Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kể từ ngày hôm đó,Lan Ngọc từ nhà Vỹ Dạ rời đi,nàng không còn nhìn thấy cô nữa.



Lan Ngọc không còn đến tìm Vỹ Dạ, nàng biết, cô đã từ bỏ rồi.



Là vì nàng đã nói những lời tuyệt tình, để cô buông tay. Đây đúng là kết quả mà nàng mong muốn.



Ninh phu nhân rất ghét nàng, chán ghét đến cùng cực, ghét nàng chạy đến trường đại học tìm Lan Ngọc, chán ghét đến tát nàng một bạt tai không thương tiếc, bảo nàng cút được bao xa thì cút xa bấy nhiêu cho bà, đừng để bà nhìn thấy nàng lần nữa.



Bà chán ghét nàng đến thế, dù hiện tại nàng cố gắng trở lên ưu tú hơn, thì bà ấy cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận.



Huống chi Cris Phan trước kia đã từng nói, Gia đình Lan Ngọc là một đại gia tộc, kiếm được một cô dâu môn đăng hộ đối với gia đình cô ấy là việc chẳng dễ dàng.



Hiện tại nàng có tiền thì thế nào,nàng vẫn mãi là cô gái xuất thân thôn quê, con một gia đình nghèo khổ sống ở vùng núi hẻo lánh, không giáo dưỡng, không có tri thức, không bằng cấp.



Một người như Lan Ngọc,vốn phải cùng một tiểu thư dịu dàng, đoan trang, có học thức, có nhân cách ở bên nhau.



Ở cùng nàng ngoại trừ tra tấn lẫn nhau, có gì tốt?



Tám năm trước bị ép rời xa Lan Ngọc, Vỹ Dạ đã rất thống khổ, rất đau đớn, thật không tưởng tượng nếu lại chịu đựng điều đó một lần nữa, liệu nàng có thể vực dậy được không?



Nàng không muốn tại thời điểm yêu thương nồng nàn phải chia lìa. Tốt nhất khi còn lí trí, khi còn dừng lại được thì không nên trầm mê.



Sau hôm đó,Vỹ Dạ vẫn sinh hoạt như trước đây, đi ngủ, đọc sách. Thời gian như quay lại lúc nàng chưa gặp lại Lan Ngọc bình thản, vô ưu, vô lo.



Nhưng những người xung quanh đều nhìn ra được, Dạ tỷ của bọn họ rất lâu không cười, có vẻ cô ấy có điều phiền muộn.



Ngay cả nhân viên trong nhà hàng cũng nhìn ra, Cris Phan là người thân cận nhất với nàng lại càng hiểu rõ. Thế là vào trận tuyết cuối cùng của mùa đông, anh liền lấy lí do nghỉ phép chở Vỹ Dạ đi khu trượt băng.



Trên núi so với nội thành lạnh hơn rất nhiều, dù đã mặc quần áo kín mít, dày sụ, to đùng như gấu bắc cực nhưng khi vừa vào đến núi là Vỹ Dạ đã run lên lẩy bẩy.



Cris Phan đỗ xe vào bãi xong xuôi, xuống xe liền thấy Vỹ Dạ đang rụt đầu, rụt cổ, run lẩy bẩy như bà lão 80, mặt mũi chôn kín dưới lớp mũ và khăn quàng, co rúm người đứng ở cạnh xe chờ anh



Cris cười run người, "Có lạnh đến như vậy đâu."



Anh đi đến phía cốp xe, chất hành lí của hai người xuống. Bọn họ dự định ở đây hai ngày.



"Đi thôi, đến khách sạn cho đỡ lạnh." - Cris một tay xách vali, một tay kéo Vỹ Dạ, dắt nàng đi đến phía sảnh khách sạn.



"Cô chính là thân thể quá kém mới sợ lạnh đến lợi hại như vậy, tôi nhìn cô ấy à sức khỏe như bà lão 80 tuổi già yếu vậy, tốt nhất là chăm chỉ rèn luyện thân thể lên, chờ..."



Cris còn chưa nói hết, đột nhiên dừng lại.



Vỹ Dạ cũng không nghĩ tới vậy mà tại đây có thể đụng phải Lan Ngọc



Lan Ngọc mặc trang phục công sở nghiêm cẩn, sau lưng còn có mấy nhân viên mặc đồng phục công sở theo sau, đoán chừng là có công việc ở đây.



