Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Một hàng dài người xếp hàng ở quầy thu ngân chờ tính tiền.


Vỹ Dạ đứng sát vào Lan Ngọc, tay bị cô một mực nắm lấy.



Phía trước còn mấy người nữa,Vỹ Dạ cảm thấy nhàm chán, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.



Trước quầy thu ngân, đặt một giá bao cao su, như sợ người ta không nhìn thấy, ông chủ còn đặc biệt để một cách bắt mắt nhất.



Lâm Vỹ Dạ nhìn chằm chằm một hồi, quay đầu lại, nhìn Lan Ngọc



Lan Ngọc cũng nhìn nàng ánh mắt sâu sắc.



"Cái này... của nhãn hàng nào tốt?" - Lâm Vỹ Dạ hỏi



"Không biết nữa."



Vỹ Dạ sửng sốt một chút, không khỏi mở to hai mắt



Không phải đàn ông sao lại phải biết cái này?



Cô với nàng đều là con gái. Tự dưng Lâm Vỹ Dạ lại hỏi về vấn đề đó khiến sắc mặt Lan Ngọc không được vui "Lâm Vỹ Dạ em đề cập với Ngọc cái này là có ý gì? Muốn kể tội hả?"



"..."



Nàng suýt chút nữa quên,Lan Ngọc đợi nàng 8 năm, những năm này sống không khác gì thiền sư, Lan Ngọc cũng chẳng hứng thú với đàn ông, đoán chừng không có quan tâm tới cái này



Nàng lập tức có chút áy náy, nhìn Lan Ngọc nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi..."



Lan Ngọc dò xét Vỹ Dạ một chút, ngược lại mười phần rộng lượng nói: "Không sao." Nhưng mà 1s sau lại bổ sung một câu, "Thời gian còn dài, về sau Ngọc sẽ chậm rãi đòi lại."



"..."



Thanh toán xong, hai người đi ra khỏi siêu thị.



Lan Ngọc một tay xách túi đồ, một tay nắm tay Vỹ Dạ



Vỹ Dạ thấy Lan Ngọc xách quá nhiều, muốn xách đỡ cô, kết quả bị Lan Ngọc lườm một cái, kèm theo khiển trách: "Gấp cái gì chứ."



Vỹ Dạ sửng sốt một chút, một giây sau, nội tâm đã bị sự ôn nhu của Lan Ngọc làm tan chảy.



Nàng không nhịn được kéo tay cô, ngửa đầu lên nhìn cô cười vui vẻ.


Lan Ngọc ấn thang máy, cúi đầu xuống liền thấy Vỹ Dạ nhìn cô cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết nhìn có biết bao xinh đẹp thanh thuần.



Cô nhìn nàng chằm chằm: "Lại sao nữa?"



Lâm Vỹ Dạ lắc đầu, ôm chặt cánh tay Lan Ngọc dụi đầu nũng nịu, "Ngọc thật tốt."



Kỳ thật mấy năm trước, khi nàng mới mở cửa hàng, vì không nỡ tiêu tốn nhiều tiền thuê người bốc vác nên mấy việc dỡ hàng, chuyển hàng đều tự nàng làm, mấy chục cân cũng không thành vấn đề, một mình nàng cũng tự xoay sở được.



Nhưng lúc này, Lan Ngọc một túi đồ cũng không nỡ để nàng xách, trong nội tâm không kìm được hạnh phúc đến muốn khóc.



Lan Ngọc cúi đầu nhìn Vỹ Dạ thần sắc bỗng nhiên nghiêm túc, cô nhìn nàng trầm giọng nói: "Về sau sẽ đối với em còn tốt hơn."



Lâm Vỹ Dạ nghe xong cảm thấy ngọt đến tận tim, nàng gật gật đầu, nhìn không được kiễng chân hôn Lan Ngọc một cái



Với Lâm Vỹ Dạ mà nói, Lan Ngọc vốn là một áng mây xa xăm trên trời, chỉ có thể nhìn lại không thể chạm đến, tâm lý đó đến tận hiện tại khi cả hai đã ở thành thành thật thật ở bên nhau, cùng ăn, cùng ngủ, cùng chung một nhà, nàng vẫn thỉnh thoảng cảm thấy có chút hoảng hốt.



Sự hoảng hốt này đến đêm vẫn theo nàng, Lan Ngọc sau khi xử lý xong công vụ, trở về phòng liền phát hiện ai đó đang nằm lì trên giường nâng cằm nhìn chằm chằm vào tờ đăng ký kết hôn, như sợ rời mắt một chút liền tỉnh giấc mộng đẹp này.



Vỹ Dạ nằm lì trên giường, hai chân bắt chéo, váy hạ xuống, để lộ cặp đùi thon dài, trơn bóng. Váy ngủ bằng lụa màu hồng cánh sen mỏng manh rủ theo từng đường cong quyến rũ của nàng



Lan Ngọc nhìn lướt qua bộ dạng tựa như có như không kia, hô hấp lập tức nặng nề.



Lan Ngọc đi đến trước giường, lấy tờ đăng ký kết hôn trên tay Vỹ Dạ. Nàng ngẩng đầu nhìn cô



Cô đem tờ giấy ném lên tủ đầu giường, nhìn nàng nhịn không được cười, "Nhìn cả đêm, còn chưa đủ sao?"



Vỹ Dạ phùng má, "Không đủ."



Vừa nói vừa vươn tay với lấy tờ đăng ký vừa bị Lan Ngọc quẳng sang một bên.



Lan Ngọc thấy Vỹ Dạ lôi tờ đăng ký ra ngắm tiếp, dở khóc dở cười, cô ngồi ở mép giường, một tay ôm lấy ngực nàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn, hết cắn lại mút nửa ngày sau mới buông ra, nhìn vào mắt Vỹ Dạ tủi thân nói: "Em nhìn Ngọc nhiều một chút không được sao?"



Vỹ Dạ cả người đều nằm trên đùi Lan Ngọc, Lan Ngọc một tay ôm eo, một tay đặt trên lưng nàng. Nàng rất có ý thức vòng tay ôm cổ Lan Ngọc



Cô ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn nàng chăm chú, thấp giọng hỏi: "Giấy đăng ký kết hôn đẹp hơn Ngọc sao?"



Vỹ Dạ bỗng bị chọc cười, đôi mắt cong cong: "Không phải vừa rồi Ngọc còn có công việc phải giải quyết sao?"



"Làm xong việc rồi." - Lan Ngọc nói



Vỹ Dạ hơi chớp mắt, à một tiếng.



Chủ đề đột nhiên kết thúc, hai người nhìn nhau, ai cũng không nói gì.



Không gian yên tĩnh, ánh đèn ngủ mờ ảo, có cái gì đó trong không gian tĩnh lặng đột nhiên lớn dần lên.



Lan Ngọc nhìn chằm chằm Vỹ Dạ hồi lâu, chậm rãi, cúi đầu say mê hôn.



Mới đầu là dịu dàng, chỉ nhẹ ngậm mút. Nhưng là hơn 8 năm nhớ nhung, không thể cứ thế dừng lại ở nụ hôn dịu dàng này được.



Vỹ Dạ đột nhiên bị Lan Ngọc đẩy lên giường, một giây sau, cả người cô đã đè lên, mãnh liệt hôn nàng, môi lưỡi dây dưa, quấn quýt không rời, trong không gian yên tĩnh những tiếng vang mập mờ vang lên,Vỹ Dạ nghe xong mặt đỏ tai nóng, thân thể mềm nhũn ra.



Lan Ngọc vuốt ve dọc vòng eo mảnh khảnh của nàng đi xuống, thăm dò khu vực bí ẩn bên dưới, bàn tay cứ thế xâm nhập đi lên, thân thể Vỹ Dạ đột nhiên run lên một cái, vội vàng bắt lấy cổ tay Lan Ngọc



Lan Ngọc ngước mắt, trong mắt như có ngàn ánh lửa, cô cật lực kiềm chế.



Vỹ Dạ có chút quýnh, nhìn Lan Ngọc , nhỏ giọng nói: "Em ... em còn chưa tắm rửa..."



Vừa mới nói xong, một giây sau, Lan Ngọc bế nàng lên.



Lâm Vỹ Dạ bị dọa sợ, ôm chặt lấy cổ Lan Ngọc giật mình nhìn cô nói: "Ngọc làm gì vậy?"



"Tắm rửa!" - giọng Lan Ngọc khàn khàn kịch liệt, như đang cố hết sức khống chế mình.



Lan Ngọc ôm Vỹ Dạ vào phòng tắm, trực tiếp bật vòi hoa sen, ôm nàng vào buồng tắm. Sau đó nhanh chân đi ra khỏi buồng tắm,Vỹ Dạ đứng bên trong ngơ ngác nhìn Lan Ngọc. Thấy cô đi về phía bồn rửa mặt, dùng tay giải quyết bộ phận nào đó đang...



"Xoay qua chỗ khác." - Lan Ngọc ra lệnh.



Lâm Vỹ Dạ bị hành động này của Lan Ngọc  làm mờ mịt, ngây ngô hỏi: "Ngọc làm gì vậy?"



Lúc này thân thể Lan Ngọc như có lửa, căng cứng đến khó chịu, nhìn hung thủ nào đấy mặt mũi vẫn đang mờ mịt nhìn mình,cô cơ hồ cảm thấy cô gái này là ông trời phái xuống tra tấn cô



Lan Ngọc dứt khoát đến bước đến, xoay lưng Vỹ Dạ lại, kéo làn tóc của nàng sang một bên, trầm giọng nói: "Tắm mà không cột tóc lên, muốn ướt hết sao?"



Mặc dù gấp, động tác vẫn rất nhẹ nhàng, ôn nhu kéo tóc nàng lên. Nhưng Lan Ngọc từ đó đến nay đã bao giờ từng cột tóc, cô chỉ thích xõa tóc không thì cắt ngắn một chút không cần buộc. Bây giờ buộc tóc cho người yêu, cô chỉ lung tung buộc túm lên, sau đó bối rối cặp gọn lại.



Tóc cột chắc,Lan Ngọc đưa tay muốn giúp Vỹ Dạ cởi quần áo, bên trong phòng tắm ánh đèn vàng sáng rực, nàng có chút thẹn thùng, vô ý thức che ngực, "Để em tự tắm...Ngọc sang phòng tắm bên cạnh tắm đi..."



Mặt Lan Ngọc đen thui, kéo tay Vỹ Dạ đặt xuống thân dưới.



Nóng hổi...



Lâm Vỹ Dạ nháy mắt đỏ mặt.



"Tắm cùng nhau." - Lan Ngọc đã đợi không kịp, váy ngủ của Vỹ Dạ mỏng manh, là kiểu dây, Lan Ngọc nhẹ nhàng kéo tuột xuống hai đầu vai thon nhỏ, trong nháy mắt váy liền rơi xuống đất.



Bên trong Vỹ Dạ không mặc nội y, chỉ mặc một chiếc quần lót. Váy rơi xuống, nàng vô thức xoay người, đưa lưng về phía Lan Ngọc



Tám năm trước, lần đầu của hai người, nàng không có thẹn thùng đến vậy đại khái bởi vì khi đó chỉ có cảm xúc phải biệt ly, bi thương chiếm cứ, lúc ấy nàng chỉ muốn đem mọi thứ của mình cho Lan Ngọc



Bây giờ đã 28 cái tuổi đầu, ngược lại có chút xấu hổ.



Đèn phòng tắm sáng rỡ, sáng đến mức làm người ta ngượng ngùng.



Nàng đứng đưa lưng về phía Lan Ngọc nghe được tiếng Lan Ngọc cởi quần áo.



Sau đó, nhìn thấy tay Lan Ngọc vòng qua người nàng với đến vặn vòi nước nóng.



Vòi hoa sen xối nước ấm xuống, phòng tắm bỗng chốc bị hơi nước phủ mờ.



Nàng vẫn đứng nguyên không dám quay đầu nhìn cô



Lâm Vỹ Dạ bối rối đứng đó có chút không biết làm sao.



Thẳng đến khi Lan Ngọc từ phía sau tiến đến ôm lấy nàng, không khách khí cởi nốt thứ che chắn cuối cùng trên người Vỹ Dạ



Không cần quay đầu lại,nàng cũng cảm thụ rõ sự gần gũi giữa hai người lúc này. Da kề da, thịt kề thịt.



Lâm Vỹ Dạ cảm thấy mặt mình bỏng đến nỗi có thể luộc trứng gà.



Nước nóng xối lên thân thể, Vỹ Dạ cảm thấy cả người muốn bốc cháy.



Lan Ngọc nghiêng đầu nhẹ nhàng cắn lỗ tai nàng, trong thanh âm mang theo ý cười, "Lâm Vỹ Dạ em lợi hại thật nha, 8 năm trước không thấy xấu hổ, hiện tại phong độ lại đi xuống rồi."



Vỹ Dạ bị Lan Ngọc cười có chút quýnh, mặt đỏ đến lợi hại hơn: "Ai...ai thẹn thùng..."



Lan Ngọc cười nhẹ, cúi đầu hôn bả vai Vỹ Dạ rồi chầm chậm tiến lên, hôn cần cổ mảnh khảnh.



Nước nóng ôm lấy thân thể hai người. Gáy là vị trí mẫn cảm của Vỹ Dạ, Lan Ngọc biết, cô cố tình cắn một cái ở gáy nàng, hai chân nàng run lên, xém chút ngã,Lan Ngọc nhanh tay đỡ được eo nàng, nín cười: "Chậm một chút."



"..."



Thật sự, trước kia nàng không biết Lan Ngọc lại hư hỏng đến vậy!



Lan Ngọc đột nhiên xoay người Vỹ Dạ lại, giữ chặt eo nàng cúi đầu hôn.



Thân thể hai người dán vào nhau,Vỹ Dạ bị Lan Ngọc hôn đến ý loạn tình mê. Nàng cảm thụ được cô rõ ràng, chân thực. Cảm nhận được cô đang thiêu đốt nàng, cảm thụ cô chiếm hữu nàng. Cả người nàng tan rã, mất đất, mất thành, cam tâm tình nguyện đem mình giao phó toàn bộ cho Lan Ngọc



Một đêm kia tình ý triền miên,Lan Ngọc muốn Vỹ Dạ không biết bao lần, đến gần sáng Vỹ Dạ mệt đến ngủ thiếp đi, nhưng ai đó lại không có dáng vẻ gì là buồn ngủ, càng đánh càng hăng, thấy Vỹ Dạ quả thật không còn sức nữa mới ôm nàng vào trong ngực.



Phòng ngủ mờ tối, mượn ánh đèn ngủ vàng nhè nhè đặt dưới đất,Lan Ngọc ôn nhu nhìn Vỹ Dạ trong ngực, chút chút lại cúi đầu hôn.



Cô nhìn nàng, khóe mắt, đuôi mày tất cả đều là nụ cười dịu dàng.



Lâm Vỹ Dạ không biết nằm mơ thấy gì, ở trong mơ nỉ non một tiếng, sau đó vô thức chui vào lòng Lan Ngọc



Lan Ngọc ý cười càng sâu, đem Vỹ Dạ ôm sát vào người, cúi đầu đặt lên trán nàng một cái hôn, sau đó mới thỏa mãn nhắm mắt chậm rãi chìm vào giấc ngủ.



Sáng hôm sau, thời điểm Vỹ Dạ tỉnh dậy,Lan Ngọc còn đang ngủ.



Cả người Vỹ Dạ nằm gọn trong ngực Lan Ngọc, bị cô khóa chặt trong bức tường thành của cô



Nàng ngẩng đầu, nhìn chăm chú nhìn dung nhan khi ngủ của cô, nhìn hồi lâu liền không nhịn được cười.



Nàng cảm thấy dưới gầm trời này, đại khái không có người nào có dáng dấp đẹp bằng cô, ngay cả khi ngủ bộ dáng cũng dễ nhìn như vậy.



Nàng chống người, lặng lẽ đặt lên môi Lan Ngọc một nụ hôn.



Sau đó mới từ ngực Lan Ngọc chui ra, xỏ dép, xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt.



Đợi nàng xong xuôi, cô đã tỉnh, đang ở ngoài ban công nói chuyện điện thoại.



Nàng đi ra, từ phía sau ôm lấy cô



Lan Ngọc cúi đầu, cười dịu dàng với Vỹ Dạ, thuận tay ôm nàng vào ngực.



Đầu dây bên kia là giọng của nữ, nhưng không nghe rõ đang nói gì,Lan Ngọc nói: "Buổi chiều đi, hẹn họ đến công ty làm việc."



Lan Ngọc bàn giao công việc xong cúp điện thoại.



Nàng hiếu kì hỏi cô "Thế nào?"



Lan Ngọc cười, nói: "Tối nay em sẽ biết, chiều Ngọc qua công ty, xế chiều tầm 4h, em đến công ty Ngọc một chuyến."



Lâm Vỹ Dạ kinh ngạc: "Em đến công ty Ngọc? Thích hợp sao?"



Lan Ngọc hạ lông mày, hỏi lại nàng "Có chỗ nào không thích hợp?"



"..."



Lan Ngọc cười cười, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Vỹ Dạ "Bốn giờ chiều, đừng quên."


Sau khi Lan Ngọc đi, Vỹ Dạ dọn dẹp nhà cửa một chút.



Có quần áo thay ra của cô và nàng, còn có ga trải giường bẩn, tất cả đều tháo đổi.



Chờ dọn dẹp xong gọn gàng mới đi ra.



Sáng nay có đồ ăn và đồ uống mới lên menu, Vỹ Dạ liền ghé nhà hàng xem xét tình hình.



Ai ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy mấy nhân viên tại quầy bar đang bàn tán.



"Làm gì vậy? Lười làm việc hả?" - Vỹ Dạ đi qua, đem huân hương vừa mua thuận tiện đặt lên quầy bar.



Một cô bé phì phò chạy tới nói: "Chị Dạ, vừa nãy có người nói xấu chị."



Lâm Vỹ Dạ sửng sốt: "Chị?"



Mấy cô bé đều gật đầu.Lâm Vỹ Dạ kỳ quái hỏi: "Ai vậy? Là người chị quen?"



"Em không biết, chỉ nghe thấy họ đang nói xấu chị." - Nhân viên trong cửa hàng đều theo Vỹ Dạ nhiều năm, quan hệ với nàng vô cùng tốt. Cô bé kia chỉ vào một cái bàn không xa nói: "Chính là họ."



Lâm Vỹ Dạ vô ý thức xoay đầu, xa xa nhìn qua, đúng là oan gia ngõ hẹp.



Có 4 cô gái, hai người đều là người nàng quen.



Một người là Nam Thư, 8 năm trước luôn nhìn nàng không vừa mắt, một là cô gái hôm đó nàng gặp ở Ninh gia, Hương Giang



"Mấy cô gái đó nói cái gì rồi?" - Lâm Vỹ Dạ cảm thấy có chút ý tứ, liền hỏi mấy cô, cậu nhân viên trong quầy bar.



"Nói chị..." Tiểu Linh căn môi, nhỏ giọng nói: "Nói chị sắp bay lên đầu cành làm phượng hoàng..."



Lâm Vỹ Dạ bật cười, ngồi tại quầy bar hững hờ điểm huân hương: "Còn gì nữa?"



"Còn nói..."



"Nói cái gì?"



"Nói chị... Nói chị không đi học, ...còn...Còn nói chị làm việc ở quán bar, nói chị không xứng với tiểu thư Ninh gia,.. Còn nói Ninh gia không ai tiếp nhận chị."



Lâm Vỹ Dạ cong cong môi, "Thật đúng là, nhiều năm như vậy rồi mà chẳng tiến bộ chút nào, nói xấu sau lưng người khác mà câu nào câu nấy đều y kịch bản cũ."



Tiểu Trường ở phòng bếp vừa vặn bưng khay đồ ăn ra, Lâm Vỹ Dạ ngước nhìn anh hỏi: "Bưng ra bàn nào?"



Tiểu Trường vội nói: "Dạ là bàn số 12 ạ."



"Không cần đưa nữa, thuận tiện dọn hết đồ ăn trên bàn của họ lại." - Lâm Vỹ Dạ nói



"A?" - Tiểu Trường sửng sốt.



Vì muốn dằn mặt mấy kẻ nói xấu chị Dạ của bọn họ, Tiểu Linh trực tiếp chạy qua, không nói hai lời, đem tất cả đồ ăn thức uống thu về.



Nam Thư cả kinh mở to hai mắt nhìn, "Cô làm gì thế!? Chúng tôi còn chưa ăn!"



"Không có gì, chỉ là chúng tôi không muốn phục vụ mấy người." - Tiểu Linh nói



"Cô có bệnh à? Quản lý của các cô đâu? Tôi muốn nói chuyện với quản lý của mấy người."



Tiểu Linh hất mặt: "Quản lý của chúng tôi là người các cô muốn gặp là gặp được sao?"



Nam Thư tức giận đến đen mặt, từ trên ghế đứng bật dậy, "Cô là thứ hạ tiện gì, dám nói chuyện với tôi như vậy?"



Tiểu Linh đi thẳng về phía Vỹ Dạ, nhanh mồm nhanh miệng nói: "Tôi không phải đồ vật, tôi là người."



Đúng lúc này Nam Thư đột nhiên sửng sốt, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô gái đang nhàn nhã ngồi ở quầy bar thử hương mới mua.



Sửng sốt nửa ngày, cô ta sải bước đi đến: "Lâm Vỹ Dạ đây là nhà hàng của cô sao?"



Vỹ Dạ giương mắt, nhìn cô ta cười: "Đúng."



Nam Thư nhíu mày, "Cô có ý gì?"



Nhà hàng này rất nổi tiếng, không bởi vì đồ ăn ngon mà còn vì nội thất độc đáo, cho nên mỗi ngày rất nhiều người đến không chỉ để ăn mà còn chụp ảnh.



Hôm nay Nam Thư mời Hương Giang tới gặp mặt, ai ngờ lại đụng phải loại chuyện này, quả thật mất hết mặt mũi.



Cô ta tức giận cắn răng, "Lâm Vỹ Dạ coi như nhà hàng này là của cô, tiền đưa tới cửa cô không muốn kiếm à?"



Lâm Vỹ Dạ giơ giơ huân hương, nhẹ nhàng thổi thổi, huân hương tỏa hương thơm vấn vít, nàng cười thong dong nói: "Không cần, nhà hàng này tôi chỉ mở vì thích, chút tiền này tôi không thiếu."



"Cô..."



Lâm Vỹ Dạ đem huân hương cắm vào lư hương, sau đó mới thong thả nhìn sang Nam Thư cười: "Tâm tình tốt, chính là muốn chọc tức cô đấy, thì sao nào?"



Nam Thư tức giận đến mặt đỏ tía tai, ngực phập phồng nửa ngày, tức giận nói: "Cô đắc ý cái gì, không phải chỉ mở được mấy cửa hàng nát, kiếm mấy đồng tiền bẩn sao, đừng tưởng nạm vàng dát bạc mà có thể che dấu tấm thân nhơ nhuốc của cô! Lan Ngọc vậy mà lại thích cô, nhưng thế thì sao, cô cũng chẳng thể hóa phượng hoàng được đâu."



Nam Thư luôn hận Lâm Vỹ Dạ không rõ lý do, có lẽ bởi vì Vỹ Dạ đạt được tất cả những thứ mà cả đời này cô ta cũng không có khả năng đạt được.



Cô ta chỉ vào Hương Giang, "Nói cho cô biết, đây chính là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Nguyễn gia. Hiện tại ông cụ Ninh gia đích thân chọn làm cháu dâu tương lai, người ta là thiên kim gia giáo, xinh đẹp lại thông tuệ, cô lấy gì mà đòi so sánh cùng người ta?"



Lâm Vỹ Dạ bị Nam Thư làm phiền, giương mắt bén nhọn nhìn chằm chằm cô ta, "Cô ở chỗ này hô to gọi nhỏ cái gì, đừng trách tôi cho bảo vệ tống cô ra ngoài."



"Cô dám!"



Lâm Vỹ Dạ cười lạnh, "Có gì tôi không dám."



Nàng nhìn chằm chằm Nam Thư lạnh lùng: "Rất nhiều chuyện tôi không so đo với cô, không phải vì tôi không biết, cô ở sau lưng tôi đặt điều nói xấu, tôi đều biết, chỉ là không muốn chấp nhặt với loại người như cô thôi. Nhưng về sau mong cô tự trọng mà câm miệng lại. Cô có lẽ không biết, tôi không phải người dễ tính, lần sau nếu còn nghe thấy cô nói xấu tôi một lần, tôi gặp liền vả cô một lần. Đều là người trưởng thành rồi, đừng để mình trở lên khó coi trước mặt thiên hạ." (Au: ối dzồi ôi ~~~~~ tui hả dạ quá quý dzị ơiiiii 👏 👏 )



Lâm Vỹ Dạ nói xong, không để ý cô ta nữa, quay đầu đi lên lầu, thuận miệng nói: "Tiễn Trần tiểu thư ra ngoài."







Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro