Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vỹ Dạ nhìn thoáng qua cổ tay mình rồi lại nhìn về phía Lan Ngọc



Ánh mắt sắc bén của Lan Ngọc nhìn nàng đầy áp bức.



Nàng thấy bối rối nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi gì, xuề xòa trả lời: "À, cái này là do vô ý bị thủy tinh cứa vào."



Vừa nói vừa nghiêng nghiêng đầu, rồi ngẩng đầu nhìn Lan Ngọc cười hỏi: "Xấu lắm hả?"



Lan Ngọc vẫn nhìn thẳng vào mắt nàng siết chặt lấy cổ tay Lâm Vỹ Dạ nghiêm nghị hỏi: "Lâm Vỹ Dạ nói cho Ngọc biết, là thủy tinh thế nào mới bị thương tới cổ tay?"



Vỹ Dạ mười phần bình tĩnh, nhìn Lan Ngọc trả lời: "Ngọc không biết à, ngoại trừ việc thiết kế nội thất, thỉnh thoảng em cũng phải đến công trường kiểm tra, lúc đó vách tường kính bỗng nhiên sụp xuống, em vô thức dùng tay đỡ nên bị cắt trúng."



Nàng thu tay lại, giấu vào trong chăn: "Thôi đừng nhìn nữa, xấu hổ chết được."



Nàng kéo chăn lên tận cằm, chỉ có non nửa khuôn mặt lộ ra, đôi mắt đen lúng liếng nhìn cô



Lan Ngọc vẫn nhìn Vỹ Dạ chăm chăm như cũ, con ngươi đen thâm trầm, nàng cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.



"Trước em cứ một mực phải đeo đồng hồ." - Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ một hồi bỗng dưng mở miệng.



Lúc trước Lan Ngọc không nghĩ nhiều, cho đến sáng nay tỉnh lại, đột nhiên phát hiện vết sẹo trên cổ tay nàng mới hiểu được vì sao.



Lâm Vỹ Dạ gật đầu, lầm bầm trả lời: "Đúng vậy, bởi vì sợ xấu xí, không muốn bị Ngọc nhìn thấy."



Nàng cũng trách mình quá bất cẩn. Sợ bị Lan Ngọc phát hiện, đi tắm đi ngủ cũng đều kè kè đồng hồ bên người. Tối qua vì tắm suối nước nóng mới tháo đồng hồ xuống, coi như thả lòng chút xíu. Ai ngờ Lan Ngọc cũng tới, còn nàng thì vì ngâm mình dễ chịu quá mà ngủ quên mất.



Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ chăm chú: "Thật sao?"



Nàng gật đầu: "Là thật mà."



Vỹ Dạ dứt khoát rút tay ra khỏi chăn giơ đến trước mặt Lan Ngọc, "Có cô gái nào muốn vết sẹo của mình bị lộ ra ngoài không hả? Nhưng thôi dù sao Ngọc cũng thấy rồi, về sau em cũng chẳng cần mang đồng hồ nữa."



Bị Lan Ngọc phát hiện cũng tốt, lúc nào cũng phải đeo đồng hồ rất khó chịu.



Một vết sẹo nhỏ dài, nhìn thế nào cũng không giống bị thủy tinh cứa phải.



Lan Ngọc nhìn thẳng vào mắt Vỹ Dạ, nàng cũng ủy khuất nhìn lại, "Em đói quá!"



Lan Ngọc hơi sửng sốt, lúc này mới hỏi: "Em muốn ăn gì?"



Nàng ra chiều suy nghĩ, "Mấy giờ rồi Ngọc?"



Lan Ngọc nghiêng người về phía tủ đầu giường nhìn, "10h30 rồi."



"Vậy chúng ta chuẩn bị một chút rồi đi ăn trưa đi."



Lan Ngọc gật đầu,cô vẫn nhìn nàng thần sắc còn ngưng trọng hơn trước đó.



Nhưng nét mặt Lâm Vỹ Dạ vẫn như thường, không nhìn ra một điểm bất thường nào.



Vỹ Dạ quấn chăn quanh người, hai chân thò ra tìm dép để đi. Mang dép, đi vào phòng tắm.



Ngờ đâu vừa nhấc được một bước, má đùi đã truyền tới một cơn đau nhức, hai chân run rẩy không vững, đầu gối hơi khuỵu xuống, suýt nữa là ngã sấp. Nàng vội vàng ổn định thân mình, lẩm bẩm một tiếng, cau mày, chậm rãi đi về phòng tắm.



Đau quá!



Đêm qua đã lường trước được sẽ đau muốn chết,Lan Ngọc chính là một tên cầm thú.



Nàng càng khóc lóc xin tha,Lan Ngọc càng dùng sức.



Vỹ Dạ vào tới phòng tắm, khóa cửa lại. Bọc chăn đi đến chiếc ghế bên bờ tường, ngồi xuống. Biểu tình tỉnh bơ trên mặt dần thu lại, ngơ ngác ngồi đó, ánh mắt xuất thần nhìn vào không khí.



Hồi lâu sau mới lấy tay phải từ trong chăn ra.



Đèn phòng tắm rất sáng, vết sẹo trên cổ tay vì thế mà càng trở nên rõ ràng.



Dài nhỏ, xấu xí.



Lâm Vỹ Dạ nhìn chằm chằm nó thật lâu. Nàng đưa tay lên sờ, thở dài, thấy tim chợt hơi quặn lên.



Nàng bọc chăn đứng dậy, vào phòng tắm gội. Từ phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.



Lan Ngọc ngồi trên giường, lưng hơi cong, nhìn về phía cửa phòng tắm. Trong đầu chỉ còn lại vết sẹo trên cổ tay Vỹ Dạ



Loại vết thương nào mà lại trùng hợp trên cổ tay? Đó là mạch máu, là nơi người ta chọn rạch một dao kết liễu đời mình.



Lông mày Lan Ngọc nhíu chặt. Trái tim lại như bị cái gì bóp nghẹt, ép cô tới mức không thở nổi.



Cô lục tìm một điếu thuốc ở chỗ tủ đầu giường, cho lên miệng. Đưa tay tìm bật lửa, hơi run, bật lửa rơi xuống đất.



Lan Ngọc khom người nhặt lên, chật vật bật lửa. Tay càng run dữ dội, mãi mới châm được điếu thuốc. Cô hít một hơi, khói nhả ra như sương trắng, che mờ tầm mắt cô



Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tim vẫn bị tảng đá đè nặng làm cô khó thở.



Lan Ngọc hút liên tục hai điếu thì Vỹ Dạ mới đi ra.



Ngẩng đầu nhìn Vỹ Dạ, nàng nhíu mày. "Sao mới sáng sớm mà Ngọc đã hút thuốc thế?"



Nàng đi qua, quỳ một gối bên người Lan Ngọc rút điếu thuốc trong miệng ra bất mãn nói: "Ngọc cai thuốc đi." Nói xong lại níu mày, "Không tốt cho sức khỏe đâu."



Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ, nàng vừa gội đầu xong, mái tóc ướt sũng còn đang nhỏ nước tí tách.



Lan Ngọc có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng giờ phút này đối mặt với Vỹ Dạ, cô lại không dám mở miệng. Lan Ngọc sợ nếu biết nàng đã trải qua những gì, cô sẽ sụp đổ.



Lan Ngọc đặt tay lên tóc Vỹ Dạ, khắc chế mọi cảm xúc, mở miệng ra là thanh âm khàn khàn khô khốc: "Để Ngọc sấy tóc giúp em nhé."



Lâm Vỹ Dạ cong mắt cười: "Ừm."



Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ một lát rồi đứng dậy đi lấy máy sấy. Nàng ngoan ngoãn ngồi chờ bên giường, thấy Lan Ngọc đi ra liền cười với cô "Nhanh lên nào, sấy xong chúng ta đi ăn cơm."



Lan Ngọc ừ một tiếng, lại gần, cắm điện. Cô đứng trước mặt nàng, chuyển về sức gió vừa phải, ôn nhu vuốt tóc nàng



Hai mắt Lan Ngọc buông thõng, ánh mắt không thể nào rời khỏi vết sẹo nơi cổ tay. Một vết sẹo nhỏ dài, ngay tại mạch máu, giống như cố tình dùng thứ sắc nhọn cứa vào.



Lan Ngọc cảm thấy trái tim lại như bị bóp chặt, trong ngực chỉ còn lại cảm giác đau đớn. Đến tay cầm máy sấy cũng hơi run.



"Dạ! mấy năm nay em có khỏe không?" - Lan Ngọc hỏi Vỹ Dạ thanh âm có chút đè nén.



Nàng gật đầu. "Rất tốt."



Nàng ngẩng đầu nhìn Lan Ngọc cười, "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"



Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ, cũng định cười đáp lại, nhưng cô cười không nổi.



Cô rủ mắt, lắc đầu, "Không có gì."



Sấy tóc xong, Lan Ngọc mang Vỹ Dạ tới phòng ăn.



Đồ ăn trong sơn trang rất ngon Lâm Vỹ Dạ bữa nào cũng ăn rất nhiều. Hôm nay cũng vậy, vì Lan Ngọc không ăn chút nào nên đồ ăn đều vào hết bụng Vỹ Dạ



Từ phòng ăn đi ra, Vỹ Dạ lôi kéo Lan Ngọc đi dạo tiêu thực. Sơn trang rất lớn, có vườn cây, có sân golf, có phòng đánh bài, còn có thể leo núi, đạp xe.



Ánh nắng mùa xuân tưới lên làm thân thể lười biếng, Vỹ Dạ kéo cánh tay Lan Ngọc đầu tựa lên vai cô. Nàng híp mắt nhìn bầu trời trong xanh, cảm thán: "Ăn uống no đủ, lại còn được ngắm cảnh đẹp, thật sự là sướng ngang thần tiên."



Lan Ngọc nhìn nàng"Nếu em thích, sau này Ngọc thường xuyên đưa em tới nhé!"



Lâm Vỹ Dạ cười tủm tỉm, kiễng chân hôn lên mặt Lan Ngọc một cái: "Ngọc tốt thật đấy."



Lan Ngọc ngắm nụ cười của Vỹ Dạ rồi chợt nghĩ tới vết sẹo trên cổ tay, cổ họng căng lên như bị lửa đốt.



Cô vén mấy sợi tóc bên thái dương nàng qua sau tai, nhìn nàng hỏi: "Thật hả?"




Lâm Vỹ Dạ cười, lại hôn tới trên môi Lan Ngọc "Đương nhiên rồi, trên đời này chỉ có Ngọc tốt với em nhất."



Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ hồi lâu không đáp.



"Chúng ta đi câu cá đi, hôm qua em đã hỏi quản lý Hoàng, anh ta nói ngoài rừng trúc có một con sông, nước rất trong, có không ít cá đâu."



Hai người đi xuyên qua rừng trúc, gió nhẹ làm lá trúc sắc xanh nhạt rung rinh.



Qua hai phút, ra khỏi rừng có một bãi đất trống, trên mắt đất lá rụng rất dày, đi qua bãi đất chính là con sông.



Buổi chiều tĩnh mịch, bên bờ sông không một bóng người. Toàn bộ khu rừng chỉ còn tiếng lá xào xạc, thỉnh thoảng có tiếng chim ríu rít gọi nhau từ trong rừng truyền tới.



Lâm Vỹ Dạ rất thích nơi này, đối với nàng nơi này tựa như chốn thế ngoại đào nguyên. Bên bờ sông đã có sẵn ghế và dụng cụ câu cá, thùng nước, là để phục vụ cho khách tới câu.



Nàng chạy tới bên bờ sông, rút cần câu cắm sẵn trên đất lên, "Lan Ngọc, Ngọc câu cá có giỏi không?"



Lan Ngọc đi qua, ngồi xuống một cái ghế. "Rất giỏi."



Nàng quay đầu cười với cô "Ngọc có thể khiêm tốn chút được không?"



Lan Ngọc không nhịn được cười, "Nhưng Ngọc  giỏi thật mà."



Vỹ Dạ ngồi xổm trên đất tìm mồi, nói thầm: "Nhưng em câu không giỏi lắm."



Vỹ Dạ nói nàng không giỏi lắm là thật, bởi vì đã nửa giờ trôi qua, nàng chẳng câu được con cá nào hết, mấy lần thu dây, con mồi đã bị ăn sạch còn cá thì cứ chạy đi đâu mất.



Quay sang nhìn thùng nước của Lan Ngọc, bên trong đã có mấy con đang bơi qua bơi lại. Vỹ Dạ ngồi thêm mười phút, vẫn không câu thêm được con nào, lại đâm ra buồn ngủ.



Nắng xuân ấm áp, gió hiu hiu thổi, quả thực khiến người ta dễ vào giấc.



Nàng cắm cần câu trên mặt đất rồi kéo ghế mình lại gần Lan Ngọc



Lan Ngọc nghiêng đầu nhìn Vỹ Dạ "Sao vậy?"



Nàng kéo ghế lại sát Lan Ngọc, tay trái kéo cánh tay cô, đầu chui vào ngực cô, "Em buồn ngủ, muốn ngủ."



Lan Ngọc xoa xoa đầu Vỹ Dạ ôn nhu nói: "Vậy ngủ đi."



Nàng gật gật đầu, càng dán chặt Lan Ngọc nhắm mắt.



Toàn bộ rừng trúc yên tĩnh không tiếng vang, trong không khí có lẫn theo vị cỏ xanh và vị nắng, gió xuân dịu dàng phe phất. Mấy sợi tóc Vỹ Dạ bị gió thổi loạn, Lan Ngọc đưa tay vuốt chúng lại sau tai nàng. Ánh mắt cô nhìn nàng dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng



Vỹ Dạ dựa vào ngực Lan Ngọc ngủ rất ngon. Lá trúc trên cao dập dờn, ánh nắng ôn hòa chiếu lên gò má nàng làm làn da trắng sứ thêm phần óng ánh.



Tay trái Lan Ngọc nắm chặt lấy tay phải Vỹ Dạ, cô nhìn chằm chằm vết sẹo, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Qua thật lâu cô mới ngẩng đầu nhẹ vỗ về gương mặt nàng hai mắt phiếm hồng, giọng khàn đi: "Lâm Vỹ Dạ mấy năm nay em sống có tốt không?"



Tối hôm đó, hai giờ sáng, Cris Phan nhận được một cuộc điện thoại, kéo anh khỏi giấc mơ.



Anh mơ mơ hồ hồ trực tiếp ngắt máy.



Không đến mấy giây sau, điện thoại lại vang lên.



Cris lại ngắt.



Vang đến lần thứ ba,anh phải choàng dậy, "Mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt còn gọi cái quái gì?"



Anh cầm điện thoại ấn nút nghe. "Nghe đây." - Ngữ khí cực kì bất mãn.



Đầu bên kia truyền tới một chất giọng trầm thấp đến gần như lạc đi, "Tôi là Lan Ngọc"



Cris Phan trợn tròn mắt, ngơ ngác nửa ngày.



"Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh."



"Hả? Bây giờ á? Cô đang ở đâu vậy?" - Khuya như vậy rồi mà Lan Ngọc còn gọi cho anh, làm Cris tỉnh ngủ ngay tức khắc.



Lan Ngọc thấp giọng đáp: "Cổng nhà anh."



Cris Phan vội vã mặc áo đi ra. Lan Ngọc dừng xe bên ngoài, mặc âu phục, dựa vào thân xe hút thuốc.



Cris đi ra mở cổng, "Ninh tổng...cô đây là..." - Anh đưa tay nhìn đồng hồ không khỏi ngạc nhiên, "Bây giờ mới hai giờ sáng mà Ninh..."


Lời còn chưa dứt, trông thấy Lan Ngọc ngẩng đầu lên chợt khựng lại. Đèn đường mờ ảo chiếu lên cô hốc mắt phiếm hồng.



Lan Ngọc dập thuốc, đi về phía Cris Phan "Vừa cùng Vỹ Dạ từ trên núi xuống, rất xin lỗi đã quấy rầy."



Cris Phan lắc đầu, anh cảm thấy cảm xúc của Lan Ngọc hơi không đúng.



"Cô... không sao chứ?"



"Tôi muốn hỏi anh một chuyện liên quan đến Vỹ Dạ"



"Vỹ Dạ? Cô ấy làm sao?"



Lan Ngọc hơi ngừng lại rồi nói: "Tôi phát hiện trên cổ tay cô ấy có một vết sẹo. Tôi muốn biết, liệu có phải cô ấy từng định tự sát hay không?" - Câu nói sau cùng, thanh âm Lan Ngọc hơi run rẩy.



Cris Phan sửng sốt, mãi không biết trả lời thế nào.







Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro