Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào đêm khi Lâm Vỹ Dạ nhận biết Ninh Dương Lan Ngọc, nàng xém chút bị người ta cưỡng gian.


Nàng nhớ rất rõ, hôm đó là ngày 13 tháng 10 năm 2011



Đúng 12 giờ, bên ngoài mưa rơi tí tách, đường phố vắng tanh, nhưng có một nơi vẫn sầm uất tựa như không bao giờ ngủ.



Nơi đó chính là điểm tập trung của hầu hết các quán bar trong thành phố, ở nơi đó, khi cả thành phố chìm vào bóng đêm cũng là lúc cuộc sống nơi ấy bắt đầu.



Dọc khu phố náo nhiệt ấy tòa nhà lớn nhất chính là nơi Lâm Vỹ Dạ làm việc.



Lâm Vỹ Dạ là một nhân viên tiếp thị bia, bà chủ quán bar sẽ dựa theo số lượng khách gọi bia mà tính phần trăm cho nàng,bán được nhiều kiếm được nhiều.



Lâm Vỹ Dạ là một cô nàng khá ma mãnh, để kiếm được nhiều tiền nàng thường bồi những vị khách của quán ba chơi oẳn tù tì, thường khách cao hứng có thể mua liền mấy két bia.



Tối hôm đó,Vỹ Dạ nghỉ trong phòng nghỉ của nhân viên, chậm chạp không ra ngoài,Hương tỷ, bà chủ nơi này nhíu mày thúc giục



"Vỹ Dạ sao giờ này em vẫn còn ngồi đây? Tháng này em không muốn lấy tiền thưởng hả?"



Bà chủ Hương ngữ khí không vui, sắc mặt cũng thập phần khó coi.



Lâm Vỹ Dạ ôm bụng dưới từ trên ghế đứng lên, dù đang là tháng 10 nhưng trên trán lại không ngừng toát mồ hôi lạnh, bờ môi tái nhợt không còn chút sức sống.




"Hương tỷ, bà dì đến thăm, em có thể xin nghỉ hôm nay được không?"



Thanh âm của Vỹ Dạ rất yếu.Nàng bị bệnh đau bụng kinh, hai năm gần đây chứng bệnh này ngày càng nghiêm trọng, cứ đến tháng là rớt nửa cái mạng mới qua khỏi.



Việt Hương nhíu mày, trên dưới dò xét Vỹ Dạ một phen. Quán Bar cũng có quy tắc ngầm của quán bar, trong vũ trường này ai cũng biết nàng là người tích cực kiếm tiền nhất, nếu không phải đau đến chết đi sống lại chắc chắn nàng sẽ không xin nghỉ. Lại nói việc nàng bị chứng đau bụng kinh,Việt Hương cũng biết từ trước. Nhưng dù là thế,Việt Hương vẫn nói:



"Hôm nay không được,Giang Ca đến, chỉ đích danh em, muốn em đi bồi rượu hắn."




Lâm Vỹ Dạ nghe xong lời này, sắc mặt đang tái nhợt càng ảm đạm hơn, ngoài cửa sổ một trận gió mạnh thổi tới,nàng không khỏi nhíu chặt hàng mày.



Trường Giang là tên háo sắc. Gia thế hắn hiển hách ra sao Vỹ Dạ không rõ chỉ biết dọc con phố này quá bar nào cũng phải nể hắn ba phần mặt mũi, ai nhìn thấy hắn đều phải rạng rỡ cười hô một tiếng "Giang Ca", tóm lại chính là một kẻ mà không ai dám đắc tội.



"Đêm nay kiên trì một chút, sáng mai chị sẽ cho cô nghỉ ngơi hai ngày, tiền lương vẫn tính vào hai ngày đó." - Việt Hương nhìn Vỹ Dạ nói



Bởi vì Lâm Vỹ Dạ có dung mạo xinh đẹp, tính cách lại đơn giản,dễ gần cho nên ở quán bar này nàng có không ít khách quen, mỗi lần đến đây nhất định phải gọi nàng ra bồi rượu, vì vậy ở đây nàng lúc nào cũng có doanh số tốt nhất.



Nói cách khác chính là chiêu bài của quán này, vì vậy so với những người khác nàng tất nhiên được hưởng ưu đãi hơn một chút.



"Chị Hương..."



"Tốt, đừng nói gì nữa, thu xếp chút đi,Giang Ca đang chờ em đấy" - Việt Hương nói xong liền quay người đi ra.



Lâm Vỹ Dạ đến nơi này làm việc được chừng nửa năm. Trong thời gian này,Trường Giang  chỉ cần đến đây chơi, chắc chắn sẽ tìm nàng uống rượu cùng hắn,Vỹ Dạ tập mãi cũng thành quen.Nàng uống vội viên thuốc giảm đau cùng nửa chén nước nóng, chỉnh trang qua loa rồi mới đi ra. Đi đến bên quầy ôm hai két bia, sau đó mới quay lại phòng Trường Giang đang ngồi.



Cửa phòng mở ra, hiển nhiên hắn đang đợi nàng



Trường Giang  trong miệng ngậm điếu thuốc, hai chân bắt chéo, tư thái của một đại gia ngả về sau ghế salon muốn thoải mái có thoải mái, muốn bao nhiêu lười biếng có bấy nhiêu. Thấy Lâm Vỹ Dạ đi đến hắn đạp chân tên đàn em ngồi bên cạnh: "Thất thần cái gì? Không nhìn thấy Dạ tỷ đến, còn không mau phụ một tay."



Tên đàn em bị dọa ba chân bốn cẳng chạy đến bên nàng cười rạng rỡ: "Để em,Dạ tỷ vất vả rồi." Nói rồi liền bê vội lấy hai két bia trên tay Lâm Vỹ Dạ



Thuốc giảm đau dường như chẳng có chút tác dụng nào,nàng vẫn đau vô cùng,vô thức che bụng dưới, đến khí lực nói chuyện cũng không có.



Nàng đi đến trước mặt Trường Giang cố gắng nặn ra tươi cười: "Giang Ca"



Trường Giang quơ quơ cặp chân đang vắt chéo, cầm điều xì gà hít một hơi, ung dung nhả khỏi rồi mới ngồi thẳng dậy đem tàn thuốc dí vào chiếc gạt tàn pha lê trên bàn, nhàn nhã nói: "Chờ em đến nửa ngày, sao giờ mới đến?"



"Trong người có chút không thoải mái nên em đến chậm, mong Giang Ca bỏ qua cho em."



Trường Giang cười 1 tiếng: "Cùng Giang ca khách khí thế làm gì chứ!"



Trường Giang cầm lấy 1 bình rượu, rót đầy hai chén, ngẩng đầu vẫn thấy Vỹ Dạ đứng trước khay trà.



"Thất thần gì đó, đến ngồi cạnh tôi đi!" - Trường Giang hướng mặt về phía bên cạnh ra hiệu nàng ngồi bên hắn.



Lâm Vỹ Dạ đi qua ngồi xuống, giữ một khoảng cách nhất định với hắn.



Nàng nhìn chằm chằm hai ly rượu mạnh đầy trên bàn, chần chờ mấy giây, suy nghĩ có thể cùng Trường Giang  thương lượng một chút hay không?



"Giang Ca,đêm nay sức khỏe em không được tốt, rượu này em có thể không uống được không?"



Trường Giang híp mắt, dây truyền vàng lấp lánh trong ánh đèn lờ mờ: "Sao? Đây là không cho Giang ca mặt mũi?"



Trên má phải của Trường Giang có một vệt sẹo dài, thời điểm này lại càng hung ác, dọa người.



Lâm Vỹ Dạ không dám nói gì nữa, cắn răng hung hăng nuốt xuống 1 câu: "Tên chó má!"



Nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười nói:"Vỹ Dạ em nào dám không cho Giang Ca mặt mũi." Nói xong, nhẹ nhàng bưng chén rượu lên, khóe miệng cười tươi tắn: "Ly này em xin bồi tội với Giang Ca, mong anh không so đo với em."



Trường Giang liếc nàng một cái, cuối cùng hài lòng cười: "Thế này mới đúng."



Lâm Vỹ Dạ cố gắng áp chế cơn đau cuồn cuộn từ bụng dưới truyền đến, ngửa đầu uống cạn ly rượu kia.



"Còn không mau rót rượu cho Dạ tỷ" - Trường Giang phân phó một câu, tên đàn em đứng bên cạnh lập tức tiến đến, bưng bình rượu, cười hì hì rót đầy chén của nàng. "Dạ tỷ tửu lượng thật tốt."



Lâm Vỹ Dạ nhìn chằm chằm ly rượu trên bàn, môi tái nhợt mím thật chặt.



"Rất lâu không chơi Oản tù tì với Giang Ca, nào để em bồi anh chơi mấy ván nhé."



Lâm Vỹ Dạ là cao thủ oản tù tì, nhưng là ở mấy chỗ này, mỗi người so với nàng đều lợi hại hơn nhiều. Trường Giang chính là một kẻ như vậy.



Người nào thua phải uống rượu. Không may Lâm Vỹ Dạ thua liên tiếp mười mấy ván. (Au: một lần lỡ chơi ngu 🤦‍♀️🤦‍♀️)



Uống hết mười mấy ly rượu, nếu là bình thường, với tửu lượng của nàng thì đó là hoàn toàn bình thường, nhưng đêm nay tình huống có chút đặc thù, cơn đau bụng kinh dữ dội nhói lên từng cơn, lại uống nhiều rượu như vậy, trong dạ dày cuồn cuộn như có hàng ngàn đợt sóng dữ đang gào thét, cơn buồn nôn dâng lên tận cuống họng, đầu óc mê man đến muốn nổ tung, cực kì khó chịu.



Trường Giang thấy chén nàng đã cạn, lại rót đầy, cứ một chén lại một chén, cười nói: "Trạng thái hôm nay của em không tốt, làm sao có thể thắng đây."



Lưng Lâm Vỹ Dạ ướt đẫm mồi hôi, sắc mặt tái nhợt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.



Lâm Vỹ Dạ chăm chú ôm lấy bụng dưới, cong lưng, đau đến toàn thân run lên.



Nàng thực sự không chịu nổi nữa, nói: "Giang Ca,em thật sự không khỏe, em đi gọi người khác đến bồi anh."



Lâm Vỹ Dạ nói xong, liền muốn đứng lên, rời đi ngay lập tức.



Nếu còn uống nữa, chắc nàng chết mất.



Ai ngờ còn chưa kịp đứng lên,Trường Giang  đã nắm lấy cổ tay nàng mặt âm trầm: "Gấp cái gì? Tôi cho phép cô đi lúc nào?"



Dưới ánh đèn lờ mờ vết sẹo trên mặt hắn phá lệ hung ác, khiến người đối diện phát run.



Bầu không khí trong phòng nháy mắt đã trở lên khẩn trương,Lâm Vỹ Dạ bị ép ngồi xuống, đôi mắt đen huyền chăm chú nhìn Trường Giang âm thầm cắn chặt răng.



Trường Giang bưng chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn, sau đó đem đĩa pha lê trên bàn đập mạnh xuống sàn, bầu không khí đóng băng.



Bọn đàn em đi theo tất cả đều nín lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh.



Trường Giang là đang tức giận,Lâm Vỹ Dạ mơ hồ cảm thấy bất an,nàng cố vắt óc nghĩ cách thoát thân, ai ngờ Trường Giang đột nhiên quay lại nắm lấy tay nàng,thô bạo kéo nàng vào ngực.



Ánh mắt hắn đỏ ngầu, bày tay bẩn thỉu lần về phía ngực nàng



Lâm Vỹ Dạ kinh hoàng, gắt gao níu chặt tay hắn: "Anh làm gì vậy? Thả tôi ra."



Sự tình diễn biến đột ngột,Lâm Vỹ Dạ sợ đến tiếng kêu cứu tắc nghẽn trọng họng,nàng liều mạng giãy dụa, thế nhưng lúc này thân thể đang suy yếu, Trường Giang  khí lực lại lớn.



"Anh đừng ức hiếp người quá đáng! Con mẹ nó không được động vào tôi!" - Lâm Vỹ Dạ hét lên vừa giận, vừa sợ.



Lâm Vỹ Dạ giãy dụa, nhưng thể lực nam nữ khác biệt,nàng hoàn toàn không tránh thoát.



Trường Giang như một con dã thú bị điên, đột nhiên đem Lâm Vỹ Dạ  đẩy mạnh trên ghế salon, hắn áp thân mình lên, "Con mẹ nó không giả vờ hiền lành nữa ư? Ông đây cho cô cơ hội hầu ta một đêm!"



Trường Giang  đã sớm để ý đến Lâm Vỹ Dạ nhưng nữ nhân này tâm cao khí ngạo, bình thường muốn sờ mó nàng một chút cũng không cho, nhịn đến bây giờ, đêm nay hắn nhất định phải ăn sạch sẽ con ranh này.




Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt



Hắn đem Vỹ Dạ đè xuống ghế salon, hung hăng xé quần áo nàng



"Tao khinh. Mẹ mày. Thả tao ra!" - Lâm Vỹ Dạ gắt gao giữ lấy y phục của mình,nàng sợ hãi cực điểm, đấm đá toán loạn.



Trường Giang bị Lâm Vỹ Dạ đạp một phát, giận dữ, một bàn tay bóp mặt nàng thô bạo nói: "Mẹ nó! Giãy gì mà giãy! Thật sự cho rằng mình cao quý lắm sao?"



Mấy tên đàn em đi theo thấy thế nhìn nhau, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.



"Có ai không! Cứu!" Cửa bị mở tung trong nháy mắt,Lâm Vỹ Dạ kinh hô một tiếng, nhưng tiếng còn chưa kịp vang lên, đã bị Trường Giang nhanh tay bịt chặt miệng.



Mấy tên đàn em phía ngoài lập tức đóng chặt cửa lại.



"Là gian phòng nào?" - Lan Ngọc mới từ bên ngoài vào, lên lầu hai, đang cùng em họ của cô - Cẩm Thơ  nói chuyện điện thoại.



Tối nay sinh nhật Cẩm Thơ, tất cả chị em bằng hữu,đến bar uống rượu, ca hát.



Còn nửa năm nữa là thi tốt nghiệp Lan Ngọc chỉ muốn ở nhà ôn tập, không muốn đến, nhưng mà không chịu nổi con bé Cẩm Thơ này cứ 2p gọi điện 1 lần, cô đành phải đi.



Cô cầm điện thoại, vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thê lương.



Lan Ngọc bỗng nhiên dừng lại, nhìn theo hướng tiếng kêu cứu vừa phát ra.



Chỉ một chút, đôi mày liền nhíu chặt.



"Nhìn cái gì vậy? Cút sang một bên!" - Một tên cầm đầu nhóm du côn hung thần ác sát rống lên.



Lan Ngọc nhìn chằm chằm hắn, một đôi mắt đen nhánh, thâm trầm không có bất kì tia cảm xúc nào.



Cô hơi dừng lại, rồi dứt khoát quay đầu rời đi. Cô không muốn lo chuyện bao đồng












Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro