Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vỹ Dạ cúp điện thoại, đứng hồi lâu bên cửa sổ. Mặt trời đang dần chậm rãi vươn mình, treo lơ lửng trên bầu trời. Một ngày mới lại bắt đầu. Thời gian được bên nhau lại bớt đi một ngày.



Lúc Lan Ngọc tỉnh đã hơn 9 giờ. Mở mắt ra đã thấy nàng đang ngồi cạnh cô, cầm tay cô



Cô hơi ngồi dậy, "Em tỉnh lúc nào vậy?"



Vỹ Dạ cười cười: "Cũng được một lúc lâu rồi."



Lúc này Lan Ngọc mới ngồi hẳn dậy: "Sao lại không gọi Ngọc"



Ánh mắt Vỹ Dạ rơi vào mái tóc rối vò ngái ngủ của Lan Ngọc, đưa tay tới giúp cô vuốt lại, ôn nhu nói: "Là muốn cho Ngọc được ngủ thỏa thích đó, không phải trước giờ đều thiếu ngủ sao."



Hai tay Lan Ngọc áp vào mặt Vỹ Dạ, cúi xuống hôn nàng một cái rồi mới hỏi: "Ăn sáng chưa?"



Vỹ Dạ lắc đầu: "Chờ Ngọc mà."



Cô nhìn nàng rồi như chợt nhớ ra điều gì: "Hôm nay em không đi làm à?"



Vỹ Dạ gật đầu: "Em xin nghỉ rồi."



Lan Ngọc ngạc nhiên, hồi lâu mới lo lắng hỏi: "Sao vậy? Em thấy không khỏe chỗ nào à?" - Vừa nói, vừa lần tay lên trán nàng



Vỹ Dạ đè tay cô xuống: "Em không sao đâu mà. Chỉ là thấy dạo này làm việc hơi mệt nên muốn nghỉ một thời gian."



"Em định nghỉ bao lâu?"



"2 tháng"



Lan Ngọc hơi kinh ngạc: "Lâu vậy cơ à?"



Nàng ừ một tiếng: "Em làm công việc này cũng lâu rồi, thấy mệt quá."



"Vậy thì nên nghỉ ngơi." - Lan Ngọc đau lòng, hai tay ấp bên má Vỹ Dạ, lại hôn lên môi nàng rồi tiếp: "Em đi rửa mặt đi, chúng ta cùng ra ngoài ăn sáng."



Lan Ngọc chuẩn bị ra ngoài thì nhanh gấp nàng mấy lần. Rõ ràng nàng còn sửa soạn trước, kết quả lại là Lan Ngọc đã sẵn sàng còn nàng vẫn đang trong phòng tắm chải tóc.



Mùa hè nóng nực,nàng phải buộc tóc cao một chút.



Lan Ngọc đứng dựa bên cửa phòng tắm, nhìn Vỹ Dạ cười.



Lâm Vỹ Dạ vừa soi gương chải đầu vừa nói: "Ngọc đừng giục em, càng giục em càng không nhanh được."



Lan Ngọc cười: "Ngọc cũng đâu có giục em."



Hai tay nàng giơ cao trên đầu, quấn mấy vòng dây thun, nghiêng đầu nhìn cô cười.



Mặt mày Lan Ngọc chỉ toàn thấy vui vẻ, "Em cười cái gì?"



Vỹ Dạ buộc tóc xong, soi gương lại một lần mới hài lòng. Nàng đi tới ôm eo cô kiễng chân lên hôn cô, "Vui thì cười thôi."



Nàng vẫn cười, xoa xoa cằm cô: "Ngọc đó, đối với em tốt như vậy, tất nhiên em rất vui."



Lan Ngọc cười ra tiếng, choàng tay qua vai nàng? ôm nàng ra ngoài, "Em dễ thỏa mãn đến vậy cơ à?"



Hai người ra cửa đổi giày,Vỹ Dạ nghiêm túc gật đầu, "Em là người rất dễ thỏa mãn đó nhé."



Có một người thương nàng vậy là đủ.



Mới hơn chín giờ, nắng bên ngoài đã chói chang, cách một lớp kính vẫn cảm nhận được hơi nóng.



Lâm Vỹ Dạ ngửa đầu, nhìn ánh mặt trời loang loáng bên ngoài, đâm ra hơi buồn bực: "Nóng như vậy ra ngoài kiểu gì đây?"



"Thời tiết này chỉ có thể ở trong nhà thôi." - Lan Ngọc thấy gói bánh của Vỹ Dạ mãi chưa xong thì ăn cùng, phần nhân bánh thì đút hết cho nàng



Vỹ Dạ nhai nhai mấy cái, như chợt nghĩ ra gì đó, nheo mắt nhìn cửa sổ rồi lại nhìn Lan Ngọc "Hay là đi xem phim đi, hình như chúng ta còn chưa đi xem phim với nhau lần nào đâu."



"Được."



"Sau đó thì tới khu vui chơi nhé."



Ra chiều suy nghĩ một chút lại nói tiếp: "Khu vui chơi mấy giờ đóng cửa nhỉ? Chúng ta phải sắp xếp thời gian hợp lý chút. Ngọc thấy..."



Vỹ Dạ đột nhiên im lặng. Bởi nàng phát hiện lan Ngọc đang nhìn mình cười.



Nàng mấp máy môi hỏi: "Ngọc lại cười cái gì?"



Lan Ngọc dựa vào thành ghế, hai tay vòng trước ngực, vẫn chẳng nói gì mà chỉ nhìn Vỹ Dạ cười.



Nàng theo bản năng đưa tay lên sờ mặt một lượt, "Trên mặt em có gì à?"



Lan Ngọc duy trì im lặng như cũ, chỉ cười không đáp



Vỹ Dạ thấy cô cười như thế cũng cười theo: "Ngọc cứ cười đi,Ngọc thấy vui là được rồi."



Nàng đứng lên rồi nói tiếp: "Chúng ta đi thôi."



Vỹ Dạ đi trước ra khỏi quán ăn,Lan Ngọc đi sau thanh toán, tranh thủ châm một điếu thuốc. Lúc đi ra thấy Vỹ Dạ đang ngồi bên đường, trêu chọc chú cún con đang được chủ dắt đi dạo.Lan Ngọc đứng đằng xa, đột nhiên dừng bước chân.



Nàng ngồi ở đó, ánh mặt trời dát lên người nàng,khóe miệng cong cong, từng chút từng chút vuốt ve chú cún nhỏ, từ khóe mắt tràn ra chỉ thấy ôn nhu.



Lan Ngọc ngắm nhìn Vỹ Dạ nụ cười trên mặt thu lại, trong lòng bỗng dưng như bị đâm một cái.



Nàng ấy dũng cảm, nàng ấy kiên cường, nhưng chung quy cũng chỉ là một người con gái bình thường. Nàng sẽ thích đi khu vui chơi, sẽ cưng chiều động vật nhỏ...



"Ngọc" - Vỹ Dạ nghiêng đầu muốn nhìn Lan Ngọc mà không thấy đâu, lại bắt gặp cô đang đứng cách đó không xa. Nàng chào tạm biệt chủ của chú chó, đứng lên đi về phía cô



"Ngọc đứng đây làm gì vậy, mau đi thôi." - Nàng nắm tay cô muốn kéo đi lại bị bàn tay to lớn ấm áp của cô bao ngược lại.



Vỹ Dạ bị giữ chặt, không đi được liền quay đầu lại hỏi: "Sao thế?"



Lan Ngọc nhìn nàng hỏi: "Em thích chó con à?"



Vỹ Dạ không nghĩ Lan Ngọc lại đột nhiên hỏi mình câu này, hơi sửng sốt, một lúc mới phản ứng lại. Nàng cười: "Ừm. Chó con đáng yêu mà."



"Con chó vừa nãy là giống gì vậy?"



Vỹ Dạ đáp: "Là Bolognese, Ngọc không biết à?"



Lan Ngọc suy nghĩ một lúc bỗng nhiên nói: "Nếu em thích không bằng nuôi một con đi."



"Hả?"



Lan Ngọc tiếp: "Chờ Ngọc nhập học, Ngọc sẽ không ở kí túc, hai chúng ta cùng thuê một phòng trọ bên ngoài. Nếu em thích chúng ta cùng nuôi được không?"



Tim Vỹ Dạ nhói lên, hai mắt cay đến suýt rơi lệ.



Nàng vội vàng che giấu, nói: "Thôi đừng, nuôi chó chính là cả đời có trách nhiệm với nó, em lại không kiên nhẫn được như vậy đâu, chỉ là thích ngắm mấy con chó đáng yêu của người khác thôi. " Nói xong lại quả quyết lắc đầu: "Nói chung là em không nuôi đâu."



Lan Ngọc gật đầu, "Nhìn em là biết, đúng kiểu thích thì nuôi, không thích nữa thì mặc kệ."



Cô về cơ bản nhất nhất nghe theo nàng



Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc, hốc mắt không kìm được lại hơi rát,nàng vội vàng quay đầu đi, chỉ về phía trước, "Chúng ta lên tàu điện ngầm đi, tới nội thành chơi."



"Đi thôi." - Lan Ngọc kéo nàng băng qua đường, không chú ý tới Vỹ Dạ đang né đi, ở nơi cô không nhìn được lặng lẽ rơi nước mắt.



Không có sau này, nàng không bao giờ còn cơ hội ở cùng cô, cùng nhau nuôi chó con.



Chỉ còn gần hai tháng, Vỹ Dạ muốn cùng Lan Ngọc làm hết những việc mà một đôi yêu nhau sẽ làm. Xem phim, dạo phố, tới khu vui chơi, đi du lịch,...



Hai tháng này, hầu như ngày nào Lan Ngọc cũng đều bên cạnh Vỹ Dạ, bọn Chipu, Cẩm Thơ muốn hẹn cô đi chơi bóng,cô đều nói không rảnh. Hôm nay đã là lần thứ tám hẹn Lan Ngọc



Cả hai ngồi trong nhà xem tivi, điều hòa mát rượi, Vỹ Dạ nằm trên đùi Lan Ngọc thỉnh thoảng bóc nho cho cô. Khi chuông điện thoại vang lên, nàng từ ghế salon với lấy đưa cho Lan Ngọc. Cô nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, bắt máy.



Từ đầu bên kia, giọng Chipu oang oang: "Ngọc! hẹn chơi bóng cậu có ra không? Nghỉ hẳn hai tháng mà cậu chẳng chịu thò mặt tới một lần, cậu không thể trọng sắc khinh bạn, có cô vợ nhỏ là quên chị em thế chứ!"



Tiếng Chipu rất lớn,Vỹ Dạ cũng có thể nghe thấy được. Thấy Lan Ngọc định từ chối, Vỹ Dạ hơi kéo ống tay áo cô, nhẹ giọng nói: "Ngọc đi đi."



Lan Ngọc rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt như muốn nói: "Không phải em nói muốn ở cùng Ngọc sao?"



Vỹ Dạ cong môi cười, "Đi đi, em còn chưa nhìn thấy Ngọc chơi bóng bao giờ."



Lan Ngọc mất hút liền hai tháng cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện, nhưng cùng đi còn có cả Vỹ Dạ. Bầu không khí bỗng chốc trở nên xấu hổ, không ai chào đón nàng



Chỉ mỗi Thúy Ngân nhiệt tình kéo tay nàng, cười thật chân thành: "Chị Dạ cũng tới à, em lâu lắm rồi không được gặp chị đấy."



Lâm Vỹ Dạ cười cười: "Chào em."



Thúy Ngân vẫn kéo tay Vỹ Dạ , nói: "Chúng ta tới bên kia ngồi đi, kệ bọn họ chơi."



Vỹ Dạ gật gật đầu, nói với Lan Ngọc : "Vậy em sang bên kia chờ Ngọc nhé!"



"Ừm, chơi một lúc rồi sẽ đi ăn cơm với em." - Lan Ngọc lấy chìa khóa và điện thoại từ trong túi quần ra đưa cho Vỹ Dạ



Nàng nhận lấy, cho vào túi xách của mình, rồi cùng Thúy Ngân tới ngồi ở chỗ dành cho khán giả cạnh sân bóng rổ.



Thúy Ngân cùng Vỹ Dạ ngồi xuống, đang định nói chuyện với Vỹ Dạ thì bị Nam Thư kéo lấy.



Thúy Ngân quay đầu lại, thấp giọng nói: "Cậu làm gì đấy?"



Nam Thư cau mày, "Cậu nhiệt tình với cô ta như vậy làm gì, cậu điên à?"



Cô ta lôi Thúy Ngân đi bằng được, cách Vỹ Dạ rất xa, sang hẳn một chỗ khác ngồi.



Vỹ Dạ liếc mắt về phía sân bóng, cũng chẳng có hứng thú quan tâm tuồng kịch của hai nữ sinh bên cạnh.



Trong mắt nàng chỉ có Lan Ngọc. Chỉ cần có cô thương nàng là đủ rồi.



Lan Ngọc chơi bóng nhưng ánh mắt vẫn một mực dán lấy Vỹ Dạ, cũng không chuyên tâm để ý bóng. Hai cô gái ngồi một bên, chỉ còn lại một mình Vỹ Dạ



Cô thấy chỉ có mình nàng ngồi đó, trong lòng đột nhiên trào dâng một cơn giận dữ khó tả. Lan Ngọc ném bóng cho Cẩm Thơ, bước nhanh lên khán đài.



Sân bóng lập tức rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn theo Lan Ngọc đang đi về phía Vỹ Dạ



Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc đang đi tới, ngây cả người: "Sao vậy? Sao không chơi tiếp?"



Lan Ngọc cũng không trả lời, kéo Vỹ Dạ đứng lên, cầm túi xách của nàng "Chúng ta đi thôi."







Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro