột nhiên cửa mở tung ra, Seulgi chạy nhào vào lòng ông ngoại. Ông bực bội đẩy đẩy Seulgi ra.

"Đứa cháu ngỗ nghịch này, không thấy có người ngồi ở đây à?"

"Seulgi?" Joohyun tròn mắt kinh ngạc.

————————
Vote cho tớ nhá⭐️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#seulrene