Cris Phan sửng sốt một chút, liền lập tức lấy lại tinh thần, cười chào hỏi: "Ninh tổng, thật trùng hợp, chị là...đến làm việc sao?"



Ánh mắt Lan Ngọc rơi vào bàn tay vẫn đang nắm chặt tay Vỹ Dạ của Cris, chỉ một giây, liền dời ánh mắt, không nhìn Cris Phan lấy một cái, cũng không liếc mắt nhìn Vỹ Dạ một chút, trực tiếp coi hai người như không khí, bỏ qua hai người họ đi thẳng ra ngoài.



Cris Phan lần đầu bị người ta không thèm để ý, sửng sốt mấy giây, rồi liền quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng xa xa của Lan Ngọc "Mả mẹ nó, người này đúng là con mắt để trên đỉnh đầu."



Anh quay đầu nhìn Vỹ Dạ lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ?"



Lâm Vỹ Dạ lắc đầu, rút tay ra khỏi tay Cris, xỏ vào túi áo, "Anh hoàn thành thủ tục nhận phòng đi, tôi qua bên kia ngồi nghỉ một lát."



Nàng đi đến khu nghỉ ở sảnh khách sạn, thả mình trên ghế salon, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.



Lan Ngọc đã đi rất xa, rất xa, chỉ lưu lại một thân ảnh nhỏ bé xa xôi.



Cô đại khái là đến đây làm việc, chắc là vụ bên khu trượt tuyết.



Vỹ Dạ xuất thần nhìn thật lâu, thẳng đến khi Cris gọi nàng "Đi."



"Ừm, tới đây." - Nàng đứng lên, đi theo sau lưng anh cùng nhau lên thang máy.



Cris đặt 2 gian phòng xa hoa sát cạnh nhau, lên lầu,anh đem chìa khóa thả vào tay nàng, nói: "Chuẩn bị xong liền xuống nhé, chút nữa tôi dẫn cô đi trượt tuyết."



Vỹ Dạ ừ một tiếng, không có tinh thần gì.



Cris nhìn nàng một cái, thở dài, "Lâm Vỹ Dạ, nếu cô thực sự thích cô ta đến vậy, cứ làm theo trái tim cô mách bảo đi."



Lâm Vỹ Dạ buông thõng mắt, nửa ngày, khe khẽ lắc đầu, "Không có kết quả."



Nàng xoay người, quẹt thẻ đi vào phòng.



Đóng cửa lại,Vỹ Dạ buông mình xuống giường, không muốn nhúc nhích. Nàng mở to mắt, nhìn trân trân lên trần nhà. Trong đầu tất cả đều là hình ảnh của Lan Ngọc, so với lần trước gặp hình như cô gầy hơn, nhìn hốc hác, mệt mỏi hơn.



Trong lòng Vỹ Dạ bỗng có một loại cảm giác không nói ra lời, vừa bất lực vừa đè nén.



Nàng nhắm mắt lại, cố gắng đem hình ảnh Lan Ngọc vứt khỏi trí óc.



Mới chợp mắt được một lát, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Cris Phan ở bên ngoài hô: "Lâm Vỹ Dạ đi thôi."



"Ra đây." - Nàng rời giường, với lấy chiếc áo khoác để sẵn bên cạnh, đi ra ngoài.



Nơi trượt tuyết rất nhiều người,Vỹ Dạ mặc đồ trượt tuyết, cùng đồ bảo hộ cẩn thận, chậm rãi đi theo sau Cris



Anh quay đầu nhìn nàng "Có muốn tôi dạy cô trượt không?"



Vỹ Dạ chống gậy trượt xuống, chậm rãi đi, cúi đầu nhìn đường, "Tôi tự trượt được."



Cris Phan bật cười: "Được rồi, vậy cô tự chơi đi, cẩn thận ngã bò ra đó."



"Biết rồi, đừng ở đây lề mề nữa."



"Mẹ kiếp, cô đây là đang ghét bỏ người bạn này đó hả." - Cris cười một tiếng, dứt khoát mặc kệ nàng



Vỹ Dạ lướt trên tuyết, nhưng hoàn toàn là thể loại mù tịt kĩ thuật, thời điểm nàng lần thứ tư lồm cồm bò dậy từ đường trượt, Cris cùng lần thứ tư đem nàng kéo lên, đã không còn cười cợt nữa, mà chỉ muốn túm thẳng ai đó về khách sạn, "Tôi thấy cô rõ ràng là không muốn trượt, nhìn cô đi, tâm tình thì chẳng khá lên được ngược lại còn làm tổn thương thân thể."



Một bên nói, một bên kéo Vỹ Dạ xuống chiếc ghế gần đó, "Té chỗ nào, đau không?"



Nàng lắc đầu, "Không đau."



Cris nhìn nàng chằm chằm một lát, "Tâm tình đã khá hơn chút nào chưa?"



Lâm Vỹ Dạ nghiêng đầu nhìn anh, nhịn không được cười: "Anh cảm thấy thế nào, tôi té bốn lần, tâm tình sao có thể tốt lên được chứ?"



Cris cũng cười lên, "Nói để tôi dạy cho thì không chịu cơ."



Nàng ừ một tiếng, đôi mắt nhìn ra ngọn núi tuyết trắng xóa trước mặt, giống như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau mới nói: "Trước kia,Lan Ngọc nói muốn dạy tôi trượt tuyết."



Cris sững sờ, nhìn Vỹ Dạ



Vỹ Dạ nhớ tới rất nhiều việc trước kia, cười nói với Cris: "Lan Ngọc rất lợi hại, tưởng như cái gì cũng tinh thông, Lan Ngọc đọc toàn sách tiếng anh, còn biết chơi dương cầm, đánh bóng rổ cũng rất giỏi,Lan Ngọc ấy còn biết trượt tuyết, bơi lội, múa võ,..."



"Lâm Vỹ Dạ"



Nàng ánh mắt như mất tiêu cự, cứ nhìn mông lung về phía trước, thấp giọng: "Những cái này,Lan Ngọc đều nói muốn dạy tôi. Bởi vì tôi cái gì cũng không biết,Lan Ngọc còn nói về sau chúng tôi còn rất nhiều thời gian, tôi muốn học cái gì, Lan Ngọc đều có thể dạy tôi."



"Lâm Vỹ Dạ cô đừng như vậy..."



Nàng bỗng nhiên không nói,cúi đầu xuống, nước mắt im lặng rơi.



Cris nhìn nàng, khe khẽ thở dài, lặng lẽ đưa tay xoa đầu nàng "Đừng suy nghĩ nhiều."



Lan Ngọc đứng đối diện không xa, bên trong một cái đình ở khu trượt tuyết, vừa vặn có thể nhìn thấy vị trí của Vỹ Dạ cùng Cris Phan



Cô nhìn hai người phía xa đến xuất thần, hai người kia ngồi sát cạnh nhau, không biết đang nói cái gì. Lan Ngọc nhìn thấy Cris nhẹ nhàng xoa đầu Vỹ Dạ, sau đó hai người không biết nói cái gì, Cris lôi kéo Vỹ Dạ đứng dậy, cả hai rời khỏi khu trượt.



Lan Ngọc nhìn bóng lưng thân mật gần gũi của hai người, đột nhiên cảm thấy 8 năm chờ đợi của mình trở thành một câu chuyện tiếu lâm đầy châm chọc.



Mạc Văn Khoa từng hỏi Lan Ngọc, bộ dạng khổ sở này đáng không? Có lẽ Lâm Vỹ Dạ đã sớm quên cô,cũng đã sớm có người khác, nếu đến lúc ấy thật sự xảy ra chuyện đó, cô phải làm gì?



Giả thiết này Lan Ngọc nghe thôi đã cảm thấy đau lòng, bây giờ thì hay rồi giả thiết năm nào thành sự thật, cô nói không ra tư vị hiện tại giày xéo trong lòng cô



Lan Ngọc chỉ là đột nhiên cảm thấy nếu lúc trước không gặp Lâm Vỹ Dạ, đời này cô đã sống thật tốt rồi.



Nàng là kiếp nạn lớn nhất của cô. Nếu như quay ngược thời gian,cô sẽ không vì nàng mà rung động, sẽ không thích nàng, sẽ không cho nàng cơ hội trêu chọc cô



Từ khu trượt tuyết trở về,Vỹ Dạ lại nhốt mình trong phòng thật lâu, thẳng đến khi cảm xúc ổn định một chút mới đi ra ngoài.



Thì ra Vỹ Dạ nghĩ rằng sẽ không gặp lại Lan Ngọc lần nữa. Lan Ngọc sẽ gặp và kết hôn với một cô tiểu thư môn đăng hộ đối, tốt đẹp, xứng đáng với cô ấy, còn nàng sẽ trông coi nhà hàng này cả đời.



Thẳng đến trung tuần tháng 03.



Lâm Vỹ Dạ lần đầu gặp Mạc Văn Khoa là tại cửa hàng sách của nàng



Lúc đó là ban đêm,nàng đang ở cửa hàng sách đối chiếu sổ sách, thu chi,Mạc Văn Khoa đột nhiên xông tới, vừa nhìn thấy nàng đã quát lớn: "Lâm Vỹ Dạ, mẹ khiếp, cô còn có chút lương tâm nào không?"



Vỹ Dạ ngồi ở quầy thu ngân, bị hét lớn, giật mình quay lại, nghi hoặc nhìn người vừa đến hỏi: "Anh là ai?"



Mạc Văn Khoa mắt đỏ ngầu: "Cô muốn chia tay thì cứ nói thẳng ra! Nếu từ đầu cô lưu lại nửa lời cho cậu ta, có lẽ cậu ta đã không ngốc nghếch chờ đợi cô mòn mỏi như vậy! Cô năm đó không nói tiếng nào rời đi, đem cậu ta ném lại đó, cô có biết hay không mỗi ngày cậu ấy như kẻ điên đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm cô, cậu ấy không gọi được cho cô, tra không được tin tức của cô, liền không dám rời Vân Nam, đi khắp Vân Nam dò hỏi tung tích của cô, cơ hồ lật tung đất Vân Nam rồi, vậy mà vẫn không tìm thấy cô, cậu ấy còn một mình một người ngồi ở đầu cầu khóc."



"Khai giảng, trường gọi điện thoại triệu tập, cậu ấy bắt buộc phải đi. Sau này trở về cậu ta đoạn tuyệt tất cả bạn bè thân quen, bởi vì cảm thấy là tại bọn họ khi dễ, cô lập cô mới khiến cô đau lòng mà ra đi, nhưng càng như thế cậu ấy càng tự trách mình nhiều hơn, cậu ấy trách mình không đủ sức bảo vệ cô, dù cô nhẫn tâm ném cậu ta lại một mình, cậu ấy cũng chưa bao giờ hận cô, những năm nay, cậu ấy một mực áy náy, tự trách. Cậu ấy nói với tôi, chờ tìm được cô, phải che chở cho cô thật tốt, nhất định không để bất kì ai khi dễ, tổn thương cô."



Lâm Vỹ Dạ mặt đã đẫm lệ, "Anh đến cuối cùng là muốn nói gì?"



"Tôi muốn nói gì? Lâm Vỹ Dạ cô biết Lan Ngọc những năm nay sống như thế nào sao? Cậu ấy đời này không may thích cô, cô bỏ rơi cậu ấy, cậu ấy là kẻ ngốc, nhất định muốn chờ cô, chờ đến 8 năm, chờ đến khi cô nói cho cậu ấy biết cô chưa từng nghĩ đến cậu ấy, chờ đến khi tận mắt thấy cô cùng người khác!" - Mạc Văn Khoa mắt đã ướt nhòe, anh hung hăng lau nước mắt, giọng nghẹn lại: "Lâm Vỹ Dạ tôi hôm nay đến tìm cô, không phải chuyện gì khác, chỉ xin cô khuyên Lan Ngọc một chút, để cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều làm việc quá sức, không ăn không nghỉ, như thể không cảm nhận được gì nữa rồi, tôi sợ cơ thể cậu ấy không thể chịu được..." - Mạc Văn Khoa nói, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Cô không thích cậu ấy cũng được, nhưng nể tình hai người đã từng bên nhau, cũng đã từng yêu, cô đi khuyên bảo một chút, để cậu ấy quên cô, cố gắng nghỉ ngơi, sinh hoạt cho tốt."



Lâm Vỹ Dạ lái thẳng xe đến công ty Lan Ngọc lúc này khuôn mặt nàng đầm đìa nước mắt, nước mắt thi nhau rơi ướt đẫm áo.



Nàng đưa tay lau mặt, nước mắt lại thi nhau chảy ra, làm sao cũng không ngừng lại được.



Nàng không biết từ lúc nào mà nàng trở nên thích khóc thế này.



Giống như dính vào việc liên quan đến Lan Ngọc, Vỹ Dạ liền không cách nào khống chế cảm xúc của bản thân.



Xe dừng lại ở bên ngoài công ty Ninh thị, xuống xe, nàng cơ hồ chạy vội vào đại sảnh.



Chờ gặp Lan Ngọc nàng nhất định phải mắng cô, tại sao cứ nhất định phải tra tấn nàng mới chịu được?



Vừa chạy vào đại sảnh, vừa vặn đụng phải Lan Ngọc từ bên trong đi ra.



Cách lần gặp nhau gần nhất tại khu trượt tuyết đã là 1 tháng.



Thời gian dài đến độ Lan Ngọc cảm thấy đời này đại khái cô sẽ không gặp lại nàng nữa. Đến mức giờ phút này,Vỹ Dạ đang ở đây, ngay trước mặt cô, Lan Ngọc còn cảm thấy không thực.



Vỹ Dạ đang khóc. Nước mắt không cầm được thi nhau rơi xuống như mưa.



Lan Ngọc nhìn nàng, nháy mắt hốt hoảng. Nhưng cô không nói gì, chỉ đứng như vậy nhìn nàng



Vỹ Dạ lấy tay lau nước mắt, nhìn Lan Ngọc  hỏi: "Ngọc có biết mấy giờ rồi không?"



Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ chằm chằm, không đáp.



Lâm Vỹ Dạ gắt gao cắn môi, muốn đem nước mắt nén lại, nhưng nước mắt cứ vô pháp vô thiên ào ạt tràn ra. Hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn không rõ nét mặt Lan Ngọc lúc này, "Lan Ngọc, tôi lúc đầu đáng nhẽ không nên trêu chọc Ngọc, nếu trước không trêu chọc Ngọc thì mấy năm nay tôi cũng không thống khổ như vậy."



Lan Ngọc ngơ ngẩn nhìn Vỹ Dạ một hồi lâu sau mới hỏi: "Em muốn nói cái gì?"



Vỹ Dạ cắn chặt môi dưới, một giây sau liền bổ nhào vào lòng Lan Ngọc. Nàng ôm chặt lấy cô, nước mắt vẫn ướt nhòa hai mắt, "Thật xin lỗi, năm đó em không nên bỏ rơi Ngọc, cũng không nên dối gạt Ngọc, không nên nói không nghĩ đến Ngọc, em không thể chịu đựng nổi nữa,...Lan Ngọc chúng ta hãy ở bên nhau, mặc kệ tất cả,Ngọc có đem em đến vực sâu, hố lửa, em cũng sẽ mãi đi cùng Ngọc"



Vỹ Dạ ôm chặt Lan Ngọc, nước mắt thấm ướt vạt áo cô. Thân thể nàng run run, nghẹn ngào nói: "Em thích Ngọc, Ninh Dương Lan Ngọc em vẫn luôn thích Ngọc"



Lan Ngọc vẫn đứng đó, không phản ứng, mặc Vỹ Dạ ôm chặt cô



Nếu không phải cảm giác chân thực của người trong ngực, nhiệt độ, hơi ấm, mùi hương,Lan Ngọc thậm chí hoài nghi rằng mình đang nằm mơ.


Qua thật lâu, lâu đến mức Vỹ Dạ nghĩ Lan Ngọc sẽ không đáp lại nàng, rốt cuộc Lan Ngọc cũng chịu mở miệng, tiếng nói có chút khô khốc, mang theo ngữ khí không xác định, "Có phải thật vậy không?"



Vỹ Dạ ôm Lan Ngọc chặt hơn, vừa khóc vừa gật đầu, "Là thật. Em thích Ngọc, 8 năm qua chưa hề thay đổi, em luôn nhớ Ngọc, những lời trước đây đều là gạt Ngọc"



Lan Ngọc kinh ngạc, có chút không dám tin. Cô vịn vai Vỹ Dạ, nhẹ nhàng đẩy nàng ra. Cô nhìn sâu vào đôi mắt long lanh nước, phảng phất muốn nhìn sâu vào bên trong nội tâm nàng



Vỹ Dạ mím chặt môi, cùng Lan Ngọc mặt đối mặt.



Qua thật lâu,Lan Ngọc mới hỏi: "Lâm Vỹ Dạ em lại muốn gạt tôi."



Vỹ Dạ lắc đầu, nắm chặt tay Lan Ngọc nhìn cô nói: "Ngọc đi theo em đi."






Tobe Continue

P/S: Sau bao ngày làm thống khổ con dân gào thét khóc  lên khóc xuống thì 2 bả đã vể với nhau rồi nha 😂😂.  Cuộc đời nỡ hoa a~~. Mà khoan..... Bà Ngọc có vẻ chưa tin vào những gì bả vừa nghe. Hóng chap tiếp để biết 2 bả sao nha 😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro