Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ hai Lan Ngọc có giờ tự học sớm, bắt đầu từ lúc 6h30 sáng. 5h30 sáng chuông đồng hồ reo.



Vỹ Dạ đang ngủ say, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động từ phía phòng khách.Nàng giật mình, cố mở mắt, tay phải cua cua khắp nơi bật đèn bàn. Phòng sáng lên,nàng bị ánh đèn đâm thẳng vào mắt, vội vàng chui vào chăn, mi tâm cau lại, giữa mơ hồ có chút buồn ngủ, lơ ma lơ mơ.



Phòng rất yên tĩnh, lại không có cách âm,nàng rõ ràng nghe thấy tiếng nước chảy. Rốt cuộc dùng hết sức bình sinh ngoi lên từ đống chăn đệm ấm êm, híp mắt uể oải nhìn đồng hồ đầu giường, mới 5h35p.



Giật mình nhớ hôm nay Lan Ngọc đi học sớm, lại híp mắt một cái, chờ ý thức thanh tỉnh, rốt cuộc cũng có thể vén chăn bước xuống giường.Nàng nhanh nhẹn cầm chun tóc đầu giường, vấn gọn mái tóc dài lên, rồi bước ra phòng khách.Lan Ngọc đang đánh răng, rửa mặt trong phòng tắm.Lâm Vỹ Dạ không tinh thần lắm uể oải dựa vào thành cửa, nhìn cô



Lan Ngọc đánh răng xong, mở vòi nước, khom người rửa mặt, sau khi dùng khăn bông khô lau mặt mới ngẩng lên từ tốn nói: "Thức dậy làm gì?"



Cô đi đến trước mặt nàng,ôm lấy mặt nàng hôn một cái vừa dịu dàng, vừa yêu chiều.



Lâm Vỹ Dạ giương mắt, đôi tay mảnh khảnh níu lấy cố áo Lan Ngọc, nhìn cô chăm chú, rồi nói: "Cậu ăn sáng ở ngoài hay ở nhà?"



Lan Ngọc suy nghĩ một lúc, "Ăn ở ngoài đi." Ngừng một chút, lại nói tiếp: "Còn sớm, em đi ngủ tiếp đi, chút còn đi làm."



8h30 Vỹ Dạ mới vào làm, bình thường đều ngủ đến 8h, quả thực giờ này dậy hơi sớm.



Vỹ Dạ buông cổ áo Lan Ngọc lách qua người cô đi về phía phòng tắm, "Chờ chút, tôi đi cùng cậu ra ngoài."



Lan Ngọc sững sờ, nghiêng người sang, vừa muốn mở miệng nói,Vỹ Dạ đã đem cô đẩy ra ngoài nói: "Ra ngoài, tôi muốn dùng nhà vệ sinh."



Lan Ngọc run lên, lập tức cười ra tiếng.



Người bị đẩy ra ngoài, cửa phòng tắm đóng lại, khóa trái bên trong.



Vỹ Dạ mở vòi nước rửa mặt, đánh răng nhanh chóng. Lúc sửa soạn qua loa xong, mới là 5h50p.



Trời còn chưa sáng, trên đường cũng vắng người, nhưng những người lao động như bảo vệ, công nhận đã âm thầm bắt đầu một ngày làm việc mới.



Nhân sinh ai chẳng có nỗi khổ, người người kiếm sống thật không dễ dàng gì.



Vỹ Dạ thu tầm mắt lại, kéo cánh tay Lan Ngọc "Cậu đi gì? Bắt taxi a."



"Uh. Đi xe bus hơi xa."



Nhà Vỹ Dạ cách trường Lan Ngọc quả thực rất xa, lúc trước nàng thuê phòng này cô đã rất không vui, cũng không đồng tình chỗ hiện tại.



Hai người đi qua chỗ bắt xe.



Bởi vì còn sớm, rất nhanh đã bắt được taxi.



Lan Ngọc mở cửa xe, Vỹ Dạ khom người ngồi vào trong, nhường vị trí bên ngoài cho cô,Lan Ngọc ngồi xuống sát cạnh nàng hỏi: "Lát nữa em muốn ăn gì?"



Vỹ Dạ nghiêng đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ đang mở, từng làn gió lành lạnh lùa vào mơn trớn làn tóc, khuôn mặt nàng nhè nhẹ, cực kì thoải mái,nàng híp mắt tận hưởng bầu không khí trong lành buổi sớm, sau đó mới quay lại, đưa tay nắm chặt tay Lan Ngọc  nói: "Tôi ăn gì cùng được, gần trường cậu có gì ăn ngon không?"



Lan Ngọc cầm ngược lại tay Vỹ Dạ để lên đầu gối, ra chiều suy nghĩ một hồi rồi nói: "Có một nơi cũng được lắm."


Ở cổng trường có một quán ăn, buổi sáng bán sữa, đến trưa thì bán cơm, tương đối sạch sẽ, hương vị cũng không tệ, đám Lan Ngọc  ghé qua rất thường xuyên.



Lúc mang Vỹ Dạ tới, vừa vào tới cửa đã nghe tiếng gọi từ sau lưng truyền đến, "Lan Ngọc"



Lan Ngọc quay đầu lại, thấy bọn Chipu đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ quen thuộc, còn có Cẩm Thơ, Thúy Ngân, Nam Thư bốn người ngồi quanh một cái bàn tròn.



"Ngọc, qua bên này đi." - Chipu gọi.



Lan Ngọc nghiêng đầu nhìn Vỹ Dạ. Nàng gật đầu, "Tôi thế nào cũng được."



Thực ra thì nàng cũng không muốn ngồi cùng đám bọn họ cho lắm. Nhưng... đây đều là bạn của Lan Ngọc, nếu nàng không ra ngồi chung với bọn họ, lại để giữa Lan Ngọc và bạn bè nảy sinh khúc mắc thì cũng không nên.



Lan Ngọc dẫn Vỹ Dạ qua, kéo ghế giúp nàng



Lâm Vỹ Dạ cũng coi như người từng trải sự đời nên cũng không quá câu nệ.


Lan Ngọc ngồi xuống bên cạnh nàng,cầm menu trên bàn đưa cho Vỹ Dạ , "Em muốn ăn gì?"



"Gì cũng được, cậu gọi cái gì tôi ăn cái đó." - Vỹ Dạ cũng không nhận menu mà đáp.



Lan Ngọc liền gọi hai món chiêu bài ở đây trước.



Cả bàn không ai nói câu nào với Vỹ Dạ, cũng không hề thấy lên tiếng chào hỏi gì. Bầu không khí chợt cứng nhắc. Ngược lại,Vỹ Dạ rất thản nhiên, ngồi thẳng tắp.



Kỳ thực Thúy Ngân có chút thích Vỹ Dạ dù mọi người đều không ưa. Cô nàng thấy bầu không khí hơi xấu hổ, cong mắt cười, chào hỏi Vỹ Dạ : "Chị Dạ, lâu rồi không gặp chị. Tối hôm qua thấy chị và chị họ đi cùng xe mà chưa kịp chào."



Đôi mắt của Thúy Ngân vừa tròn vừa sáng, đơn thuần đáng yêu.Lâm Vỹ Dạ cười: "Bình thường chị cũng hơi bận."



Nam Thư lập tức tiếp lời: "Sao cô không đi học? Học không ra gì sao?"



Ánh mắt Lâm Vỹ Dạ đảo mắt sang, nhìn cô ta một cái, cũng không muốn nhiều lời nên chỉ thuận miệng ừ một tiếng.



Lan Ngọc nghiêng đầu nhìn Vỹ Dạ, nàng làm như không thấy, bỗng nhiên đứng lên, làm vẻ có lỗi nói: "Không sao, tôi đi rửa tay chút."



"Tôi đi cùng em." - Lan Ngọc toan đứng dậy,nàng lại đè vai cô xuống, "Không cần đâu, mình tôi đi được rồi." Dứt lời đã đi về hướng nhà vệ sinh.



Tiệm cơm ngoài cổng trường này cũng rất có phong cách, không nói tới điểm sạch sẽ, khắp nơi đều có thể nhìn thấy rau xanh, ngay cả nhà vệ sinh cũng rất gọn gàng, còn để cả đàn hương nữa



Lâm Vỹ Dạ  đẩy cửa ra, kéo nắp ngồi xuống toilet, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, châm một điếu hút.



Sương trắng tỏa ra che tầm mắt, che lại vẻ xinh đẹp của nàng,bay lên cao rồi chầm chậm tản ra.



Lâm Vỹ Dạ buông mắt, nhìn bàn tay mình ngẩn người.



Dù cô có để ý tới việc chăm chút vẻ bề ngoài, mỗi ngày đều thoa kem dưỡng da tay, nhưng đôi tay này mãi mãi không thể so sánh được với đôi tay của những người đọc sách như Nam Thư trắng trẻo mịn màng, chưa từng dính nước xuân.



Nàng lật bàn tay lại, trong lòng bàn tay còn hằn rõ những vết chai.



Nàng hút được nửa điếu thuốc, ngồi bên trong một hồi để mùi thuốc lá tản đi.



Nhưng mùi khói không thể nói tản là tản,nàng ngồi nửa tiếng vẫn chưa ổn, dứt khoát mặc kệ, dù sao nàng chính là kiểu người này, che giấu làm gì.



Bàn tròn ngăn cách với gian phòng bằng tấm bình phong.Vỹ Dạ vừa tới, còn chưa đi vào trong đã nghe được giọng một người



Không hẳn là rất quen, nhưng đã từng nghe qua. Hình như là Cẩm Thơ em họ của Lan Ngọc



"Chị, em vẫn luôn muốn hỏi chị, có phải lần trước tiếp rượu Lâm Vỹ Dạ cho chị ăn nhầm gì không?"



Cẩm Thơ vừa dứt lời,Lan Ngọc  đã ngước lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn đối phương.



Cẩm Thơ nhíu mày, cũng mặc kệ nói tiếp: "Em biết chị không thích nghe, em cũng không có ý kiến gì với cô ấy, chẳng qua em thấy..."



Cẩm Thơ đắn đo hồi lâu,cô cũng biết là bản thân chẳng có tư cách đi quản chuyện này, nhưng cô thực sự cảm thấy không bình thường, nhịn không được nói tiếp: "Chẳng qua em thấy chị  bây giờ đang lãng phí cả thời gian lẫn tình cảm."



Nam Thư hô lên: "Tiếp rượu?" - Lần đầu tiên cô ta biết, tiếng rất to, "Trời ơi Ngọc cậu điên rồi à?!"



Chipu ngồi bên cạnh vội vàng che miệng cô ta lại, "Bà cô ơi cậu nhỏ tiếng chút được không?"



Nam Thư bị che miệng, hung hăng dẫm chân Chipu dưới bàn.



Chipu  buông tay ra, nhìn Lan Ngọc , nhỏ giọng góp lời: "Ừmm... tôi cũng nói trước, tôi không phải người thích lo chuyện bao đồng, cũng không có ý kiến gì, chỉ là tôi cũng thấy hai người không được thích hợp cho lắm..."



Lan Ngọc dựa lưng vào ghế, chằm chằm nhìn đám bạn hồi lâu, rồi đột nhiên cười lạnh.Cô cũng không nói gì, nhưng âm thanh lạnh lùng khó hiểu này không khỏi khiến người ta thấy xa lạ.



Mọi người cũng không nói gì thêm, bầu không khí như muốn đóng băng. Sau một lát,Cẩm Thơ kéo Thúy Ngân đứng lên, nói: "Chúng ta đi."



Nam Thư cũng bị Chipu kéo theo, mắng với: "Cậu chậm chút. Còn túi của tôi."



Chipu quay đầu, túm lấy túi xách của Nam Thư kéo cô nàng rời đi.



Trong nháy mắt, sau tấm bình phong chỉ còn im lặng, không còn âm thanh nào.



Lâm Vỹ Dạ không muốn vào quá sớm, không muốn để Lan Ngọc biết nàng đã nghe được cuộc nói chuyện lúc nãy, kẻo cô lại áy náy.



Bạn cô đều không thích nàng. Nghĩ kĩ thì chuyện này cũng không có gì khó ngờ. Đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ không đồng tình khi người bạn ưu tú mọi mặt của mình kết giao với loại con gái hư hỏng.



Chờ hai phút,nàng mới đi vào, tỏ vẻ kinh ngạc: "A? Mọi người đi hết rồi sao?"



Lan Ngọc cũng đang xuất thần, nghe được tiếng Vỹ Dạ mới hoàn hồn, đưa tay kéo nàng ngồi xuống, "Sao em đi lâu thế?"



Lâm Vỹ Dạ cười, "Hút điếu thuốc."



Lan Ngọc khẽ giật mình, ghé sát vào nàng mi tâm hơi nhíu, hồi lâu sau mới hỏi: "Sao vậy?"



Bữa sáng Lan Ngọc  vừa gọi đã tới, một bát phở bò, một cốc sữa tươi.



Lâm Vỹ Dạ  gắp phở lên, "Cũng không có gì, buổi sáng dễ thèm thuốc, cậu cũng biết mà."



Lan Ngọc vẫn nhíu mày, nhìn nàng chăm chú, có vẻ không tin.



Lâm Vỹ Dạ  cúi đầu ăn, tay trái sờ lên mặt Lan Ngọc cũng không nhìn sang mà nói: "Cậu ăn nhanh đi, sắp trễ rồi đấy."



Ăn xong đã gần sáu rưỡi.



Vỹ Dạ thúc giục Lan Ngọc. Đột nhiên Lan Ngọc giữ nàng lại, ánh mắt nặng nề nhìn nàng chăm chăm, nghiêm túc hỏi: "Vừa rồi có phải em..."



Muốn hỏi nàng có phải đã nghe thấy gì rồi không.



"À đúng rồi, hôm nay cậu đừng tới chỗ tôi." - Còn chưa kịp nói xong Vỹ Dạ  đã ngắt lời cô



Tâm trạng Lan Ngọc  lập tức chùng xuống, lông mày nhíu càng chặt, "Tại sao?"



Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc cười, "Vì hôm nay tôi muốn về thăm nhà một chút."



Nhéo cằm Lan Ngọc,ý cười trong mắt nàng càng sâu: "Nghĩ gì thế?"



Nói xong, lui về sau hai bước, vẫy tay với Lan Ngọc "Tôi đi trước đây, có gì gọi điện nhé."



Hai tay nhét túi áo, bước chân nhẹ nhàng hướng về đường cái.









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro