Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 35: Trần Nguyễn Uyên Linh Cùng Quách Tapiau Maily Giao Chiến (1)
Văn Việt

16/09/2016

Thu Phương nhìn chằm chằm Uyên Linh, ánh mắt càng ngày càng toát ra lửa nóng

"Linh Linh, giúp chị xem thử bộ  trang phục nào thì thích hợp"

Thu Phương vừa nói vừa kéo Uyên Linh vào phòng thử đồ. Vừa đóng cửa lại Thu Phương liền từ phía sau ôm chặt nàng, tấm gương trên cửa phản chiếu bộ dáng thân mật của hai người.

Thu Phương nhịn không được hôn lên cổ và lỗ tai Uyên Linh. Không khí xung quanh trong chốc lát bị đốt nóng, nàng tay vịn vào đôi tay Thu Phương đang ôm lấy eo mình, nhìn động tác Thu Phương qua gương, thân thể cùng thị giác hai nơi đều bị tập kích làm Uyên Linh toàn thân như nhũn ra.

"Thu Phương..."

Uyên Linh thấp giọng gọi tên cô

"Chị biết, nhưng chị thật sự rất nhớ em..."

Thu Phương ở một bên vừa hôn lỗ tai của Uyên Linh vừa thấp giọng thì thầm. Lại vuốt ve an ủi trong chốc lát, Thu Phương mới vừa lòng buông lỏng ra Uyên Linh, khuôn mặt Uyên Linh ửng đỏ hiện rõ qua gương, tay Thu Phương nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng

"Hiện tại chị thật sự rất muốn hôn em, lại rất muốn thân mật vuốt ve em..."

Thu Phương một bên tiếp tục ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Uyên Linh, một bên thấp giọng thì thào

"Nơi này...còn có nơi này..."

Thu Phương một tay thuận tiện từ cổ hướng xuống phía dưới, lưu luyến tại xương quai xanh của nàng

"Chị muốn hôn nơi này..."

Tay kia thuận hướng từ eo đi lên, vuốt qua bụng dưới, lại hướng phía trên di chuyển, dán tại nơi mềm mại trước ngực, xúc cảm nhẹ nhàng

"Còn có chỗ này..."

Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Thu Phương, ánh mắt Uyên Linh nhìn vào trong gương, nhìn đến những nơi trên thân thể mình bị đôi tay Thu Phương chạm qua, thân thể nổi lên từng đợt từng đợt phản ứng, nàng rõ ràng cảm nhận được một dòng nước ấm chảy ra.

Rốt cuộc chịu không được dạng này ái muội cùng thân mật, Uyên Linh hít sâu mấy hơi, bắt lấy hai tay Thu Phương, xoay người mặt đối mặt nhìn Thu Phương

Giờ phút này ánh mắt cô lại sâu không thấy đáy, khiến tim Uyên Linh đập rộn lên, nàng biết trong mắt Thu Phương đều là nồng đậm tình ý cùng dục vọng. Đối mặt với sự trêu chọc của cô , Uyên Linhchợt phát hiện mình ngay cả một chút năng lực chống cự đều không có. Thu Phương nhắm mắt lại, thời điểm lần nữa mở ra đã đổi lại ánh mắt ôn nhu

"Thật xin lỗi, vì em quá mê người, chị không tự chủ được muốn thân cận em"

Uyên Linh vốn hô hấp đang dồn dập, nghe Thu Phương nói xong trên mặt ửng đỏ càng sâu

"Mau đi ra đi"

Nói xong xoay người đẩy cửa, vội vàng đi ra ngoài. Trong phòng đã không có người, Kevin cùng một người thợ trang điểm khác đã sớm rời khỏi. Thu Phương đi ra theo, vừa cười vừa nói

"Chị đi tìm họ, em chờ chị ở đây"

Uyên Linh giờ phút này có chút không dám nhìn Thu Phương, gật gật đầu nhìn về nơi khác. Thu Phương nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng lại muốn tới gần, nhưng cũng may là cô nhịn được, dứt khoát xoay người rời phòng.

Thu Phương mang theo hai thợ trang điểm lần nữa trở vào, Uyên Linh đã khôi phục lạnh nhạt thường ngày. Cô lần này không tiếp tục nghịch ngợm, nghiêm túc đi theo thợ trang điểm thử  trang phục. Kevin đem đầu tóc có chút rối bời của Uyên Linh lần nữa xử lý tốt, toàn bộ quá trình đều duy trì mỉm cười lễ phép.

Nàng nhìn Thu Phương ở một bên thử  trang phục, nàng phát hiện tỉ lệ thân hình Thu Phương rất tốt, bả vai so sánh với phụ nữ bình thường có chút rộng hơn, eo rất nhỏ, chân lại rất dài và thon, dạng người như thế này mặc  quần áo sẽ rất tạo hình.

Lúc cùng một chỗ với nhà thiết kế, Thu Phương đều là nhếch môi, thật sự không đoán ra nét mặt của cô. Có chút lạnh lùng, có chút nghiêm túc, cùng với Thu Phương trước mặt mình một chút cũng không giống.

Cô cầm điện thoại cúi đầu ấn mấy lần, sau đó tiếp tục thử đồ. Điện thoại Uyên Linh nhận được một tin nhắn ngắn nhắc nhỡ

"Còn nhìn chị nữa chị sẽ không nhịn được mà khi dễ em"

Uyên Linh tranh thủ thời gian trở về giao diện chính của điện thoại, nàng sợ Kevin trông thấy nội dung tin nhắn. Nhịp tim lại gia tốc, gia hoả này! Hư hỏng!!

Cuối cùng Thu Phương cũng chọn được  trang phục phối hợp với váy dài màu đậm của nàng , bên trong là áo sơ mi cổ áo hình chữ V, áo khoác âu phục tay áo xắn lên đến khuỷu tay, cả người nhìn qua tiêu sái già dặn. Uyên Linh cũng hài lòng với tạo hình mới của Thu Phương, khoát tay Thu Phương, hai người nhìn lẫn nhau qua gương, rồi nhìn nhau mỉm cười

Địa điểm tổ chức bữa tiệc là tại biệt thự Quách  gia. Thu Phương đưa thiệp mời cho người phục vụ, mang theo Uyên Linh tiến vào trong. Vừa vào sân, liền có người phát ra tiếng thán phục. Lập tức Thu Phương dâng lên cảm giác thoả mãn, người phụ nữ mỹ lệ bên cạnh thật sự chính là người yêu của mình a!

"Phương tổng! Ban đầu tôi thật sự nhận không ra cô, thay đổi kiểu tóc càng lộ ra vẻ già dặn chín chắn a!"

Một người đàn ông trung niên tay cầm ly rượu mặt đầy tươi cười đi đến. Lúc nói chuyện ánh mắt đều thẳng tắp nhìn về phía Uyên Linh. Ánh mắt loé lên một tia không vui, Thu Phương đổi lại một mặt lạnh lùng, trả lời

"Tề tổng, đã lâu không gặp. Mang phu nhân đi cùng à?"

"Ách, bà ấy có chút khó chịu nên không cùng đi"

Thu Phương làm bộ đã hiểu, gật đầu nói tiếp

"Thay tôi hướng Tề phu nhân hỏi thăm, ngày khác chúng ta đấu một trận tennis hữu nghị"

"Haha, tốt tốt, vậy tôi liền không quấy rầy, ngày khác gặp lại"

Người đàn ông trung niên xám xịt xoay người rời đi. Uyên Linh thuỷ chung duy trì mỉm cười, trong lòng bởi vì Thu Phương ăn phải dấm chua mà có chút cao hứng

"Xem ra đêm nay chị thật sự phải đuổi thật nhiều ruồi"

Cô nhỏ giọng thì thầm

Uyên Linh  bấm nhẹ cánh tay Thu Phương, nhỏ giọng nói

"Lại nói bậy!"

Thu Phương xích lại gần bên tai Uyên Linh, nói

"Chị thật hối hận mang em đến đây! Chị hận không thể đem em giấu ở nhà, không cho bất kỳ người nào có cơ hội nhìn em!"

Nàng vừa cười vừa trả lời

"Phương tổng cũng có thời điểm không tự tin vậy sao"

Thu Phương dùng sức gật đầu

"Có chứ, thời điểm đối mặt với em đều không tự tin"

"Thật sự không nhìn ra"

"Em đương nhiên nhìn không ra, kỳ thật trái tim nhỏ bé của chị đang một mực nhảy bịch bịch, loạn cả lên đây"

Uyên Linh không nhịn được mỉm cười, nét mặt tươi cười rạng rỡ lại nhìn Thu Phương một trận xuất thần

"Em có đói bụng không? Chị đi lấy thức ăn cho em"

"Không đói bụng, chị mau đi đi. Em ra ngồi bên kia một lát"

"Nhiệm vụ tối nay của chị là cùng em đợi tại nơi này, thuận tiện cho Quách Maily chủ động tìm đến chị"

Vừa dứt lời, thanh âm Mlee truyền đến

"Phương tổng"

Thu Phương cùng Uyên Linh cùng xoay người lại nhìn người đang hướng mình đi tới. Mlee mặc một thân váy đỏ nóng bỏng bó sát đầy yêu dã, phối hợp với trang dung xinh đẹp, đẹp đến nỗi kinh tâm động phách.

"Hoan nghênh Phương tổng đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi. Sự việc lần trước thật sự là ngoài ý muốn"

Mlee cấp tốc quan sát Uyên Linh lại hướng Thu Phương nói

"Quách tổng sinh nhật vui vẻ. Rất vinh hạnh khi được cô mời đến dự tiệc, đây là Trần tiểu thư"

Mlee cùng Uyên Linh nhìn nhau gật đầu mỉm cười, Uyên Linh đưa tay ra, nói

"Chúc Quách tổng sinh nhật vui vẻ"

"Cám ơn, Trần tiểu thư đêm nay chơi vui vẻ một chút!"

Mlee nhìn chằm chằm Uyên Linh, trên mặt mặc dù vẫn duy trì niềm nở, thanh âm nói ra lại có chút băng lãnh. Nàng bảo trì mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lại Mlee

Mlee một mực chờ đợi Thu Phương, rốt cuộc chờ được người đến, lại phát hiện Thu Phương mang theo một người phụ nữ phi thường xinh đẹp cùng nhau xuất hiện, đồng thời thay đổi tóc ngắn, hai người cùng nhau một chỗ tạo ra một cảm giác cực kì xứng đôi. Cái này khiến trong lòng Mlee ê ẩm.

Nàng lấy lại tỉnh táo quan sát hai người, phát hiện hai người một mực thân mật nói chuyện với nhau. Thu Phương hiển nhiên rất biết lấy lòng người phụ nữ bên cạnh, đùa giỡn đến mức người ta liên tiếp lộ ra nét mặt tươi cười. Thu Phương bây giờ cùng ngày xưa rất khác nhau, khi nói chuyện tinh thần phấn chấn, không có nửa điểm dáng vẻ lãnh đạm ngày thường.

Maily đang tự hỏi Thu Phương cùng người phụ nữ kia có quan hệ như thế nào. Nàng chú ý lúc đi lại, Thu Phương thỉnh thoảng sẽ đưa tay đỡ ngang hông Uyên Linh, động tác này thể hiện rõ quan hệ thân mật của hai người. Mlee có chút đứng ngồi không yên, chủ động hướng hai người đi tới, nàng muốn chiếu cố Thu Phương cùng bạn gái của cô.

"Trần tiểu thư làm việc ở đâu?"

"Hàng không Anh Liên"

"A~~"

"Hàng không Anh Liên - Hứa Phóng Nhân là họ hàng bà con xa của tôi, không biết Trần tiểu thư có biết anh ấy không?"

"Có biết"

"Hai người quen biết?"

"Cũng có thể nói vậy! Hứa tổng đối với công nhân viên đều rất thân thiệt, tất cả mọi người đều rất ưa thích anh ấy"

"Hưá biểu ca còn chưa kết hôn, Trần tiểu thư phải chăng có ý, tôi có thể giúp cô giới thiệu"

Lời nói này khiến Uyên Linh cùng Thu Phương đều muốn nhíu mày. Thu Phương không lộ biểu tình gì nhìn Mlee, lòng nghĩ thầm có phải hay không Mlee bị uống lộn thuốc? Lần đầu tiên gặp mặt liền giúp người khác thu xếp giới thiệu đối tượng, thật quá bất lịch sự. Huống hồ nàng và mình cùng Uyên Linh cũng không quá thân quen, nói như vậy là cố ý chọc giận mình hay là chọc giận Uyên Linh đây? Mặc kệ là đang cố tình chọc giận ai, đều lộ ra tính cách không phóng khoáng của nàng. Thu Phương cảm thấy điều này rất không phù hợp với ấn tượng lần trước Mlee lưu lại cho mình, trừ khi nàng đang cố ý. Thu Phương vừa muốn mở miệng, Uyên Linh đã đi trước trả lời

"Cảm ơn Quách tổng, tôi đã có người yêu, thật sự đã phụ ý tốt của Quách tổng"

"Ồ! Có người yêu? Là đồng nghiệp sao?"

Mlee làm bộ tiếc hận, lại tò mò hỏi.

Uyên Linh  dừng một chút, y nguyên mỉm cười nhìn Mlee , chậm rãi nói ra

"Làm việc ở tập đoàn Hành Nhất"

Mlee  chớp mắt một cái nhìn chằm chằm Uyên Linh , Uyên Linh vẫn giữ vững mỉm cười nhìn lại. Mlee chợt cười một tiếng, vừa muốn nói chuyện, lại bị Thu Phương đoạt trước

"Người này tôi cũng biết, lại còn tương đối quen thuộc. Quách tổng nếu hiếu kỳ, không bằng hỏi tôi"

Mlee ánh mắt như kiếm phóng về phía Thu Phương , Thu Phương lộ ra vẻ mặt vô tội, làm bộ không rõ.

Giờ phút này tâm Mlee mất mát cực kỳ, nàng thật sự không hiểu vì sao Thu Phương luôn không để tâm đến nàng. Rõ ràng lần trước chính cô nói muốn chủ động nhận biết mình, làm sao trong chớp mắt liền đem một người phụ nữ xuất hiện trước mặt mình! Mlee cảm thấy mình lại quay về thời điểm trước kia tại Mỹ nhớ mãi không quên Thu Phương, bỗng nhiên một cỗ lửa giận từ đáy lòng xông lên.

Nàng lạnh mặt xuống, nói

" Phương tổng quá lo lắng rồi. Tôi bất quá nhìn Trần tiểu thư liền cảm thấy hợp ý, mới quan tâm một chút. Còn về sự hiếu kì với người yêu của Trần tiểu thư, thật ra còn kém xa hiếu kỳ tôi dành cho Phương tổng đây. Đã như vậy, nếu Phương tổng không ngại có thể giới thiệu một chút chuyện xảy ra những năm gần đây, chúng ta tốt xấu gì cũng xem như là người quen biết cũ. Khó có được cơ hội đêm nay cùng ngồi xuống ôn chuyện, đúng không?"

"Hôm nay là tiệc sinh nhật Quách tổng, mời không ít bạn bè thân thiết. Lúc này đoán chừng tất cả mọi người đang chờ mong thọ tinh ra mắt. Chuyện cá nhân của tôi so với sinh nhật Quách tổng thật sự không có ý nghĩa. Ngày khác nếu có cơ hội, chúng ta trò chuyện tiếp"

Thu Phương khách khí đem lời nói Mlee vòng vo một đường lại trở về, cô hiểu rõ lời này Mlee cố tình nói cho Uyên Linh nghe. Thu Phương luôn xem trọng việc bảo vệ người bên cạnh, nhất là người yêu của mình, do đó Thu Phương tuyệt nhiên không nỡ để nàng chịu nửa điểm uỷ khuất.

Đêm nay quyết định mang Uyên Linh đến đây, thật sự đã trải qua một khoảng thời gian đấu tranh suy nghĩ. Nếu như hiện tại Thu Phương vẫn không rõ tình cảm Mlee đối với mình, thật sự là lừa mình dối người.

Dù cho cô thật sự không nghĩ rằng nhiều năm như vậy trôi qua Mlee vẫn một mực yêu thích mình, nhưng là bất kể như thế nào, tại ngày sinh nhật Mlee , đem Uyên Linh đưa đến trước mặt nàng, rất có thể sẽ đưa đến mâu thuẫn giữa hai người họ. Điều này chẳng phải sẽ đem Uyên Linh  bị vạ lây sao?

Nhạc Lung Uyển gọi điện thoại cho Thu Phương, hỏi cô đến cùng là nghĩ cái gì, Thu Phương cũng nói thật với nàng, và lời nói này vẫn là ngay trước mặt Uyên Linh mà nói ra

Cô nói sỡ dĩ mang Uyên Linh đi dự tiệc, chính là muốn nói cho Mlee biết trước kia mình chưa từng yêu nàng thì hiện tại và sau này vẫn như vậy, sẽ không yêu nàng. Hơn nữa, trước tiên để Uyên Linh nhận biết người này để sau này còn biết cách phòng bị. Dù sao đi nữa Thu Phương không có khả năng lúc nào cũng đem Uyên Linh bảo hộ bên người, hơn nữa, Thu Phương tin tưởng Uyên Linh có năng lực xử lý những chuyện như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro