Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường Vỹ Dạ thường phải dậy sớm đi làm nên đã thành thói quen dậy sớm. Ngày nghỉ cũng vậy, hơn 6h là tự tỉnh giấc.



Rèm cửa đóng chặt không có ánh sáng nào lọt vào, trong phòng một mảng đen kịt.



Lâm Vỹ Dạ tỉnh giấc, ý thức vẫn chưa được tỉnh táo, ôm chăn mền ngồi dậy. Cúi đầu, nhắm mắt rồi lại mở mắt ngẩng đầu, gật gà gật gù một hồi. Bỗng nhớ tối qua nàng ngủ ở phòng Lan Ngọc bỗng thanh tỉnh hẳn.Nàng vô ý thức nhìn sang bên cạnh, căn phòng dù tối, nhưng vẫn nhìn được rõ ràng bên cạnh không có ai. Theo bản năng nàng sờ sờ cái ga, ga giường lạnh buốt.Lan Ngọc dậy sớm như vậy a?



Nghĩ vậy,Vỹ Dạ xoay người mở đèn ngủ.



Bộp một tiếng, gian phòng bừng sáng.



Lan Ngọc đang ngủ ở salon, đột nhiên bị ánh sáng hắt vào mắt, theo bản năng nâng cánh tay che lại.
(Au: hôm này là chắc mùng 1 Ngọc "ăn chay" nha quý dzị nha 😌😌)


Vỹ Dạ nhìn chăm chú vào Lan Ngọc đang ngồi trên ghế salon đối diện, sửng sốt nửa ngày.



Sau đó nàng bước xuống giường, chân trần đi qua, ngồi xổm trước salon, nhẹ nhàng nói: "Hôm qua cậu ngủ chỗ này?'



Lan Ngọc không mở mắt, cánh tay vẫn y nguyên gác lên mắt, ừ một tiếng, vẫn còn ngái ngủ.



Lâm Vỹ Dạ nhịn không được cười, "Cậu có bệnh sao, có giường không ngủ." (Au: kèo thơm dâng tới tận miệng mà là hok đốp *tức vỗ đùi chan chát* 😌)



Lan Ngọc chậm một chút mới thích ứng được với ánh sáng, cuối cùng đem cánh tay bỏ xuống, nhìn Vỹ Dạ  chăm chú một lát rồi hỏi: "Em sớm như vậy đã dậy?'



Vỹ Dạ ừ một tiếng, "Quen thuộc."



Nàng đứng lên, đi ra ngoài phòng, "Tôi đi rửa mặt, đánh răng, sau đó xuống lầu làm bữa sáng, cậu thu xếp xong thì xuống nhé."



Lan Ngọc từ trên ghế salon ngồi dậy, nhìn bóng lưng Vỹ Dạ đến khi bóng lưng khuất khỏi tầm mắt, trầm mặc một chút, cuối cùng đứng lên đi vào phòng tắm.



Cô nghiêng đầu xoa nhẹ cần cổ, cả đêm ngủ trên ghế salon toàn thân đau nhức (Au: bị gì em ngu *câu này nghe quen quen ta*)


Đây là ngày thứ hai Vỹ Dạ và Lan Ngọc  ở cùng nhau, sau khi ăn xong bữa sáng, hai người xuống sân chơi đùa.



Hôm nay trời rất đẹp, ánh mặt trời ló rạng sau những áng mây dày như bông, từng tia nắng xuyên qua tầng không lành lạnh đậu xuống nhân gian, phủ lên cảnh vật một tấm dệt kim vàng ấm áp.



Lâm Vỹ Dạ mặc một chiếc áo lông, ngồi trên xích đu trong vườn.



Lan Ngọc đứng bên cạnh, dựa vào lan can, thi thoảng giúp cô đẩy xích đu.



Nàng cúi đầu nhìn điện thoại, nhìn một hồi, sau đó cầm lên đưa Lan Ngọc , "Cậu thấy cái này thế nào?"



Lan Ngọc nhíu mày, "Quá nát."



Lâm Vỹ Dạ tìm phòng trên mạng, đã chọn mấy cái, nhưng cái nào cũng không khiến Lan Ngọc hài lòng.



Đây là căn nhà thứ tư bị bác bỏ.



Lâm Vỹ Dạ híp mắt, nhìn Lan Ngọc chằm chằm một lát, lấy lại điện thoại, nói: "Dù sao cũng là tôi ở, không phải cậu ở."



Nàng cảm thấy chỗ này rất được, giá cả hợp lý cũng gần chỗ làm.



Nàng cầm điện thoại, nghĩ liên lạc ngay với bên môi giới để nhận phòng.



Vừa áp điện thoại lên tai, chưa kịp nói gì đã bị Lan Ngọc giật mất.



Nàng ngẩng đầu nhìn cô, Lan Ngọc thong dong xỏ tay lại vào túi quần, một tay cầm điện thoại, mắt buông thõng, ngón tay trượt màn hình, không do dự cúp máy.



Lâm Vỹ Dạ sửng sốt mấy giây, buồn cười nói: "Ninh đại tiểu thư,cậu đây là đang muốn làm gì?"



Lan Ngọc ngồi xuống sát bên cạnh Vỹ Dạ sau đó đem điện thoại nhét vào túi, nói: "Đừng tìm nữa."



Nàng xỏ tay vào túi áo cô lấy di động ra, "Sao lại không tìm, chờ ba mẹ cậu về, tôi không có chỗ để ở đâu."



Nàng lại mở điện thoại, nhìn kỹ một lượt phòng ở vừa rồi.



"Phòng này không tệ lắm, khá sạch sẽ."



Lan Ngọc nói: "Nhà quá xập xệ, không an toàn."



Lâm Vỹ Dạ cười, "Trước khi biết cậu, tôi không phải đều ở nhà cho thuê kiểu này sao, không phải vẫn sống rất tốt đó thôi."



Lan Ngọc nghiêng đầu, nhíu mi.



Nàng cùng cô mặt đối mặt nói: "Cậu không cần quản việc này."



Lan Ngọc sững sờ một lát, sau đó nhìn chằm chằm Vỹ Dạ sắc mặt rõ ràng là không vui, "Em bảo tôi đừng để ý đến em sao?"



Lâm Vỹ Dạ nhíu mày nửa ngày, rồi bật cười thành tiếng, hai tay ôm lấy khuôn mặt Lan Ngọc "Ninh Dương Lan Ngọc cậu thật bá đạo quá mà."



"..."



Nhưng Vỹ Dạ xưa nay là người có chủ kiến,nàng đã quyết định việc gì, ai cũng không lay chuyển được.



Lan Ngọc cũng không ngoại lệ.



Nàng nhìn trúng căn hộ kia, liền liên lạc nhà môi giới, rất nhanh đã thỏa thuận xong, buổi chiều hẹn gặp nhau để xem phòng.



Kỳ thật căn phòng này cũng không tệ lắm, mặc dù tòa nhà có chút xập xệ, nhưng cũng không đến nỗi tệ, hàng tuần còn có người quét dọn vệ sinh tòa nhà.



Lâm Vỹ Dạ vỗ bả vai Lan Ngọc , "Thế nào? Không có tệ như cậu nghĩ đúng không?"



Lan Ngọc vòng tay trước ngực, trầm mặt không lên tiếng.



Lâm Vỹ Dạ làm việc rất quả quyết, nhanh chóng, kiểm tra một lượt nhà ở, cảm thấy không có vấn đề gì, liền gọi ông chủ nhà đến kí hợp đồng.



Hợp đồng kí xong, chủ nhà giao chìa khóa rồi cùng người môi giới rời đi.



Vỹ Dạ dạo một vòng quanh phòng, nhìn Lan Ngọc nói: "Đợi ba mẹ cậu trở về, tôi liền chuyển tới đây."



Lan Ngọc tựa vào cửa, nhìn Vỹ Dạ  thật sâu, nửa ngày, rốt cục nói: "Nơi này cách Ngọc xa quá."



Lâm Vỹ Dạ ngạc nhiên một hồi, đến khi bừng tỉnh không khỏi cao hứng.



Nàng nhịn không được cười, tiến đến phía cô, dập chìa khóa dự phòng nhà lên ngực cô nói; "Cầm lấy."



Cô vô thức tiếp lấy, nhìn nàng



Lâm Vỹ Dạ cười khanh khách vuốt vuốt cằm Lan Ngọc nói: "Đừng không cao hứng, cho cậu chìa khóa, có thời gian liền đến thăm tôi."



Lan Ngọc hừ lạnh một tiếng, kéo đôi bàn tay không an phận của ai xuống, trở tay nắm chặt bàn tay Lâm Vỹ Dạ, 1 tay đút chìa khóa vào túi quần, dắt nàng rời đi.



Từ khu nhà trọ đi ra, hai người lái xe về nhà.



Vào phòng,Vỹ Dạ đổi dép lê đi lên lầu.



Lan Ngọc theo sát phía sau nàng "Đi đâu vậy?"



"Lên lầu thu dọn đồ đạc a." - Vỹ Dạ đáp




Ba mẹ Lan Ngọc sắp về, nàng cần đem đồ đạc thu dọn trước.



Về đến phòng, đang chuẩn bị đóng cửa,Lan Ngọc liền giơ tay lên ngăn trở, đẩy nàng bước lên trước. Cô đi về phía giường Vỹ Dạ trực tiếp nằm xuống.



Lâm Vỹ Dạ đóng cửa lại, hỏi: "Cậu không trở về phòng ôn tập sao?"



Lan Ngọc ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.



Lâm Vỹ Dạ đi đến bên giường, một chân quỳ lên giường, cúi người kéo khóa áo Lan Ngọc



Lan Ngọc khẽ giật mình, nắm chặt cổ tay nàng ánh mắt đen nhánh, nhìn nàng chằm chằm: "Em muốn làm gì?"



Nàng chỉ muốn cởi áo khoác cho cô nhưng thấy Ninh đại tiểu thư giật mình vậy, thì nổi lên tâm tư muốn đùa dai.



Nàng cười, mặt hếch lên, nói: "Cậu đoán tôi muốn làm gì?"



Cô nhìn nàng chằm chằm, không nói gì, chỉ một đôi mắt đen nhánh muốn nhìn xuyên qua nàng.



Lâm Vỹ Dạ không nhìn được nữa, bật cười khanh khách, buông áo Lan Ngọc ra, nói: "Cậu tư tưởng thuần khiết một chút, tôi chỉ muốn cởi áo khoác cho cậu, nằm nghỉ cho thoải mái."



Nói rồi, nàng ngồi dậy, vòng qua cuối giường, đi đến tủ quần áo, lôi vali quần áo ra, bắt đầu thu xếp đồ đạc.



Lan Ngọc sắc mắt hơi lạ, nửa ngày mới ngồi dậy, xoay người ngồi xếp bằng trên giường, cùng Vỹ Dạ mặt đối mặt.



Vỹ Dạ ngồi dưới đất, nhìn Lan Ngọc nín cười.



Nàng khẳng định,cô ban nãy hiểu sai ý.



Lan Ngọc ngược lại sắc mặt rất thản nhiên, tự nhiên chuyển chủ đề, nói: "Tuần sau Ngọc về trường."



Vỹ Dạ sững sờ: "Sớm như vậy?"



Lan Ngọc gật đầu nói: "Học kì cuối cùng, trường hối quay lại lớp sớm."



"Còn nửa kì nữa là tốt nghiệp rồi, tốt." - Lâm Vỹ Dạ cúi đầu gấp quần áo chỉnh tề xếp vào vali.



Lan Ngọc nhìn nàng chốc lát, yên lặng một hồi, rồi nói: "Ngọc muốn nói là, đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau ở trường."



Nghĩ đến an ninh nghiêm ngặt của trường Lan Ngọc, Vỹ Dạ thở dài: "Trường học không phải là nơi tùy tiện đến, tôi lần trước đến đưa tiền cho Đăng Khoa còn phải qua phòng an ninh để đăng ký đó."



"Ngọc có thể ra ngoài gặp em." - Lan Ngọc nói



Động tác gấp quần áo của Vỹ Dạ dừng lại, nàng ngẩng đầu, nhìn Lan Ngọc cười hỏi: "Lan Ngọc có phải hay không cậu đặc biệt rất thích tôi?"



Thích đến nỗi, mỗi ngày đều muốn gặp nàng



Lan Ngọc không đáp lại, nhưng ánh mắt của cô hẳn là bán đứng cô



Lâm Vỹ Dạ đôi mắt cong cong cười nói: "Tôi hiểu."



Lan Ngọc nhìn nàng nhíu mày: "Hiểu cái gì?'



"Cậu đặc biệt thích tôi."



"..."



Vỹ Dạ một bên thu dọn đồ đạc, một bên thúc giục Lan Ngọc đi ôn tập.



Cô đã theo nàng tiêu tốn hơn nửa ngày.



"Không vội lúc này." - Lan Ngọc nói



Lâm Vỹ Dạ đem những chiếc áo len cuối cùng cất vào vali. Một lát sau, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Lan Ngọc , "Tôi có phải đang làm chậm trễ việc học của cậu không?"



Lan Ngọc không khách khí nói: "Suy nghĩ linh tinh."



Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc, cô thần sắc bình thản, không biểu lộ gì.



Nhưng từ trong giọng nói của Lan Ngọc, nàng nghe được sư kiêu ngạo, tựa như việc học tập với cô chỉ là chuyện nhỏ.



Từ đáy lòng Vỹ Dạ  sinh ra một cảm giác sùng bái với con người lạnh lùng mà ấm áp, ôn nhu mà kiêu ngạo này.



Nàng cười cười nói: "Vậy thì tốt."



Không chậm trễ việc học của cô là tốt, nếu không nàng sẽ day dứt chết mất.



Đã hơn 4h chiều,nàng dọn dẹp đồ đạc xong, quay ra nói với Lan Ngọc vẫn đang thong dong ngồi trên giường: "Tối cậu muốn ăn gì?"



Lan Ngọc trầm mặc mấy giây nói: "Cá."



Lâm Vỹ Dạ sững sờ, ngẩng đầu, "Trong nhà không có cá.'



Lần trước đi siêu thị mua đồ, hai người mua rất nhiều thứ, chỉ không mua cá. Dù sao loại thực phẩm này ăn tươi mới là ngon nhất.



Cô nhìn nàng nói: "Vậy thì đi mua."



Lan Ngọc là điển hình của tuýp người thuộc phái hành động, hành lý mới dọn dẹp xong 1 nửa, nàng đã bị cô kéo đi siêu thị mua cá.



Trong khu bán đồ tươi,Lan Ngọc  ngỏ lời muốn ăn cá hấp,nàng liền mua cho cô một cái đầu cá.



Cá hấp cần tây, song khi Vỹ Dạ chuẩn bị bỏ cần tây vào xe đẩy,Lan Ngọc ghét bỏ ra mặt ném trở lại kệ.



Lâm Vỹ Dạ quay đầu, híp mắt nhìnLan Ngọc. Lan Ngọc nghiêm trang nói: "Không thích." Nàng nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, lắc đầu thở dài, "Với trình độ kén ăn này của cậu, về sau ai gả cho cậu, một ngày ba bữa thật khó hầu hạ mà."




Một bên nói, một bên kiếm nguyên liệu thay thế.Lan Ngọc bình tĩnh đáp: "Vậy sau này vất vả cho em rồi."



Thân thể Lâm Vỹ Dạ cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu.



Cả hai nhìn nhau thật sâu, ánh mắt cô nhìn nàng chắc chắn mà an tĩnh,nàng muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng không nói ra.Lan Ngọc tự nhiên kéo tay nàng nói: "Đi thôi, cùng về nhà."



Cả đêm Vỹ Dạ nghĩ về câu nói kia của Lan Ngọc



Lan Ngọc về phòng mình ôn tập,Vỹ Dạ ngồi ở bậc thang gần cửa ra vào hành lang.



Bên ngoài tuyết vẫn rơi, từng cơn gió giá buốt thi nhau rì rào thổi.




Nàng kéo cao cổ áo, gió không thổi được vào cổ, liền không còn lạnh.



Trên thực tế,nàng cảm thấy mấy ngày này trôi qua, tựa như một giấc mộng không chân thực.



Hết thảy đều không chân thực.



Vui vẻ không chân thực, hạnh phúc không chân thực, ấm áp không chân thực, yêu cũng không chân thực, câu nói kia của Lan Ngọc lại càng không chân thực.



Đối với Vỹ Dạ mà nói,hình như chỉ có cô độc cùng lạnh lẽo mới là chân thực nhất.



Nhưng loại cảm giác không chân thực này lại khiến nàng quyến luyến sa chân, hi vọng vĩnh viễn không tỉnh lại.



Lan Ngọc học đến 9h30, bỗng nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng dương cầm.



Nhưng không phải bản nhạc du dương mà là những âm phím loạn xì ngầu.



Cô run lên một lát, đặt bút xuống, đi xuống lầu.



Trong phòng khách lớn lộng lẫy, bên ô cửa sổ to cổ kính, đặt một chiếc dương cầm cổ điển.



Lâm Vỹ Dạ đang ngồi trên ghế, ấn loạn xạ mấy phím.



Nàng cúi đầu,Lan Ngọc lại gần cũng không phát hiện. Tạp âm liên tiếp vang lên khiến người nghe đau tai,Lan Ngọc nhìn bộ dáng chăm chú đánh đàn của Vỹ Dạ không khỏi buồn cười.



Cô đi quakhông lên tiếng, nàng đã ngẩng đầu nhìn cô



Nàng nhìn cô mất mấy giây mới nói: "Náo loạn đến cậu rồi?'



Lan Ngọc hai tay đút túi quần, dựa vào cây dương cầm, nhìn Vỹ Dạ nói: "Không có gì nhưng chỉ là đêm hôm khuya khoắt phát ra loại tạp âm này, thật có chút dọa hàng xóm đấy. Không khéo khiến không ít người muốn gặp tôi khiếu nại đâu."



"Khiếu nại cũng là khiếu nại cậu, dù sao tôi cũng sắp rời đi."



Nàng cúi đầu, nhìn bàn phím đen trắng đan xen.



Lan Ngọc tựa vào bên cạnh thân đàn, chăm chú nhìn nàng



Lâm Vỹ Dạ đặt bàn tay lên cây dương cầm, ấn lung tung vài phím, sau đó như nghĩ ra cái gì, ngẩng đầu hỏi: "Cậu đàn chứ?"



Lan Ngọc gật đầu, cánh tay vuốt nhẹ phím đàn, đứng thẳng người, vòng tay qua người Vỹ Dạ ngồi xuống phía sau lưng nàng. Lâm Vỹ Dạ  vô ý thức dịch chuyển lên phía trước một chút, Lan Ngọc lại càng xích lại gần nàng hơn.



Hai người cách nhau rất gần,Vỹ Dạ cảm giác được rõ ràng đùi ai đó dán sát vào mông mình, nàng thân thể cứng ngắc, ngay cả gương mặt cũng lộ vẻ căng thẳng.



Cô ngồi ngay sau lưng nàng,cánh tay vòng qua thân thể nàng, Lâm Vỹ Dạ cố gắng rụt người lại hết sức. Ngón tay Lan Ngọc ưu nhã lướt trên phím đàn, trong phòng khách bỗng vang lên âm thanh du dương trong trẻo.



Lâm Vỹ Dạ lần thứ hai phát hiện con người này không những anh tuấn mà ngón tay cô cũng rất đẹp, thon dài, trắng trẻo, khớp xương rõ ràng.



Nàng nhìn chằm chằm ngón tay Lan Ngọc đến xuất thần.



Ngón tay của cô như có ma pháp, có thể tấu ra những âm thanh rất diệu kì.



Lâm Vỹ Dạ đối với Lan Ngọc  lại thêm mấy phần ngưỡng mộ.



Thời điểm tiếng đàn dừng lại,Vỹ Dạ cũng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Lan Ngọc ánh mắt sáng long lanh, "Cậu thật lợi hại."



Lan Ngọc hạ lông mày, cười cười.



Nàng cũng nhẹ nhàng cười, sau đó hôn nhẹ lên môi cô



Lan Ngọc ánh mắt sâu thêm, cúi người muốn hôn.



Đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ ưu nhã, "Lan Ngọc đêm nay thật cao hứng, đã muộn vậy rồi còn chơi đàn."



Cả hai đều sững sờ.Vỹ Dạ khẩn trương mở to hai mắt, đè ép thanh âm: "Ai vậy?"



Lan Ngọc nhìn nàng nói: "Là mẹ Ngọc"








Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro