22. Cháu cưng của nội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đới Manh cầm bông băng đi ngược lại lớp nàng. Nhìn thấy Dụ Ngôn có vẻ như đang lo lắng cho mình nên vội đi vào, đứng trước mặt nàng rồi nói :
- Không sao, chỉ bị viết tờ kiểm điểm.
Cô nói xong, ngay lập tức quì một chân xuống, nắm lấy chân nàng đặt lên gối mình, rồi bắt đầu chấm máu còn sót lại, rồi băng lại.

Cả lớp trầm trồ, cục bột hôm nay y như một hoàng tử nha.
Dụ Ngôn ngại ngùng vì người ta làm như vậy cho mình, đôi má thoáng đỏ ửng rồi nhanh chóng kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, ngắc ngắc cánh mũi cô.
- Cảm ơn chị.
- Vì hôm nay đã bảo vệ hai mẹ con em sao ? - Đới Manh ghé sát tai nàng nói nhỏ thật nhỏ.

* Gật gật *
Đới Manh vểnh môi lên cười, tự thấy bản thân thật vĩ đại nha, cô gãi gãi đầu rồi đứng dậy :
- Đó là trách nhiệm của chị. Thôi, chị lên lớp nhé !

......

Kết thúc tiết học cuối cùng, Đới Manh chở nàng về, nhưng không phải về nhà nàng, mà qua nhà cô hiệu trưởng kia, cũng chính là bà nội của Đới Manh. Khi nãy bà có nhắn một tin, réo hai đứa qua ăn cơm.
Ông nội mất sớm, bà cũng chỉ có một đứa con trai là ba của Đới Manh, ông Đới lại chỉ có một đứa con gái là Đới Manh, cho nên bao nhiêu tình thương đều dồn hết cho cô. Bà nội và ba mẹ cưng chìu cô vô hạn, cũng chính vì thế nên Đới Manh mới ham chơi và trẻ con đến như vậy.
Đới Manh học hành xuất sắc, nhưng chưa bao giờ tiết lộ mình là cháu nội của hiệu trưởng, ngay cả giáo viên cũng không biết. Cô chẳng bao giờ lên phòng hiệu trưởng tìm nội khi bị bắt nạt, cô sợ mọi người sợ sệt cô vì cô là cháu của bà, cô muốn mình là một Đới Manh hết sức bình thường.

Đỗ xe trước cửa nhà, Đới Manh đỡ nàng đứng xuống rồi mau chóng bấm chuông. Ít lâu sau, bên trong có gia nhân ra mở cửa.
- Cô Đới, cô Dụ, hai cô mới tới, bà chờ hai cô lâu lắm rồi.

- Vâng ạ ! - Đới Manh gật đầu lễ phép rồi nắm tay nàng đi vào trong.

Bà nội vừa thấy hai đứa nhỏ liền vui mừng, không thấy một bà hiệu trưởng nghiêm nghị nữa, chỉ còn có một bà lão mặc quần áo bình thường, đang ngồi chờ hai đứa cháu của mình. Bà ngoắc Dụ Ngôn :
- Sao ? Vết thương của con sao rồi ?
- Con không sao ạ ! Chỉ bị trầy. - Dụ Ngôn ngồi xuống bên cạnh bà, cười cười để bà xoa đầu mình.
- Cái con Châu Tử Thiến đó, suốt ngày kiếm chuyện với Đới Manh, bây giờ lại dám động đến cháu dâu ta. - Bà xót chứ, mấy lần bà muốn ra mặt để bảo vệ cháu gái bà, nhưng Đới Manh lại không cho. Đám Châu Tử Thiến ức hiếp Đới Manh như thế nào, bà đều biết rõ.

Bà dòm Đới Manh rồi dòm Dụ Ngôn, nhưng khi nhìn nàng, bà cố ý nhìn lâu một chút, con bé này, thấy có gì đó lạ lạ, bà véo véo cái gò má nàng :
- Con dạo này mập mạp hẳn.
- Ơ....dạ...vâng, con ăn hơi nhiều. - Nàng cười lấp liếm, sao mà không mập hở nội, con đang mang trong bụng chắt của nội đó. Nàng không biết sau khi bà biết chuyện này, có còn thương nàng hay không, hay lại mỉa mai nàng là loại con gái hư đốn ?

Bà ngồi nói chuyện với hai đứa một lát liền đi vào trong giúp gia nhân chuẩn bị thức ăn trưa. Hai đứa nhỏ cũng líu ríu đi theo, phụ hết cái này tới cái kia.
Bữa ăn được dọn ra, bà nội Đới Manh hôm nay vui vẻ hẳn khi có hai đứa nhỏ. Bình thường bà chỉ ăn cơm với gia nhân, thật sự rất buồn chán. Bà nhìn hai đứa nhỏ, sau này chúng nó sẽ lấy nhau, sẽ thường xuyên qua chơi với bà hơn, nghĩ tới đó đã thấy phấn khích vô cùng.

- À, bên nhà con bé Ngôn, có biết chuyện hai đứa quen nhau chưa ?
Dụ Ngôn ngước mắt lên nhìn bà rồi lắp bắp.
- Ơ....dạ.....dạ chưa, con không dám nói. Nhưng sẽ rất mau, con sẽ nói.
Nàng thở dai ngao ngán, ba mẹ nàng thật sự không biết nàng thích nữ nhân, vả lại còn là Đới Manh, "bạn thân" bao lâu nay, bọn họ đã giấu ông bà hơn 2 năm nay, ông bà chắc chắn sẽ giận mất. Hơn nữa.....còn có con, ôi trời đất, tội lỗi chất chồng, hy vọng sau khi mọi chuyện vỡ lẽ, hai đứa sẽ không bị nhốt lồng heo thả trôi sông. ><

Cả hai nán lại nhà bà nội đến giờ chiều, Đới Manh mới chở nàng về lại nhà nàng. Nhưng đến cổng, Dụ Ngôn lại mè nheo đòi đi ăn phở gà.
Thế là Đới Manh lại vòng lại ra quán phở gần đây để cho nàng và con ăn.
Đới Manh gọi một phần phở ít gà nhiều cho nàng. Còn cô thì chỉ ngồi bên cạnh xem nàng ăn.

Nhân viên bê tô phở ra rồi nhìn cô :
- A....Đới Manh nhớ em không ?
- Em..... Giai Kỳ ? Em làm ở đây à ? - Đới Manh nhớ lại, à, là cô bé học dưới cô một lớp, có tham gia tình nguyện chung mấy lần, không ngờ lại làm ở đây.
Đới Manh cười híp mắt, lắc đầu, xua xua tay :
- Không, đây là quán của ba mẹ, em phụ thôi. " Soái tỷ ", hôm nay em đặc biệt giảm cho chị 50% nha.
- Vì sao ?
- Đoán xem ? Haha, đùa. Vì chị "đẹp troai"- Giai Kỳ nói xong, cười hô hố rồi đi vào trong.
Đới Manh được khen thì thích lắm, gãi gãi đầu, cười ngây ngốc. Nhưng khi xoay qua, thấy Dụ Ngôn đang dùng chiếc đũa cắm vào miếng gà như trút giận liền nuốt khan, ngậm miệng lại.
- Người yêu cũ của chị đúng không ?
- Bậy bạ, chỉ là em gái. - Cô lắc đầu nguây nguẩy.
Dụ Ngôn cắn miếng gà như muốn nhai đầu Đới Manh, nàng gằn từng chữ trong câu nói.
- Em gái gì chứ, em cấm, em gái, em gái nuôi, chị gái nuôi, chị kết nghĩa, em gái mưa, chị gái nắng gì đó, DẸP HẾT.

Đới Manh khẽ nuốt khan. Thế mà vẫn chưa xong, Dụ Ngôn xoay qua, ghim đôi mắt vào mắt Đới Manh, dò xét , hỏi han :
- Hai người làm sao quen nhau ?
- Thì.....thì.....làm tình......
- CÁI GÌ ? LÀM TÌNH ? - Dụ Ngôn như điên lên, nàng hét một tiếng, rồi đứng dậy, dường như muốn giết cô ngay.
Đới Manh thấy cả quán đang nhìn bọn họ liền ấn nàng xuống, vuốt vuốt lưng cho nàng.
- Làm tình nguyện viên.
Như vậy mới có người chịu im mà ngồi ngay ngắn ăn phở, bởi vậy, đừng chọc giận phụ nữ mang thai, tính tình rất kì cục, tâm trạng thay đổi thất thường, hậu quả khó lường.
Nhưng bất quá có một " ông bố trẻ " không dám lên tiếng hó hé gì hết, chỉ có thể ngồi bên cạnh vỗ lưng, vuốt lưng cho " mẹ và bé " ăn ngon miệng hơn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro